[Dịch] Thánh Vương

Chương 5 : Hội nghị Dương Gia

Người đăng: Phương

.
-----o0o----- Trong ba ngày sau đó, Dương Kỳ đều lặng lẽ rời khỏi nhà. Buổi tối hắn tu luyện "Thần tượng trấn ngục kình" còn buổi sáng thì giả vờ dưỡng thương, giấu tài không để người nhà biết khiến tất cả mọi người trong gia tộc đều nghĩ rằng hắn đã hoàn toàn bị phế bỏ nội lực, không thể hồi phục. Dù sao, người bình thường một khi đã bị phế bỏ nội lực thì chẳng thể nào khôi phục lại được. Nếu như hắn tự dưng bình phục, thậm chí cảnh giới còn đột ngột tăng mạnh, chắc chắn sẽ bị rất nhiều người để ý tới, ít nhất cũng bị cao thủ của phủ thành chủ giám sát, đó không phải là chuyện tốt. Vạn nhất "Thần tượng trấn ngục kình" bị tiết lộ, e rằng cả dòng họ Dương gia sẽ bị san thành bình địa. Hắn càng tu luyện càng cảm thấy môn công pháp này uyên bác vô cùng, không thể tưởng tượng nổi, đúng là kỳ công cái thế. Nếu buộc phải tiết lộ sự thật, rằng công lực của bản thân đã hồi phục thì hắn phải tu luyện tới cảnh giới rất cao mới có thể tiết lộ được. Tu luyện trong buổi tối trong ba ngày qua, lực lượng của hắn đã thực sự tăng mạnh vượt bậc, một thân khí công tu vị, thâm trầm hùng hồn, mỗi khi giơi tay nhấc chân đều có thể đoạn kim phá thạch. Mặc dù chưa thể thức tỉnh hạt bụi thứ hai, nhận được lực lượng của hai con Cự Tượng thời viễn cổ, nhưng đã mạnh hơn hẳn cao thủ khí công tầng thứ năm - "Cảnh giới Bạo Khí" rồi, đến nỗi còn mạnh hơn không biết bao nhiều lần nữa. Có thể nói, hiện tại cho dù có mười vị cao thủ "Cảnh giới Bạo Khí" vây công hắn, e rằng cũng sẽ bị hắn dần cho một trận, đánh chết từng người một. Sự đáng sợ của Thần tượng trấn ngục kình, chắc chắn không chỉ có thế. Sau khi Dương Kỳ sử dụng môn khí công này, chỉ cần khẽ thu liễm thì kinh mạch trong cơ thể sẽ khô héo ngay lập tức, tất cả những nguyên khí hắn sở hữu sẽ tan biến không còn dấu vết, chẳng những vậy, khí hải cũng sẽ bị khô cạn, không thể tìm ra dấu hiệu của chút ít nguyên khí nào. Trên thực tế, tất cả những nguyên khí mà hắn sở hữu đã bị giấu đi hết, giấu hết vào trong hạt bụi đã thức tỉnh. Thân thể của hắn, thâm thúy y như địa ngục, đen như mực, chẳng thể nhìn đáy, không ai có thể thám thính được tu vị thực sự của hắn sâu cạn đến đâu, đây chính là sự che giấu hoàn mỹ nhất. Lực lượng như thần tượng, thâm thúy như địa ngục. Môn thần công này thực sự đáng sợ. Trong ba ngày tu luyện này, Dương Kỳ đã nắm giữ khí công thuần thục hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa, hắn còn có thể vận dụng môn thân công này để che dấu khí tức của mình một cách hết sức hoàn mỹ, cho dù cao thủ dùng khí công xâm nhập vào kinh mạch của hắn cũng không thể điều tra được gì, chỉ có thể cho rằng hắn vẫn là phế vật như cũ. Hắn đã nếm trải biến cố lớn nhất, đầu tiên của cuộc đời, tự hiểu mình phải khắc sâu vào tim... phải giấu kín bí mật này! Cứ tu luyện nhu vậy, chẳng mấy chốc hắn sẽ đạt đến khí công tầng thứ sáu "Binh Khí cảnh", sẽ mạnh hơn bây giờ rất nhiều, lực sát thương của Binh Khí cảnh căn bản không phải là thứ cảnh giới Bạo Khí có thể so sánh. Có những cao thủ dừng lại ở khí công tầng thứ năm - "Cảnh giới Bạo Khí" cả đời, không thể tiến thêm, không thể bước vào cảnh giới "Binh Khí", cho dù là cường giả tư chất hơn người, ít nhất cũng phải khổ tu mươi năm trở lên mới có thể ngưng khí thành binh. Dương Kỳ là thanh niên tài tuấn, song đã từng được chứng kiến sự lợi hại của cao thủ Binh Khí cảnh. Ba ngày qua, Dương Kỳ đã thử dùng ý niệm câu thông với hình hài nhỏ nhắn màu vàng ở sâu trong mi tâm của mình, có điều hình hài nhỏ nhắn màu vàng ấy vẫn chẳng hề nhúc nhích, dường như vị thần linh ấy căn bản không hề để ý tới hắn. Hình hài nhỏ nhắn màu vàng ấy, mặc dù đang ở trong thân thể hắn, nhưng hình như đang tồn tại ở trong một dị dộ không gian nào đó, chỉ có thể câu thông khi tự nó sinh ra ý niệm, cho dù là người xuất sắc hơn cũng không thể nhìn thấy được. "Rốt cuộc nó là thần thánh phương nào? Sống nhờ trong mi tâm của mình, truyền thụ cho mình công pháp tu luyện khí công vô thượng Thần tượng trấn ngục kình, chắc hẳn nó vẫn còn sống? nhưng vì sao nó lại không hề để ý tới mình? Chẳng lẽ cảnh giới của ta hiện tại vẫn còn chưa đủ để câu thông với nó?" Dương Kỳ thầm thắc mắc trong lòng. Nhưng mà hình hài nhỏ nhắn màu vàng không hề để ý tới Dương Kỳ nên hắn cũng không có cách nào, cũng chẳng biết làm sao, chỉ có thể tự trách lực bất tòng tâm. Dương Kỳ ngồi ngay ngắn ở trong gian phòng của mình, một lần nữa hắn lại nhắm mắt để minh tưởng, nghiền ngẫm Thần tượng trấn ngục kình thần bí.... Sáng sớm ngày thứ ba, trời vừa tờ mờ sáng. Cả tám cửa ra vào của Thành Yến Đô đều xuất hiện rất nhiều đoàn xe ngựa, từng đoàn từng đoàn thương hội ra vào tấp nập, tất cả đều chạy về hướng phủ đệ của Dương gia trong Thành Yến Đô, việc này khiến cho rất nhiều người phải chú ý. "Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có nhiều thương đội tới Dương gia như vậy? Bọn họ là ai?" "Xem ra ngươi không biết gì rồi, những thương đội này đều là chi hệ ngoài thành của Dương gia đấy, ngươi nhìn cái thương đội kia đi, đó chính là chi hệ của Dương gia ở thành Sương Mai đấy, ông chủ chính là Dương Chân, đường đệ của gia chủ Dương Chiến, còn cái thương đội treo lá cờ thêu hình hổ trắng kia chính là chi hệ của Dương gia ở Bạch Thạch thành, người dẫn đầu là Dương Thạch..." "Ba ngày trước, Dương gia đã xảy ra một việc lớn, nghe nói nhi tử của gia chủ Dương Chiến đã ăn cắp một món bảo bối trong phủ thành chủ. Thằng nhóc Dương Kỳ đó thì bị phế võ công, còn gia tộc Dương gia bị thành chủ bắt phải bồi thường bảo bối. Mà món bảo bối ấy giá trị liên thành, Dương gia bồi thường không nổi, bây giờ đang tổ chức hội nghị gia tộc, thương lượng việc sẽ phải bồi thường như thế nào." "Bồi thường? Ông nghĩ đám nguyên lão của Dương gia lại chịu bồi thường vì chuyện này hả? Lần này Dương gia gặp chuyện rồi, không nói đến việc phải bồi thường một lượng tài sản lớn, có thể gia tộc sẽ xảy ra tranh chấp nội bộ, e rằng sắp suy sụp rồi." "Ai bảo Dương Chiến lại sinh ra một đứa con bất hiếu cơ chứ?" .... Ken két. Tiếng bánh xe chế tạo từ tinh cương chầm chậm mài xuống mặt đất, phát ra những tiếng vang the thé sắc nhọn. Một chi thương đội treo cờ thêu hình hổ trắng dừng lại trước cửa phủ Dương gia, rèm xe của cỗ xe ngựa phú quý, đường hoành khẽ rung, một đôi ủng da tôn quý uy nghiêm giẫm xuống mặt đất. Chủ nhân của đôi ủng da là một người trung niên, thân thể thẳng tắp như cây thương, một thân mặc áo choàng thêu kim đẹp đẽ. Trên trời, vầng thái dương thiêu đốt hừng hực, khí hậu nóng bức khác thường, nhưng lấy hắn làm trung tâm, chợt có một luồng khí lạnh tan ra ngoài, tan vào phương viên xung quanh, khiến cho bầu không khí trong trăm bước, chỉ toàn là gió lạnh. Khí công hàn băng của người này, gần như đã tu luyện tới đỉnh phong. Hắn chính là người lãnh đạo của Dương gia tại thành Bạch Thạch, Dương Thạch. "Phụ thân, hôm nay chúng ta đã có cơ hội rồi, ha ha! Dương Chiến đã lãnh đạo gia tộc mười năm rồi, để con xem hôm nay hắn có còn thể diện gì không, có còn được ngồi vào vị trí của gia chủ hay không?" Từ cỗ xe ngựa tới sau Dương Thạch, có một đôi nam nữ trẻ tuổi bước xuống, nữ tử là con gái của hắn, cả hai đều là thanh niên tài tuấn, khí tức ung dung, trong mắt ánh lên thần quang trong suốt, đều có tu vi khí công cao thâm. "Đã đứng trước cửa nhà rồi, có gì đi vào nói sau." Dương Thạch khoát khoát tay, ngăn cản lời mỉa mai của cô con gái, hắn nhìn thấy trước cửa phủ Dương gia có năm sáu người cao lớn giống như sư tử khổng lồ bằng đá, ánh mắt lóe ra những tia sáng lạnh lùng. "Dương Trạch, xem ra ngươi có vẻ thích vị trí gia chủ nhỉ, cũng có tâm dây máy ăn phần đấy." Một âm thanh âm u truyền tới từ phía cỗ xe ngựa thương đội dừng lại ở một mặt khác, đồng dạng cũng có một người trung niên bước xuống, song người này thân mặc khải giáp, khải giáp sáng như ngọc, mịn như lụa, đúng là loại Nhuyễn Ngọc giáp hiếm thấy, nghe đồn có thể ngăn cản được thần binh lợi khí, thậm chí còn có thể ngăn cản khí công thẩm thấu. Người dẫn đầu của Dương gia tại thành Sương Mai, Dương Chân. "Không lật đổ được Dương Chiến thì chẳng có gì để nói cả." Dương Thạch khẽ phẩy ngón tay, một đạo chỉ kình lóe lên rồi bay đi, tỏa ra ánh sáng màu xanh rét buốt như áng sáng tỏa ra từ mảnh băng trên tuyết, tảng đá nằm trên mặt đất lập tức xuất hiện vô số lỗ nhỏ như tổ ong, từng tầng băng giá ngưng kết thành hình ngay dưới vầng thái dương nóng bỏng. "Hay, khí công hàn băng. Ngươi đã tu luyện tới trình độ này rồi đấy hả? Ghê đấy, tầng bảy hay tầng tám vậy? Ngươi có thể nói cho ta biết không, nhưng ngươi đừng xem nhẹ, tu vi của Dương Chiến đã sớm tiến vào khí công tầng tám, cảnh giới Hóa Khí, xuất thần nhập hóa!" Thân mặc "Nhuyễn ngọc giáp", Dương Chân sắc mặt nghiêm nghị hẳn lên, có vẻ hắn vừa bị khí công hàn băng của Dương Thạch chấn nhiếp. Hắn khẽ phất tay, tức thì gió xuân man mát, êm dịu lướt qua, chầm chậm thổi tan tầng tầng băng giá trên mặt đất. "Hai vị thương lượng ở chỗ này sao? Đi thôi, bước vào phủ đệ rồi nói sau, không lại bị người ngoài nhìn thấy lại chê cười." Lại có một chi thương đội nữa dừng lại ở trước cửa phủ Dương gia, một vị tay cầm quạt xếp giống như "độc thư nhân" (Người chỉ đọc sách) nhẹ nhàng bước tới. Dương gia phủ là gia tộc hào phú quyền quý, quảng trường ở trước cửa vô cùng lớn, có thể chứa được hàng ngàn người, toàn bộ lát đá cứng cùng màu, mỗi ngày đều được người hầu đổ nước lau rửa, vô cùng sạch sẽ, không hề nhiễm bụi "Dương Húc!" Dương Thạch khẽ run người, hình như hắn muốn đọ sức một phen. "Lần này do thằng con súc sinh của Dương Chiến mà Dương gia chúng ta phải chịu tổn thất rất lớn, gia tộc đang đối mặt với hiểm nguy, biết bao nhiêu người đang đứng ngoài chê cười chúng ta, an gia trước, trừ giặc sau." Dương Húc nhẹ nhành phẩy cây quạt ra, ung dung nói: "Chúng ta tranh chấp với nhau để làm gì? Ta thấy bây giờ cùng đi chất vấn Dương Chiến thì hơn." "Đi." Sắc mặt của Dương Thạch đã hòa hoãn hơn xưa, ngẩng đầu bước đi, tiến vào Dương gia phủ. Sau đó, các chi hệ thương hội của Dương gia không ngừng dừng xe ở trước quảng trường, từng vị từng vị cao thủ xuất hiện, bước xuống từ những cỗ xe ngựa uy nghi lộng lẫy. Thậm chí còn có một ít nguyên lão của Dương gia đang đi lịch lãm hoặc du ngoạn ở bên ngoài cũng đang lục tục trở về. Hội nghị gia tộc lần này, đúng là quần long tụ hội. Tại một gian phòng trong Dương gia phủ. Dương Kỳ đang ngồi tìm hiểu huyền diệu, đột nhiên nha đầu tiểu Yến vội vội vàng vàng chạy vào: "Thiếu gia, không xong rồi! Rất nhiều cao thủ của Dương gia đã trở về, đang đứng ở trên quản trường, khí thế hung hăng, bọn họ đang chất vấn lão gia nhà ta đấy, lão gia vừa cho gọi thiếu gia đến dự đại hội." "Đã đến rồi sao?" Dương Kỳ thoáng một cái đã đứng thẳng dậy, rồi đi ra ngoài: "Thời điểm đối diện với sự thật đã tới rồi." "Thiếu gia, cậu phải cẩn thận đấy." Tiểu Yến vội vàng nói. Dương Kỳ gật gật đầu, một lần nữa lại đi vào trung tâm phủ đệ, đi vào đại sảnh rộng lớn dùng để tổ chức đại hội. Lúc này, đã có hơn ba mươi người ngồi ngay ngắn trong đại sảnh. Ngoài ra, đằng sau những người này còn có nguyên một đám thanh niên tài tuấn đang đứng thẳng, vững vàng, sơ sơ cũng hơn trăm người. Cũng may đại sảnh hội nghị vô cùng rộng rãi, vài trăm người trong đó cũng không phải chen chúc, phi thường thoải mái. Mặc dù nhiều người nhưng bầu không khí cực kỳ trầm lắng, không khí kiềm nén như muốn vỡ òa. Bịch! Dương Kỳ bước qua cánh cửa, bước vào đại sảnh hội nghị, lập tức trên trăm đôi mắt lóe sáng nhìn thẳng vào hắn, hình như bọn họ muốn dùng ánh mắt của mình để đốt cháy hắn, trong đó có không ít cường giả khí công thâm hậu, tinh thần siêu cường, có khả năng giết người bằng ánh mắt, chỉ cần khẽ nhìn qua cũng có thể khiến cho kẻ thù phải ngã xuống. Có điều những áp lực tinh thần này vừa tiếp xúc với thân thể của Dương Kỳ thì ở nơi sâu thẳm trong cơ thể của hắn, "Thần Tượng Trấn Ngục Kình" bắt đầu lặng lẽ vận chuyển, lập tức hóa giải toàn bộ áp lực tinh thần. Thần Tượng trấn áp địa ngục, áp lực tinh thần của vô số ma thần cùng quỷ thần dưới địa ngục kinh khủng đến bực nào? Vậy mà tất cả đều bị trấn áp, mặc dù Dương KỲ mới thức tỉnh mới bước nhỏ, song đã quá đủ để đối phó với áp lực của những người này rồi. Hừ! Trong khoảnh khắc ấy, Dương Chiến ngồi ở phía trước liền hừ lạnh, đột nhiên có một luồng khí công hùng hồn bộc phát trong đại sảnh, khí công biến thành một vầng sáng, bao phủ quanh người Dương Kỳ. Sau đó, Dương Kỳ còn chưa kịp phản ứng, cả thân người đã đứng im ở bên người phụ thân. "Toàn bộ võ công của con trai ta đã bị phế, không ngờ các ngươi lại đi liên thủ với nhau, thi triển áp lực đối phó nó, chẳng lẽ các ngươi muốn nó chết hay sao?" Dương Chiến nói. -----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang