[Dịch] Thánh Vương

Chương 17 : Chương 17

Người đăng: Phương

.
La Hồn không ngờ vị thành chủ của mình lại có hùng tâm tráng chí lớn lao như vậy, không ngờ ngài lại có nguyện vọng hoàn thành bá nghiệp ngàn thu, thống nhất cả lục địa Phong Nhiêu. Phải biết rằng Yến Đô thành chỉ là một thành trì nhỏ bé nằm trong lục địa Phong Nhiêu rộng lớn. Mặc dù nhân khẩu đông đúc mấy trăm vạn người nhưng so sánh với những thành trì uy nghi hùng vĩ có nhân số hàng ngàn vạn, thậm chí hàng trăm triệu thì chẳng là gì cả. Nếu như lập quốc thì rất dễ bị người ta tiêu diệt, chứ đừng nói tới việc thống trị một phương rồi dần dần xâm chiếm cả lục địa. Trên lục địa Phong Nhiêu có hàng ngàn thành trì, ngàn vạn chư hầu, muốn thống trị tất cả mà dễ như vậy sao? Coi như là cao thủ vượt qua Khí Tông và đạt đến Đoạt Mệnh Cảnh thì cũng không đủ năng lực để bàn luận về việc này, phải biết rằng hoàng triều Thánh Tổ có nhiều cao thủ như mây mà vẫn không dám tiến hành chế độ trung ương tập quyền ( quyền lực tập trung vào tay trung ương ), mà chỉ dám áp dụng chế độ phân đất phong hầu, trên danh nghĩa là thiên tử nhưng thực ra chỉ là một đại thành chủ mà thôi, vì vậy hoàng triều cũng phải đứng ngang hàng với vô số quốc gia hùng mạnh của chư hầu. Có điều nói qua thì vẫn phải nói lại, nếu như thành chủ Yến Cô Phong của Yến Đô thành tu luyện đạt tới Đoạt Mệnh Cảnh thì sẽ nhận được sự giúp đỡ của học viện Chân Long, khi ấy hoàn toàn đủ sức đánh bại các đại thế lực nằm gần Yến Đô thành, tỷ nhi Bạch Thạch thành, Vân Hải thành, Triêu Lộ thành .... Liên tiếp thôn tính hàng chục tòa thành trị là có thể gia nhập vào hàng ngũ những quốc gia có thế lực hạng hai, dẫu không thể hoàn thành bá nghiệp ngàn thu thì cũng có thể giành được quyền lực và vinh hoa phú quý vượt xa hiện tại. Học viện Chân Long là một thế lực khổng lồ. Trên lục địa Phong Nhiêu, chỉ những thế lực mạnh mẽ nhất mới có thể tự xưng là học viện, còn lại chỉ là môn phái, tông môn, thần giáo... Đó là danh xưng của các thế lực hạng hai, cho dù danh tự của bọn họ có xuôi tai cỡ nào thì cũng chỉ là hạng hai mà thôi. Không có nguồn gốc hùng hậu, vô số cao thủ đúc kết thành một nền văn hóa, văn minh để truyền bá thì không có tư cách tự xưng là học viện. Hai chữ này đại biểu cho ý nghĩa thần thánh và chính thống, nào là Môn, Tông, Giáo, Bang, Hội, ngay cả Triều cũng có ý bá đạo (dùng sức mạnh để trị), nhất là ý nghĩa của tà môn oai đạo thì mãi mãi không được thần thánh và chính thống bằng học viện. Học viện Thiên Vị và học viện Chân Long đều có danh xưng là học viện, đều có hào quang vạn trượng trên lục địa Phong Nhiêu, là thánh địa được muôn người ngưỡng vọng. (ngưỡng mộ và hi vọng) Yến Đô thành trong mắt bọn họ chỉ là con sâu con kiến. "Không ngờ thành chủ lại có hùng tâm như thế, ta tự nhiên không thể phụ lòng hi vọng của ngài, mai sau khai sáng vương triều, ghi tên sử sách cũng không còn là chuyện xa vời nữa." La Hồn bị kích thích đến mức nhiệt huyết sôi trào, "Vương hầu khanh tướng có bực này khí phách ư? Tôi từng nghe kể về rất nhiều thành trì đã tự xưng mình thành tổ quốc, Yến Đô thành của chúng ta cũng sẽ được gọi là Yến Quốc." Dương gia phủ. Mấy ngày qua Dương Kỳ đều cảm thấy thanh thản và mãn nguyện, mỗi ngày đều tu hành theo lối cũ, ban ngày đóng cửa không ra, ban đêm lại vào trong dãy núi ngoài thành tập luyện quyền cước, khí công trong thân thể ngày càng hùng hồn, ngày càng lĩnh ngộ "Thần Tượng Trấn Ngục Kình" sâu sắc hơn, có vẻ như hạt cát bụi thứ tư bất cứ lúc nào cũng có thể thức tỉnh trong cơ thể. Một khi hạt bụi này thức tỉnh thì hắn sẽ có lực lượng của bốn đầu Viễn Cổ Cự Tượng, giờ đây khí công đã thâm hậu đến nỗi ngay cả cao thủ tầng bảy cũng không thể so bì. Chẳng bao lâu nữa, khí công của hắn sẽ đột phá từ tầng sáu lên tầng bảy. Ba ngày qua, chuyện đại ca Dương Vân Trùng và nhị ca Dương Hóa Long bình phục đã truyền khắp Dương phủ, chẳng những vậy hai người còn bắt đầu quản lý việc làm ăn của Dương gia. Hai người thông qua mối làm ăn năm xưa của Dương gia đã bán được chiếc chuông đồng với giá năm mươi vạn viên Tụ Khí Đan, nguyên khí của gia tộc nhờ đó mà dần dần được khôi phục theo thời gian. Tình hình trong Dương gia không còn ủ rũ âu sầu mà đã loáng thoáng nhìn thấy hình ảnh hưng thịnh năm xưa. Vui nhất là nhị ca Dương Hóa Long đã thành công bước vào tầng năm Bạo Khí cảnh giới, khiến rất nhiều vệ sĩ và người hầu trong phủ phải kinh ngạc, cảm thấy tuy là gia tộc đã mất hết tài sản nhưng vẫn còn hi vọng trở lại ngày xưa. Phù.... phù.... Dương Kỳ ngồi ngay ngắn dưới mái che ở ngoài phòng, trước mặt là hồ nước trong veo, chỉ thấy mỗi một lần hắn thở ra thì lập tức có một luồng khí lưu lao ra ngoài, tựa như nương gió rẽ sóng, tạo ra một con đường trong lòng hồ. (gà biên cái này đi) Mỗi một lần hắn hít vào thì trên mặt hồ lại ngưng tụ thành một trận gió xoáy, gió cuốn nước thành từng cột lao lên trời rồi lại thả rơi xuống nước, tựa như mưa giông gió giật đánh xuống mặt hồ, dội lên những tiếng nước nổ ầm ầm. Đây là cảnh tượng chỉ xảy ra khi khí công đã tu luyện tới cảnh giới cực kỳ cao thâm. Loại khí công này ngấm ngầm ẩn chứa Tượng Tị Hấp Thủy của Thần Tượng Chấn Ngục Kình. Truyền thuyết kể rằng, Voi Thần giơ vòi hướng lên trời khẽ hút một cái thì tất cả ngôi sao trên ngân hà đều bị hút vào trong vòi voi. Tượng đại biểu cho lực lượng vô hạn. (tượng là voi, tị là vòi, tượng tị hấp thủy = voi uống nước bằng vòi) Lôi Đình Cự Tượng đang bay lượn ở trong cơ thể, bay lượn một vòng từ đan điền tới kinh mạch toàn thân rồi lại trở về khí hải đan điền. Mỗi một lần bay lượn như vậy, Lôi Đình Cự Tượng lại truyền ra một phần tinh hoa để thẩm thấu vào máu thịt, giúp thân thể của Dương Kỳ ngày càng cường tráng hơn. Trong lúc này, hắn nhắm mắt quan sát tình hình trong cơ thể, gần như có thể nhìn thấy dưới lớp bì da đang ngưng tụ thành một tầng màng, tầng màng này rất bền và kiên cố, dày như da voi, dù có dùng khí công thâm hậu và đao kiếm sắc bén đánh vào thì cũng rất khó có thể xuyên thủng được tầng màng giống như da voi này. Lớp màng này trong suốt như thủy tinh, cẩn thận quan sát còn có thể mơ hồ nhìn thấy dòng phù văn lưu chuyển như nước chảy ở bên trong, dòng phù văn này không phải chữ của loài người mà là chữ của ma thần, uốn lượn ngoằn nghèo, căn bản không thể hiểu được nó có ý nghĩa gì. Sau khi lớp màng ngưng tụ thành thì độ co giãn, đàn hồi, bền chắc của thân thể Dương Kỳ đều lớn mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần. Chưa dùng khí công mà tốc độ chạy của hắn đã vượt qua loài báo, khỏe hơn gấu lớn, linh hoạt hơn khỉ, nhẹ nhàng hơn chim bay. Người có lực lượng cơ thể khủng bố như vậy rất ít. Cho dù là cường giả khí công tầng tám như Dương Chiến và Dương Thạch, nếu không dùng khí công mà chỉ sử dụng sức mạnh đơn thuần thì tuyệt đối không phải là đối thủ của Dương Kỳ. "Tam đệ, tam đệ...." Nghe thấy tiếng gọi từ bên ngoài truyền tới, Dương Kỳ liền thu hồi khí công rồi đứng dậy, mặt hồ đang gợn sóng liền phẳng lặng như cũ. Hắn quay sang nhìn nhị ca Dương Hóa Long đang bước lại gần:"Có chuyện lớn, có chuyện lớn rồi, phủ thành chủ sẽ tổ chức yến tiệc sau mười hai ngày nữa, mời toàn bộ thanh niên tài tuấn chưa lập gia đình dưới ba mươi tuổi trong Yến Đô thành đến dự tiệc. Tam đệ, đệ cũng được mời đấy, nghe nói lần này tiểu thư Yến Phi Hà về nhà thăm người thân từ học viện Chân Long, vì Yến Đô thành thành chủ muốn tìm cho nàng một vị hôn phu thiên tài nên đã tổ chức yến tiệc này. Tam đệ, đệ phải đi gặp người ta một lần đấy nhé, đừng quên đệ đã cứu tiểu thư Yến Phi Hà ở bờ sông, giành được cảm tình của nàng, tu luyện khí công thì ngày tiến ngàn dặm, có duyên gặp gỡ, biết đâu lại được làm con rể của thành chủ." "Vậy sao? Yến tiệc?" Dương Kỳ liền cầm tấm thiệp mời, nét mặt thoáng lộ vẻ bất an:"Đệ lấy trộm Phục Long Đan của lão ta, vừa mới bị phế khí công xong, tự dưng bây giờ Yến Cô Phong lại đưa thiệp mời, chuyện này hơi lạ. Tuy rằng đệ đã cứu con gái của lão ta nhưng lão ta là lão hồ ly nắm quyền cai quản một phương, có lẽ chuyện này không hề đơn giản như bề ngoài, đệ nghĩ chúng ta nên cẩn thận thì tốt hơn. Nhưng mà không đi không được, từ chối thì khác gì chúng ta không nể mặt hắn." "Đúng vậy, tam đệ, đệ có nhiều chuyện chưa hiểu, năm xưa Dương gia chúng ta là đệ nhất gia tộc của Yến Đô thành nên đã khiến Yến gia rất kiêng kị. Phải biết rằng giờ đây, lãnh địa trong vòng ngàn dặm gần Yến Đô thành đã chẳng khác gì Yến Quốc. Yến gia là quân chủ, còn chúng ta là bề tôi, triều đại nào cũng có bề tôi lộng hành, giết chết quân chủ. Yến gia đứng nhìn thế lực của Dương gia chúng ta ngày một hùng mạnh mà không lo sợ mới là chuyện lạ." Nhị ca Dương Hóa Long cũng không phải là người đơn giản, từng trải và trưởng thành, phân tích rõ ràng rành mạch đâu ra đấy. "Nếu là vì nguyên nhân này thì chúng ta phải chuẩn bị ứng phó cho thật tốt mới được." Dương Kỳ cầm thiệp mời cất vào trong túi. Đại ca Dương Vân Trùng đã lập gia đình mấy năm, con trai đã tập tễnh biết đi rồi, bởi vậy nên không có thiệp mời. Nhị ca Dương Hóa Long đã đính hôn với người yêu rồi, tự nhiên cũng bị loại, vì vậy giờ này trong Dương gia phủ thì chỉ còn mỗi mình Dương Kỳ là thanh niên tài tuấn. "À mà, huynh còn một chuyện nữa muốn kể cho tam đệ nghe. Ba ngày trước, thành chủ Vân Hải thành đã tự xưng lãnh địa của mình là Vân Hải quốc, lấy Vân Hải thành làm kinh đô, lộ ra dã tâm xâm chiếm bốn phương. Huynh còn nghe đồn rằng Vân Hải Lam và Tống Hải Sơn đều đã trở thành đệ tử của học viện Thiên Vị, giúp cho Vân Hải quốc có thế lực hùng mạnh hơn nhiều." Nhị ca Dương Hóa Long nói ra một tin tức tựa như sấm sét giữa trời quang. "Hả?" Dương Kỳ giật nảy cả mình:"Thành lập quốc gia? Can đảm thật đấy, chẳng lẽ bọn họ không muốn thuần phục vương triều Thánh Tổ nữa sao?" "Tam đệ, đệ không hiểu rồi, hiện giờ trên lục địa Phong Nhiêu có rất nhiều thế lực đang chuẩn bị bắt đầu thành lập quốc gia. Nhận sắc phong chư hầu thì phải dâng nộp cống phẩm hàng năm cho vương triều Thánh Tổ, ai muốn phải cống nạp chứ. Hơn nữa hoàng triều đang ở thế yếu, đành phải mắt nhắm mắt mở mà nhìn người ta gây dựng quốc gia thôi, có khi sau này Yến Đô thành tự xưng là Yến Quốc cũng không biết chừng?" Nhị ca Dương Hóa Long lạnh nhạt nói:"Trên lục địa, cảnh chiến tranh đẫm máu, rồng rắn tranh giành bá nghiệp, khắp mọi nơi đều muốn xưng vương xưng bá, ai lại không muốn thống nhất thiên hạ, hoàn thành đại nghiệp ngàn thu? Thiên tử, chư hầu đều không phải người lương thiện." "Đại thế trong thiên hạ biến đổi thất thường, Dương gia chúng ta dù đi theo đường nào cũng phải cẩn thận suy xét một phen." Tâm tư Dương Kỳ giờ đây đang dần dần chín chắn, hai huynh đệ bàn luận đại thế thiên hạ cũng hơi có cảm giác nấu rượu luận anh hùng:"Đối với lục địa này thì Dương gia chúng ta chỉ là một địa chủ nhỏ bé, sống an phận ở nơi hẻo lánh mà thôi. Một khi bị thế lực lớn tấn công thì vỡ vụn như trứng gà, không chịu nổi một đòn." (cụm từ nấu rượu luận anh hùng rất phổ biến trong tam quốc) "Nghĩ đi nghĩ lại thì thực lực vẫn là yếu tố quan trọng nhất, chúng ta nên tăng cường tu luyện nhiều hơn." "Còn mười hai ngày nữa, đệ muốn mình phải mạnh hơn nữa! Đệ sẽ ra ngoài bế quan tu luyện mới thời gian, nhị ca hãy xử lý sự tình của gia tộc thật tốt nhé." Thân thể Dương Kỳ lóe lên rồi biến mất, Dương Hóa Long chỉ kịp nhìn thấy một hư ảnh xẹt qua. "Tốt độ nhanh quá, tam đệ mạnh mẽ hơn mình rồi." Hắn rùng mình hoảng sợ, vội vàng gào lên:"Tam đệ, đệ đi tu hành ở đâu?" "Đệ đi săn yêu thú và ma thú ở dãy núi Hắc Thi Sơn." Thanh âm truyền lại nhưng Dương Kỳ đã biến mất không còn gì nữa. "Hả? Dãy núi Hắc Thi Sơn? Địa phương đó cực kỳ nguy hiểm, mỗi lần gia tộc chúng ta đi săn đều không dám tiến vào bên trong, chỉ có thể săn bắt ở bên ngoài, một mình đệ vào đó lỡ ....." Dương Hóa Long lắc lắc đầu. Dãy núi Hắc Thi Sơn nằm ở đầu nguồn sông Yến Giang, núi thiêng nước độc, vô cùng nguy hiểm, ở bên trong có ngàn vạn yêu thú, ngay cả những loài ma thú quỷ dị còn sót lại từ thời thái cổ cũng có. Ma thú, yêu thú được trời ban cho khả năng thúc dục khí công, nuốt mây nhả sương mù, sử dụng liệt hỏa, hàn băng.... Thậm chí còn có khí công hùng hậu hơn loài người, thậm chí còn đi chung thành bầy đàn. Có điều da lông, nội hạch của ma thú và yêu thú lại đáng giá rất rất nhiều tiền nên thường xuyên có cao thủ tiến vào nơi này săn bắn. Kỳ thực năm nào Dương gia cũng tụ tập tổ chức săn bắn để kiếm tiền. Có điều phải có đại đội người ngựa thì mới được đi, một người vào trong sẽ sa vào ngàn vạn mối nguy hiểm, sống sót cũng khó khăn chứ đừng nói tới việc thu thập được cái gì. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang