[Dịch] Thánh Vương
Chương 15 : Giải độc
Người đăng: no_dance8x
.
-----o0o-----
"Đây là cái gì vậy?" Dương Chiến ngẩn người nhìn viên thuốc giải độc ở trong tay: "Chẳng lẽ là... thuốc giải độc! Nhưng con lấy nó ở đâu vậy."
Ông có khí công hết sức mẫn cảm, lập tức cảm thấy dường như hương thơm dìu dịu trong Tị Yên Hồ có thể kiềm chế khí độc trên người hai đứa con trai của mình.
"Đây là thuốc giải, nhưng mà có giải được độc dược ở trên người đại ca và nhị ca hay không thì còn không rõ, có lẽ chúng ta hãy thử trước rồi nói sau. Hài nhi lấy được thuốc giải từ trên người cao thủ khí công tầng bảy của Ảnh Độc Môn, sau khi giết hắn mới tìm thấy được mấy thứ nữa...." Dương Kỳ vừa nói vừa lấy ra chiếc chuông đồng cùng tờ ngân phiếu chứa mười vạn viên Tụ Khí Đan và dâng hết lên cho Dương Chiến: "Bảo vật này có giá trị không nhỏ, còn số ngân phiến này có thể bù vào chi phí trong nhà, giờ đây Dương gia chi hệ chúng ta gần như đã bị mất hết của cải, đúng là nắng hạn gặp mưa rào."
Dứt lời, hắn liền kể lại việc đã cứu Yến Phi Hà và giết chết đám người của Ảnh Độc Môn. Dương Chiến nghe xong thì mừng lắm.
"Giỏi, giỏi lắm. Bây giờ Dương gia nhất mạch chúng ta vì con mà kết thù hận với người của Phủ thành chủ. Có điều con đã cứu con gái của Yến Cô Phong nên mối hận này rồi sẽ phai tàn. Phụ thân đã từng nghe qua về Yến Phi Hà, đó là tiểu nữ nhi được Yến Công Phong yêu quý nhất, từ nhỏ đã được hắn đưa đến học tập ở học viện Chân Long, bây giờ về thăm người nhà. Có địa vị cao vời vợi ở trong Yến gia gia tộc, chủ nhân của Yến Đô thành."
Dương Chiến vừa kể vừa nhận lấy chiếc chuông đồng cùng số ngân phiếu chứa Tụ Khí Đan, không ngừng khen ngợi: "Kim Chung Tráo Thể Đại Khí Công, được lắm! Nếu như một người dân bình thường có được và tu luyện thành công môn khí công thượng thừa này thì sẽ gây dựng được một gia tộc giàu sang quyền thế, môn công pháp này có giá trị tối thiểu là sáu bảy mươi vạn viên Tụ Linh Đan, tương đương với lợi nhuận một năm của Dương gia chúng ta, thật là may mắn quá."
"Phụ thân, thuốc giải độc kia thì sao?"
Điều Dương Kỳ quan tâm nhất chính là thuốc giải độc.
"Về cơ bản, thuốc giải độc này có thể giải trừ độc khí cho đại ca và nhị ca con.... " Dương Chiến đã sớm đem khí công thẩm thấu vào trong Tị Yên Hồ rồi chuyển hóa để tương thích với khí độc, bằng mắt thường có thể nhìn thấy một lượng khí độc rất nhỏ đang tan thành vô hình trong vòng vây của thuốc giải độc.
Vù.
Dưới khí công hùng hậu của Dương Chiến, thuốc giải độc trong Tị Yên Hồ hóa thành hai mũi tên khói rồi chui vào trong người của đại ca và nhị ca.
Thân thể hai người lập tức run rẩy dữ dội.
Dương Kỳ thấy vậy liền đặt tay lên lưng hai người, rồi truyền chân khí vào thân thể của đại ca và nhị ca để bổ sung nguyên khí cho hai người. Hắn hiểu rằng khí độc đã xâm nhập rất xâu vào trong cơ thể hai người, nguyên khí bị hao mòn quá nhiều, rất cần được bồi dưỡng.
"Tam đệ, khí công của đệ thật mạnh mẽ." Đại ca lộ vẻ kinh ngạc khó tả, hắn cảm nhận bằng kinh mạch của mình, khí công của tam đệ cuồn cuộn bao la như biển rộng sông dài. Mặc dù không được cô đọng, thuần khiết bằng phụ thân nhưng dường như nó có một loại bản chất khiến vạn vật đều phải thuần phục, sâu xa không lường được.
Sao giây lát, toàn bộ khí độc trên người hắn đã bị tiêu trừ, chân khí bị hao mòn cũng đã được chữa trị cẩn thận, hắn liền bật dậy, đứng thẳng mình ở trong mật thất và hú dài liên tục: "Cuối cùng thì ta đã được bình phục rồi."
"Ta cũng bình phục rồi." Nhị ca nhún người nhảy lên, chân khí cuồn cuộn trong người, đột phá, lại có thể bắn khí công ra khỏi người, bước vào cảnh giới Bạo Khí, khí công tầng năm: "Tam đệ, nhờ sự giúp đỡ của đệ nên huynh mới có thể đột phá, đệ bị sét đánh lại được phúc trong họa, khí công lột xác để đạt tới cảnh giới huyền diệu như bây giờ đúng là phúc của Dương gia chúng ta."
"Đại ca và nhị ca đều phục hồi được thực lực, hơn nữa còn mạnh mẽ hơn xưa, sau này còn ai dám coi thường Dương gia nhất mạch chúng ta nữa chứ." Dương Kỳ hết sức cao hứng, "Mặc dù bây giờ nhà mình đã mất hết của cải, nhưng chỉ mọi người đồng lòng thì sẽ có ngày của cải quay về."
"Đúng vậy, tam đệ, anh em ta sẽ chung tay góp sức để giúp phụ thân chấn hưng gia tộc!" Ba huynh đệ chắp tay lại với nhau.
Dương Chiến mỉm cười ngắm nhìn ba đứa con trai, nét mặt vừa lộ vẻ vui mừng thanh thản, chỉ là sau đó sắc mặt của ông dần dần đanh lại: "Bây giờ, phụ thân đã tìm ra kẻ gây bất lợi cho Dương gia chúng ta. Thì ra Ảnh Độc Môn đã bắt tay với nhiều nhà giàu sang quyền quý có tiền có thế trong thành Yến Đô, đặc biệt là Trần gia. Lẽ ra bọn họ không dám ra tay, nhưng lần này chuyện của Kỳ nhi đã cho bọn họ có cơ hội, vì vậy bọn họ lập tức bắt đầu ngấm ngầm bày ra âm mưu."
"Phụ thân? Con có một chuyện chưa hiểu, luận về thực lực, Dương gia chúng ta có thực lực đứng đầu trong những gia tộc giàu sang phú quý của thành Yến Đô, bình thường dù có xung đột quyền lợi nhưng vẫn chưa đến mức không nể mặt nhau. Nhưng vì sao lại phải đuổi tận giết tuyệt như vậy? Lẽ nào họ không sợ chúng ta trả thù à?" Đại ca Dương Vân Trùng đưa ra thắc mắc của mình.
Bờ môi Dương Kỳ giật giật, hắn cũng muốn hỏi vấn đề này.
"Là vì cô cô của con." Dương Chiến lặng người một lát rồi nói:"Cô cô của con từ thuở nhỏ đã vào học viện Thiên Vị, đó là môn phái đứng đầu lục địa Phong Nhiêu, nàng là nhân vật thiên tài, thanh danh vang dội. Thậm chí đại phái này còn coi nàng là hạt giống trọng yếu để bồi dưỡng, vì lẽ đó mà cô cô con bị người khác ganh ghét. Bọn họ không thể xâm nhập học viện Thiên Vị để đánh nàng, chỉ có thể chuyển qua đối phó với Dương gia chúng ta, như vậy ắt hẳn cô cô của con sẽ nhận được tin tức và chạy về giúp đỡ, lúc ấy bọn họ sẽ bố trí nhân thủ để vây bắt và sát hại nàng."
"Thì ra là như vậy.... " Ba huynh đệ giật mình tỉnh ngộ.
Trong lòng Dương Kỳ chợt nhớ tới hình bóng một cô bé, một cô bé đã đút cho hắn từng thìa, từng thìa cơm.
"Dương Kỳ, nếu con không ăn cơm thì cô cô sẽ đánh con đó." Một cô bé búi tóc sừng dê tay cầm thìa cơm, hà hơi thổi hơi nóng vì sợ nước canh làm phỏng miệng bé trai nhỏ hơn mình.
"Không, không ăn đâu.... " Bé trai không ngừng đá đạp lung tung đôi chân của mình: "Ta muốn ra ngoài chơi cơ."
Đấy là hồi ức về cô cô trong trái tim Dương Kỳ.
Từ lúc ấy đến hôm nay, mười ba năm đã trôi qua, không biết bây giờ trông tiểu cô cô ra sao? Tu vị khí công đã đạt tới trình độ nào rồi?
"Phụ thân, chúng ta nên hành động như thế nào?" Lông mày nhị ca Dương Hóa Long chau lại.
"Yên lặng theo dõi kỳ biến, bắt đầu giành lại từng mảnh đất, từng vườn cây và sản nghiệp của gia tộc, phụ thân giao chuyện này cho hai huynh đệ con làm đấy." Dương Chiến phất phất tay: "Khoảng thời gian này, vi phụ sẽ hết sức cố gắng tu hành, hi vọng tu vị khí công sẽ đột phá tới tầng chín, bước vào cảnh giới Khí Tông. Kỳ nhi một mặt tu luyện, một mặt hãy đi thăm Phủ thành chủ, cố gắng tạo dựng mối quan hệ tốt với Yến Phi Hà, thay đổi cách nhìn của Phủ thành chủ với Dương gia chúng ta."
"Vâng!"
Ba huynh đệ cùng đáp thật to, thể hiện tấm lòng tràn đầy tin tưởng với sự nghiệp chấn hưng gia tộc.
"Kỳ nhi, con đừng tự trách mình." Dương Chiến nói tiếp: "Mặc dù lần này con không hiểu phép tắc, lấy trộm Phục Long Đan khiến gia tộc bị liên lụy nhưng đây cũng là chuyện tốt, khiến cho bọn họ thấy lợi mờ mắt, ra tay ngay trước mặt chúng ta, nếu không có sự tình lần này thì bọn họ đã thiết lập được bố cục chặt chẽ hơn, lúc ấy thì ngay cả Dương gia chúng ta lẫn cô cô con đều bị lâm vào nguy cơ toàn quân bị diệt."
Dương Chiến an ủi khi nhận ra trong ánh mắt Dương Kỳ lộ vẻ tự trách mình.
"Vâng." Tất cả khúc mắc trong lòng Dương Kỳ chợt tan biến khi nghe thấy phụ thân nói như vậy: "Nhưng mà công chúa Vân Hải Lam của Vân Hải thành đã lừa gạt Phục Long Đan của con, hại Dương gia chúng ta bị khuynh gia bại sản, thù này không trả, thề không làm người." Thậm chí bây giờ hắn còn nghi ngờ, Vân Hải Lam cũng muốn đối phó với cô cô của hắn, vì vậy mới cố tình tiếp cận và lừa gạt hắn, có thể nàng đã bắt tay với Ảnh Độc Môn từ trước.
"Đúng rồi, ngày đó sau khi Tống Hải Sơn đánh bại ta, hắn đã từng nói Vân Hải Lam cũng muốn tiến vào học viện Thiên Vị."
"Rất có thể khả năng này là sự thật." Dương Chiến là nhân vật bậc nào? Lão là người từng trải nên trong lòng thoáng nghĩ ngợi là đã có thể suy luận ra rất nhiều khả năng: "Nói như vậy, rất có khả năng trong học viện Thiên Vị có người muốn hãm hại cô cô của con, vì vậy đã ngấm ngầm bày kế gây bất lợi cho nàng."
"Phụ thân, nếu người tu luyện tới khí công tầng chín, cảnh giới Khí Tông thì có thể vào học viện Thiên Vị để giúp đỡ cho cô cô." Dương Kỳ bình tĩnh nói.
"Cảnh giới khí công là điều kiện đủ để đứng đầu một tòa thành, cai quản một phương của lục địa Phong Nhiêu, được vạn người ngưỡng mộ và kính trọng, ngay cả hoàng triều Thánh Tổ cũng sẽ sắc phong thành một chư hầu, có điều khi tiến vào trong học viện Thiên vị thì không được sặc sỡ chói mắt như vậy. Chỉ khi nào đột phá Khí Tông Cảnh, hướng thiên đoạt mệnh thì mới có thể thực sự đạt được sự ngưỡng mộ và kính trọng của vô số người." Dương Chiến lắc đầu, phất tay: "Ba huynh đệ các con hãy tu luyện cho tốt, bây giờ vi phụ muốn bế quan để trùng kích cảnh giới."
"Chúng hài nhi xin lui." Đại ca Dương Vân Trùng nhận lấy chiếc chuông đồng cùng tờ ngân phiếu từ trong tay Dương Chiến, sau đó ba huynh đệ cùng lui ra ngoài.
Đã có hai người đại ca Dương Vân Trùng và nhị ca Dương Hóa Long phụ trách việc làm ăn của gia tộc nên Dương Kỳ rất yên tâm khi tu luyện. Sau ba tuần trăng nữa, hắn sẽ so tài cao thấp với Dương Hồng Liệt vào ngày đi săn.
Lẽ ra Dương gia dòng chính đã bị khuynh gia bại sản nhưng nhờ số của cải cùng bảo vật do Dương Kỳ mang về nên vẫn có thể duy trì được nhiều việc.
Đêm khuya.
Trong phủ thành chủ, một người đàn ông trung niên đứng nghiêm trong thư phòng. Trên mặt người này đang thể hiện vẻ vui mừng. Khí thế trên người nếu so với Dương Chiến thì còn muốn hơn nhiều lắm. Mà khí công sau lưng hắn thỉnh thoảng lại rực cháy, tựa như con người của hắn được sinh ra từ khí công của ngọn lửa mà cũng giống như thần linh muốn thoát ra khỏi khí công vậy.
Đây chính là cảnh giới Khí Tông, Khí Tông Tông Sư.
Có thể trực tiếp sinh ra Chân Khí Hình Người, tương đương với hóa thân của bản thân hắn, đánh nhanh như chớp, truy tìm ngàn dặm, câu thông với nguyên khí trong trời đất chỉ bằng một ý niệm, khí thế uy nghi hùng vĩ tựa núi sông.
Đây chính là người thống trị chân chính của vô số thành trấn, mấy trăm vạn nhân khẩu trong phạm vi nghìn dặm quanh thành Yến Đô, Yến Cô Phong.
Tuy chỉ tùy ý đứng nghiêm nhưng trông hắn rất giống một ngọn núi cô độc hiểm trở, khí thế phi phàm.
Lúc này, gương mặt hắn đang lộ ra nét cười hiền hòa của một người cha, lắng tai nghe tiếng động ở bên ngoài, đột nhiên vành tai hắn khẽ rung, bởi vì bên ngoài vừa truyền đến một giọng nói: "Phụ thân, con đã trở về."
"Hà nhi đấy à? Mau mau vào đây cho phụ thân coi nào, đã mười năm rồi con không về nhà, con học tập ở học viện Chân Long có được tốt không?"
"Kẽo kẹt!"
Khí công của Yến Cô Phong khẽ tràn ra, cánh cửa thư phòng liền hé mở.
Yến Phi Hà khoan thai bước vào, trông thấy phụ thân liền quỳ gối ngay ngắn xuống đất: "Phụ thân an khang."
"Đứng dậy, đứng dậy đi, vì sao? Vì sao y phục của con lại rách rưới như vậy, bị kẻ thù chặn đánh ở bên ngoài sao?" Đột nhiên nét mặt Yến Cô Phong đanh lại, dường như đã giận tím mặt.
"Vâng ạ, kẻ thù là Ảnh Độc Môn, bọn chúng theo dõi và chặn đánh con ở bờ sông." Yến Phi Hà đứng dậy, kể lại những việc mình đã gặp phải.
"Ảnh Độc Môn thật lớn mật! Không ngờ bọn chúng lại dám làm hại con gái của ta." Răng rắc, ly thủy tinh tan thành bụi ở trong tay Yến Cô Phong: "Bọn chúng dám tiến vào phạm vi thế lực của thành Yến Đô, lẽ nào cho rằng Yến gia ta là chỗ không người?"
"Phụ thân, Ảnh Độc Môn là một đại môn phái làm việc thần bí, chúng lại truyền bá Vô Thượng Độc Công từ lục địa Lạc Nhật ở phương tây..." Yến Phi Hà nói tiếp: "Chúng ta không nên xem thường môn phái này, phụ thân tuyệt không thể hành động thiếu thận trọng, con sẽ trở về và thưa lại chuyện này lên học việc Chân Long. À, quên mất. Lần này nhờ được một người giúp đỡ nên mới có thể giết được cao thủ của Ảnh Độc Môn."
"Người giúp đỡ con là ai?"
Yến Cô Phong nghe vậy hơi bất ngờ, liền vội vàng hỏi con gái của mình.
-----o0o-----
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện