[Dịch] Thần Mộ I
Chương 6 : Chương 6
Người đăng: ThatCongTu
.
Thần Nam né khỏi thân cây đang đổ xuống, sau đó thân mình nhanh chóng chuyển động tránh sang một bên, cự nhân vẫn không dừng bước tiếp tục tiến về phía trước đến lúc hắn quay người lại thì Thần Nam đã ôm Tiểu bảo chủ chạy được hơn hai mươi mét.
Tiểu bảo chủ kêu lên :“ Hút chết, còn không mau chạy tới trước kiếm chỗ nấp đi, ài , hỗn đản ngươi sao lại dừng lại vậy? nhanh chạy đi chứ !”
Thần Nam đột nhiên dừng lại thả tiểu bảo chủ xuống đất.
“A..” lập tức mông của tiểu bảo chủ “tiếp xúc thân mật” với mặt đất, “ tên bai hoại ngươi, ….ui da, đau chết ta mất,…cái tên hỗn đản ngươi…ui da”
Thần Nam chẳng để ý đến nàng, với tay lấy Hậu Nghệ cung trên vai xuống, chân trái bước về phía trước nâng Hậu Nghệ cung lên, tay phải cầm lấy một cành cây khô đặt lên dây cung, lúc này Thần Nam thần tình chuyên chú vô cùng, mắt nhìn thẳng tới viễn cổ cự nhân.
Tay phải của hắn dụng lực kéo căng dây cung, Hậu Nghệ cung xanh đen hiện lên kim quang nhàn nhạt, thiên địa nguyên khí phong cuồng bị hút về Hậu Nghệ cung, Thần Nam cùng Hậu Nghệ cung phảng phất như huyết nhục tương liên kết hợp lại với nhau, một quầng kim quang từ hắn và Hậu Nghệ cung phát ra, một cổ lực lượng cường đại ba động lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra bên ngoài.
Cự nhân cảm giác được sự ba động của lực lượng cường đại trong không trung liền hiện lên vẻ sợ sệt đứng lại.
Lúc này nguyên khí thiên địa vô cùng vô tận như ba đào(sóng lớn) hùng dũng cuộn đến Thần Nam và Hậu Nghệ cung , Thần Nam toàn thân trên dưới tán xuất ra kim quang đẹp mắt, quang mang chói mắt làm cho vầng thái dương trên cao trở nên u ám thất sắc.
Cự nhân không tự chủ được thối lui về sau một bước, sắc mặt trở nên sợ hãi vô cùng.
Tiểu bảo chủ trong lòng chấn động vô cùng, nàng làm sao cũng không thể nhìn ra được nam tử trước mắt cùng với cái tên “Thần Nam bại hoại” có liên hệ với nhau, hai người khác nhau quá xa, nam tử trước mắt tựa như sơn nhạc, khí thế cường đại giống như thần ma xuất thế, làm cho người khác cảm thấy kính phục. Dưới khí thế bức người đó vẻ cao lơn của viễn cổ cự nhân giống như không còn, nam tử trước mắt giống như một cự nhân che phủ trời đất.
“ Hắn thật sự là tên bại hoại Thần Nam , thật sự là tên xú tặc đó sao?”
Không gian trời đất bỗng nhiên gió thổi mây bay, sấm sét vang rền, trên Hậu Nghệ cung quang vụ hòa hợp với khí trời đất, kim quang như lưu thủy cuộn đến cành cây khô trên dây, từng phút từng phút, khô mộc biến thành kim quang sáng chói, tán xuất khí tức cường đại khiến người khác phải kinh sợ.
Kim quang phát ra, cự nhân chịu không nổi run rẩy không ngừng, Thần Nam dưới đất nhẹ nhàng buông dây cung nhưng lúc tối hậu đã nhanh chóng chuyển hướng của Hậu Nghệ cung cuồng phong gào thét sấm sét vang rền, một đạo kim quang như thiểm điện lướt qua bên cạnh cự nhân, trong chớp mắt cắm phập vào bộ rễ của cây đại thụ cao lớn nhất trong rừng.
Thụ vương cao hơn ba mươi trượng phút chốc hóa thành bụi phấn, viễn cổ cự nhân kêu lên một tiếng quái dị quay người chạy trốn, cả một mảng rừng cây cối bị hắn xô ngã xuống đất sơn lâm rung rinh không ngừng.
Thân ảnh cao lớn của cự nhân cuối cùng biến mất, thiên địa nguyên khí phong cuồng chuyển động cũng từ từ trở nên bình tĩnh , sơn lâm lại trở về vẻ êm ắng.
Kim mang đẹp mắt trên người Thần Nam dần dần trở nên ảm đạm cuối cùng biến mất, nhưng khí thế cường đại trên người hắn vẫn còn tồn tại.Thân ảnh của hắn cho người ta cái cảm giác giống như núi non vững chãi.
Tiểu bảo chủ run run nói : “Bại hoại….Thần Nam…ngươi tại sao lại bắn trật vậy? sao không bắn thẳng vào mục tiêu?”
Khí thế cường đại trên người Thần Nam từ từ thu lại, toàn thân lại trở lại vẻ bình thường hằng ngày, Tiểu bảo chủ thở ra một hơi nàng đối với hình ảnh như thần ma xuất thế của Thần Nam lúc nãy thật sự sợ hãi.
Thần Nam thở dài nói : “Không ngờ kiếp mày lại có thể một lần nữa có được cảm giác chạm đến cảnh giới chân võ.”
“Cái tên xấu xí hôi hám kia, sư phụ ta từng nói cảnh giới chân võ chỉ xuât hiện trong truyền thuyết mà thôi , dựa vào ngươi? Hừ đúng là si tâm vọng tưởng.” Tiểu bảo chủ không bỏ qua cơ hội đả kích Thần Nam.
Thần Nam ngắm nhìn thụ vương từ từ phát tán bụi phấn trong không trung, giống như tự nói một mình cũng giống như nói với tiểu bảo chủ:“Dụng tâm bắn ra một tên, trong khoảnh khắc đó ta đã bước lên được cảnh giới chân võ, nếu như ta có công lực đầy đủ, có thể bắn hạ cả thiên thần thượng giới.”
“ Phì, đúng là vô sỉ, ngay cả mục tiêu là tên cự nhân to lớn đó mà cũng bắn trật mà cũng đòi bắn hạ thiên thần thượng giới, ngươi nghĩ ngươi là ai chứ?”
Lúc này Thần Nam đã hoàn toàn khôi phục lại nguyên dạng cười nói :“Ta là trượng phu của nàng chứ ai.”
“ Hứ , vô sỉ.”
Thần Nam chẳng để ý đến nàng, nói tiếp :“ Thần tiễn sau khi xuất cung chưa thấy máu tuyệt không dừng lại, nàng không hiểu vì sao lúc nãy ta lại bắn trật phải không? Ta chỉ là không muốn độc ác bắn chết nó, lỡ mà giống như nàng lúc đối phó với cự xà không phải là mang đến họa sát thân sao? Do đó ta chỉ dùng uy lực của thần tiễn để dọa nó, nếu như ta có đủ công lực có thể kéo dây cung hết cỡ lần nữa ta cũng sẽ không do dự mà bắn thẳng vào nó.”
“Ta đã phát hiện ra một điều, tên bại hoại nhà ngươi không chỉ là siêu cấp vô sỉ , mà còn là một tên siêu cấp điên cuồng không biết xấu hổ.”
Tiểu bảo chủ ngoài miệng thì đả kích Thần Nam một cách vô tình không thương tiếc, nhưng nghĩ đến tình cảnh lúc nãy, nàng không kềm được vẻ thất thần, uy lực của nhất tiễn lúc nãy đã tạo nên một ấn tượng sâu đậm trong lòng nàng, nàng không thể không thừa nhận khoảnh khắc đó tâm của Thần Nam đã tuyệt đối hòa hợp với thần cung.
Tiểu bảo chủ trong lòng bực bôi bất bình:“Cái tên tiểu tử bình thường này đột nhiên lại được thần cung chấp nhận, thật là đáng ghét mà.”
“Đi thôi, lão bà, chúng ta về nhà bái đường nào.” Thần Nam ôm Tiểu bảo chủ lên.
“Tên bại hoại đáng chết thả ta xuống mau, nhanh thả ta xuống…”Tiểu bảo chủ chửi rủa không ngừng.
Thần Nam liền vác nàng lên vai, Tiểu bảo chủ nhân cơ hội đó mở miệng cắn mạnh vào vai của Thần Nam.
“A”, Thần Nam đau đớn la lên “Tiểu ác ma nhà ngươi , không được cắn…”.
Thần Nam đưa tay ra bóp lấy má của Tiểu bảo chủ dùng lực mở miệng nàng ra.“Mở ra!”
Thần Nam lại ném Tiểu bảo chủ xuống đất, Tiểu bảo chủ lần thứ hai cái mông cùng với mặt đất “ thân mật tiếp xúc”, nàng đau đến sắc mặt trắng bạch.
“A…cái tên hỗn đản ngươi, ui da ….đau chết mất, tên bại hoại đáng chết …ui da”
Thần Nam cởi áo trên ra nhìn, đầu vai hiện lên dấu răng tím tái.
“Tiểu ác ma ngươi thật là ác độc mà”
Lúc này Tiểu bảo chủ đau đến chảy cả nước mắt:“Đáng kiếp, cho ngươi đau chết luôn….ui da!”
“Ha Ha….” Thần Nam nhịn không được cười to “ Thế nào, tư vị không tệ chứ hả? Té thêm lần nữa cái mông xinh đẹp của nàng có thể cùng Tam hoàng tử “ tranh cao thấp” rồi đó.”
Tiểu bảo chủ oán hận nhìn Thần Nam trừng trừng, nói với vẻ an tươi nuốt sống :“Tên khốn kiếp đáng chết ngươi dám đối xử với ta như vậy, ta sớm muộn gì cũng sẽ giết chết ngươi, ui da … đau chết mất …”
“Lão bà ta kì thực cũng không nên trách nàng, ta biết nàng cũng đói rồi, nhưng cũng phải nhịn một chút, vai của trượng phu không ăn được đâu. Được rồi chúng ta đến một địa phương thoải mái nào đó kiếm cái gì ăn nhé. “
Thần Nam khuôn mặt hiện lên một tia tiếu ý.
Lúc này Thần Nam “cẩn thận” ôm Tiểu bảo chủ lên, ngay sau đó thanh âm chửi rủa của Tiểu bảo chủ trên vai hắn vang lên.
“Thần Nam cái tên khốn kiếp đáng chết kia dám đối xử với ta như vậy sao, ta dù sao cũng là công chúa một nước, thế mà ngươi dám vác ta như con thú bị săn của ngươi hả? Ngươi cứ phong bế công lực toàn thân của ta rồi để ta tự đi không được sao?”
oOo
Sau khi vượt qua hai ngọn núi một dãy ngọc đái màu xanh lam xuất hiện ở chân núi do các con suối trong núi tập hợp lại tạo thành một con suối nhỏ chảy quanh sơn mạch.
Ở đằng xa vẫn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời âm thanh đó thật sự là âm thanh tuyệt mỹ.
Tiểu bảo chủ mắt sáng lên, sắc mặt lộ vẻ hoan hỉ, nói với Thần Nam:“Bại hoại, trước mặt có một con suối nhanh qua đó đi ta khát lắm rồi.”
“ Được chúng ta đến chỗ đó một chút kiếm cái gì ăn.”
Tiểu hà vô cùng trong suốt, có thể nhìn thấy những hòn đá tron trịa đủ màu sắc ở dưới đáy, dưới nước đàn cá thấy người rất dạn dĩ, thoải mái tung tăng bơi qua bơi lại trong làn nước, Thần Nam cởi hài ra nhúng đôi bàn chân xuống dòng nước trong vắt, cảm giác nóng bức nhanh chóng biến mất.
Tiểu bảo chủ bị thả trên bờ, nhìn thấy thần sắc thoải mái của Thần Nam bất mãn nói :“Xú tặc ngươi sao lại bỏ ta trên bờ cho nắng thiêu còn mình lại đi đến chỗ mát mẻ? ngươi thật ích kỉ mà.”
“ Sảng khoái quá đi.” Thần Nam hai tay khoa đi khoa lại nói :“Ác ma lão bà không cần phải gấp, nàng cứ ở đó một chút đi, đợi ta đi săn trở về sẽ cho nàng được tự do một chút.”
Thần Nam xỏ chân vào đôi hài tiến tới khu rừng cách đó không xa.
Tiểu bảo chủ không ngừng chửi rủa : “Úy , bại hoại, xú tặc, ngưoi nhanh quay lại, sao ngươi dám để ta một mình ở nơi này hả, lỡ như có dã thú xuất hiện thì sao? Cái tên hỗn đãn đáng chết …”
Một lúc sau, Thần Nam từ trong rừng đi ra, trong tay hắn cầm hai con tuyết kế mập mạp nhìn Tiểu bảo chủ nói :“Ác ma lão bà, nàng phục ta chưa, xem này, con này đúng là cực phẩm ngon lành đó.”
Tiểu bảo chủ nhìn vào hai con tuyết kê lông dài toàn thân trắng như tuyết nhìn Thần Nam chê bai :“Ngươi sao lại tàn nhẫn vậy, hai con vật này khả ái như vậy lại bị ngươi tàn hại, ngươi đúng là tên đồ tể.”
Thần Nam : “……”
Tiểu bảo chủ : “ Ngươi là tên đao phủ.”
Thần Nam : “……”
Tiểu bảo chủ : “Ngươi là cái đồ ma quỷ.”
Thần Nam: “…….”
Tiểu bảo chủ : “Ngươi là tên khốn kiếp không có tính người.”
Thần Nam : “Nói xong chưa, cầm lấy, đây chỉ là hai con tuyết kê để thỏa cơn đói thôi nàng có cần nâng sinh mạng của chúng lên như là sinh mạng của con người vậy không? Nàng nếu như do có lòng yêu thương mà nói vậy sao trước đó lại đối đãi với ta như thế hả, ta xem nàng với ma quỷ là người thân cùng một nhà thì đúng hơn.”
Thần Nam dùng tay vỗ lên người của Tiểu bảo chủ:“Cho nàng tự do một chút, nhưng mà đừng có vọng tưởng mà chạy trốn, công lực toàn thân nàng đã bị phong bế bây giờ không khác gì người bình thường, nếu như mà chạy trốn bậy bạ không cẩn thận là sẽ trở thành điểm tâm của dã thú đấy!”
Tiểu bảo chủ hận đến nỗi nghiến răng ken két, tức giận chửi rủa không thôi.
Thần Nam chẳng thèm để ý tới nàng, rút thanh trường kiếm ra vặt lông tuyết kê.
Tiểu bảo chủ nhìn vào sơn lâm xa xa, lại nhìn lại Thần Nam ở sau, khuôn mặt lộ vẻ khó đoán, nàng chuyển thân đi lại bên bờ suối, trong lúc nàng quay người khóe miệng nàng lộ ra vẻ cười đắc ý, nếu như Thần Nam thấy được nhất định sẽ lạnh run bởi vì đó chính là chiêu bài của Tiểu bảo chủ-----nụ cười của ác ma.
Tiểu bảo chủ dẫm lên những viên đá tròn rồi nhảy xuống suối, nước suối mát mẻ thấm qua y phục của nàng, hai tay nàng vốc lấy một ngụm nước đưa lên môi, sau đó vuốt tóc xuống, mớ tóc đen nhánh mềm mại như dải lụa xõa tung ra, nước suối thấm ướt mái tóc dài của nàng, nàng lúc này trông giống như một tiểu ngư thoải mái vô tư lượn lờ trong làn nước.
Thần Nam quay đầu vừa khéo thấy được bức tranh phù dung xuất thủy ấy, hắn chợt thất thần, lẩm nhẩm nói :““lạc thần ......duyên cảnh tú hạng, hạo chất trình lộ. Phương trạch vô gia, duyên hoa phất ngự. Vân kế nga nga, tu mi liên duyên. Đan thần ngoại lãng, hạo xỉ nội tiên, minh mâu thiện lãi, yếu phụ thừa quyền. Côi tư diễm dật, nghi tĩnh thể nhàn. Nhu tình xước thái, mị vu ngữ ngôn……”
( tạm dịch: Cái cổ thanh tú lộ ra vẻ đẹp tự nhiên. Không dùng hương liệu mà hương thơm vẫn ngào ngạt.Búi tóc cao cao, làn mi xinh đẹp.Đôi môi đỏ như son, hàm răng trắng toát, đôi mắt trong sáng, má lúm đồng tiền. Dáng dấp mê người, thần thái tĩnh lạng nhàn nhã, thái độ nhu tình, lời nói đáng yêu….)
Hắn nhìn Tiểu bảo chủ dưới nước xuất thần thật lâu, không cầm được nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên gặp được tiểu bảo chủ, lúc đó trên người nàng không một mảnh vải, thật sự giống như thiên sứ, đẹp tựa tinh linh, giống như một tiểu tiên tử yếu đuối, Thần Nam cắm hai khúc cây xuyên qua hai con tuyết kê đang nướng xuống đất, từ từ đến gần tiểu hà rồi ngồi trên bờ nhìn tiểu bảo chủ thất thần.
Cô bé tựa như tinh linh tựa như tiên tử đó đã làm sống dậy những hồi ức ngọt ngào sâu thẳm trong kí ức của hắn, một hình ảnh xinh đẹp mĩ lệ từ từ xuất hiện trong lòng hắn, tình cảnh này khiến cho trong lòng hắn nhớ đến nàng---- Vũ Hinh (Như Ý trong chương 1).
Ánh mắt Thần Nam dần trở nên mơ hồ, kí ức xa xăm dần mở ra, hắn phảng phất như trở về vạn năm trước, Vũ Hinh đang ở dưới đất nhẹ nhàng đi về phía hắn, nụ cười tươi xinh, đôi mắt đẹp đẽ, tai hắn như nghe được tiếng cười nói vui vẻ của nàng.
Lúc tỉnh mộng, trái tim như vỡ vụn, hắn hiểu rằng Vũ Hinh không thể nào xuất hiện nữa.
Vạn năm trước, tà đạo tuyệt đại cao thủ Đông Phương Khiếu Thiên vừa đạt được tiên võ cảnh giới đại chiến với phụ thân hắn Thần Chiến, kết quả bị thảm bại sau đó vào một đêm tập kích Thần Phủ, Vũ Hinh vì cứu hắn, đã lãnh trọn tà đạo vô thượng tuyệt học Liệt Thiên Thập Kích, kinh mạch đứt đoạn, cuối cùng đã tự phong bế Bách Hoa Cốc bế tử quan.
“Đến tối hậu nàng còn an ủi ta, muốn ta sống thật vui vẻ …”
Thần Nam nhắm mắt lại,dòng lệ nóng không cầm được tuôn ra .
“Nàng thật sự có thể ngộ thông sinh tử, phá quan mà ra không? Nàng thật sự có thể cùng ta gặp lại không? Ta biết rằng điều đó thật sự không có khả năng, lần chia tay đó chính là lần vĩnh biêt của chúng ta! Vũ Hinh ơi…”
Vũ Hinh là nỗi đau trong lòng Thần Nam, là niềm hối hận cả đời của hắn.
Đau khổ một lúc lâu tâm tình của Thần Nam dần trở nên bình tĩnh dùng nước sông rửa đi nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng nói:“Những chuyện của vạn năm về trước ta vốn đã muốn quên đi…..ai! Nhưng có chuyện mãi mãi cũng không thể quên đươc, chân tình khắc cốt ghi tâm cũng không thể nào biến mất. Vũ Hinh, vạn năm trước ta đã phụ sở nguyện của nàng, sau khi nàng đi không lâu ta thật sự giận bản thân, đã gạt cha ta để chạy đi dự trận quyết đấu mà biết chắc sẽ chết... Không ngờ được vạn năm sau ta lại sống lại, đời người như mộng, kiếp nay ta nhất định sống thật vui vẻ.“
Đời người mười chuyện thì hết chín chuyện là không như ý.
“Ta biết rằng vĩnh viễn ta vẫn không quên được nàng, nhưng ta vẫn phải nói: hãy để chuyện cũ qua đi.”
Đột nhiên giữa sông hơi nóng bốc lên mù mịt, chu vi xung quanh Tiểu bảo chủ nước sôi sùng sục, bọt nước vỡ ra hàng loạt, thủy hoa lắc lư, từng cơn sóng nóng bỏng xô ra, hơi nước bốc lên trên mặt sông, đàn cá dưới nước bơi loạn xạ kinh hoảng trốn đi.
Tiểu bảo chủ đứng yên trong nước không động đậy, da thịt trên người đỏ ửng, ẩn ẩn có luồng ánh sáng chuyển động, làn sương mù màu trắng che phủ bên ngoài càng làm gia tăng vẻ thanh lệ thoát tục.
Thần Nam kinh hoàng, hắn biết rằng lúc này huyết dịch của Tiểu bảo chủ đang sôi sùng sục, toàn thân chân khí so với bình thương lưu chuyển nhanh gấp trăm lần. Hăn tự mắng ‘Hồ đồ ta làm sao lại quên mất liệt hỏa tiên liên chứ!!!’
Hắn nhanh chóng chạy đến giữa suối sâu đến trước mặt tiểu bảo chủ liên tục vỗ vào đại huyệt toàn thân của nàng, trên mặt Thần Nam mồ hôi dần dần tuôn ra , chẳng quản nước sôi, trong lúc cấp bách hắn liên tục vỗ ra mười mấy chưởng, nhưng chưởng lực khi cách thân thể Tiểu bảo chủ nửa thốn thì bị một cổ khí lực mạnh mẽ ngăn lại bên ngoài, căn bản nửa huyệt đạo của Tiểu bảo chủ cũng không thể phong bế.
Huyệt đạo bị phong bế của tiểu bảo chủ lúc trước hầu như đều được giải khai, tiếp đến chân khí trong ngươi không ngừng sinh ra lưu chuyển tuần hoàn qua bách mạch, bên ngoài thân thể hình thành một tầng chân khí hộ thể, làm cho chưởng lực của Thần Nam biến mất trong vô hình.
Phút chốc, một cổ đại lực từ thân của tiểu bảo chủ mạnh mẽ xuất ra, Thần Nam bị chấn bay ra té ngửa xuống nước, một làn sóng cực lớn lấy tiểu bảo chủ làm trung tâm quét ra, dược lực của Liệt Hỏa Tiên Liên cuối cùng toàn bộ phát huy hoàn tất.
Thần Nam từ dưới nước đứng lên hối hả chạy lên bờ.
Tiểu bảo chủ quát lớn : “Muốn chạy à không dễ đâu.”
Một làn sóng cực lớn từ dưới sông đánh thẳng lên lưng của Thần Nam làm hắn loạng choạng muốn ngã.
Tiểu bảo chủ như lăng ba tiên tử lướt trên mặt nước,chớp mắt đã đến sau lưng Thần Nam, nghiến răng cười lạnh :“Bại hoại ,xú tặc ta nhịn ngươi nhiều rồi cuối cùng có thể báo thù.” Nói xong đánh ra một chưởng về phía hắn.
Thần Nam lập tức quay người lại nghênh tiếp đòn đánh của Tiểu bảo chủ, hai người ở dưới nước di chuyển vùn vụt, quyền tung cước ảnh, gió mạnh thổi sóng, tiểu hà sóng nước cuồn cuộn, chân khí mạnh mẽ kích động khiến sóng nước bắn ra tung tóe, bất chợt có một con cá bị sóng nước cuộn lên bờ, giãy đập không ngừng. Thần Nam tuy đã vận dụng toàn lực, nhưng võ công của hắn so với Tiểu bảo chủ vẫn thua một bậc, hai người sau khi giao thủ được mười chiêu thì hắn bị Tiểu bảo chủ đá vào sườn trái kêu lên một tiếng đau đớn té xuống nước.
Tiểu bảo chủ phi thân tới nhanh chóng điểm huyệt của hắn, sau đó nắm áo hắn kéo lên bờ, sau khi lên bờ trước tiên nàng vận công hong khô y phục sau đó nhìn hắn cười lạnh,
“Tên hỗn đản ngươi không ngờ lúc này lại bị hàng phục nhanh chóng như vậy phải không?”nghĩ đến lúc trước cách hắn đối xử với nàng, Tiểu bảo chủ thật muốn phát cuồng, nhịn không nổi một bên la hét một bên tay đấm chân đá vào hắn.
“Xú tặc dám đối xử với ta như vậy, ta đánh ,ta đá , ta cào…..” lúc này Tiểu bảo chủ chẳng có chút hình tượng công chúa nào mà giống như một bé gái đang tức giận vậy.
Thần Nam kêu thảm liên miên, trong phút chốc đầu hắn đã bị biến thành giống như đầu heo.
“Tiểu ác ma ngươi, …trước đó ta đối với ngươi vẫn còn nhân nghĩa, ngươi….ai da”.
Không nghe Thần Nam nói xong, chỉ cần nghe hắn nhắc tới chuyện trước đó hai hàng lông mày cong vút của nàng liền nhướng lên khuôn mặt như phủ một lớp sương lạnh.
“Ngươi còn dám nhắc đến chuyện trước đây nữa sao! Ngươi ….cái tên hỗn đản đáng chết vô lại dám đối xử với ta như vậy, ta phải giết chết ngươi!” nghĩ đến cái tên khốn kiếp đáng ghét trước mặt dám khinh nhờn nhất quốc công chúa cao cao tại thượng như nàng, nàng không thể kiềm chế được cơn giận, nhặt lấy thanh trương kiếm không xa, sát khí đằng đằng đi về phía Thần Nam.
Thần Nam thần sắc biến thành thê thảm, lúc nãy trong lòng vừa hứa với Vũ Hinh là phải sống thật vui vẻ, lúc này lại đối diện với tử vong, tình thế dịch chuyển quá nhanh khiến người khác phải thở dài kinh sợ.
Tiểu bảo chủ đột nhiên mỉm cười, nhất tiếu khuynh thành bách mị sanh, bất quá trong mắt Thần Nam mà nói, đó không nghi ngờ gì chính là nụ cười của ác ma, trong mắt hắn khuôn mặt cười cười của nàng tà ác vô cùng.
Tiểu bảo chủ vốn muốn dùng một kiếm để kết thúc mọi chuyện nhưng đột nhiên phát hiện Hậu Nghệ cung trên người Thần Nam, chợt nghĩ đến chuyện truy sát ở rừng cây, cái tên khốn kiếp vô dụng này dùng ba phát tên xoay chuyển càn khôn, cuối cùng trở thành kẻ thắng trận lớn nhất, nàng hiểu rõ tên khốn kiếp nhìn có vẻ phổ thông bình thường này không đơn giản như vẻ bên ngoài, nếu không sẽ không có khả năng giải được phong ấn cho thần cung. Lại nhớ đến lúc đối diện với viễn cổ cự nhân hắn đã bắn ra một mũi tên làm cho thiên địa thất sắc, hắn và thần cung hòa nhập thành một thể phát ra quang mang vạn trượng , lúc này Tiểu bảo chủ không ngừng suy nghĩ.
Trong lòng nàng không ngừng tính toán, nếu bảo giết chết tên khốn kiếp này để tiết hận thì sẽ không ai biết được tiểu công chúa Sở quốc từng bị tên này khinh nhờn. Nhưng nếu như đem hắn về Hoàng Cung, lệnh cho hắn chưởng quản hậu Nghệ Cung, Sở Quốc không nghi ngờ gì sẽ có thêm một tuyệt thế cao thủ.
Cân nhắc lợi hại, lí trí cuối cùng cũng chiến thắng sự kích động Tiểu bảo chủ quyết định lưu lại tính mệnh của hắn, để cho hắn vì Sở quốc mà ra sức, bất quá nàng không cam lòng tí nào, trong lòng thầm hận cái tên khốn kiếp này lúc trước dám đối xử vô lễ với nàng như vậy.
Nàng nhìn Thần Nam trừng trừng, nghiến răng nói :“Tên bại hoại ngươi có muốn sống hay không?”
“Muốn , đương nhiên là muốn rồi.”
“Được ta cho ngươi một cơ hội, ngươi phải thề với ta là không được nói chuyện lúc trước cho bất cứ ai biết, vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, ngươi làm được không?”
Thần Nam dĩ nhiên hiểu được ý muốn của Tiểu bảo chủ, nàng nhất định thấy được năng lực có thể sử dụng Hậu Nghệ cung của hắn, muốn lưu hắn lại dùng, nhưng đồng thời lại sợ hành động vô lễ của hắn với nàng bị truyền ra làm nàng mất mặt.
Nghĩ thông được mọi chuyện, Thần Nam liền vui vẻ đáp ứng nàng.
“Được ta bảo đảm sẽ không nói cho ai biết chuyện đã phát sinh lúc trước, với lại, ta và nàng căn bản đâu có xảy ra chuyện gì , ta lấy gì mà nói?”
Hiển nhiên Tiểu bảo chủ vô cùng vừa lòng với lời nói của Thần Nam:“Xem ra ngươi cũng thông minh, hi vọng ngươi tiếp tục thông minh như vậy.”
“ Ta nhất định không làm công chúa thất vọng.”
“Hi vọng ngươi nói được làm được.”
Tiểu bảo chủ dùng kiếm gạt vạt áo của Thần Nam ra sau đó cắt đi một mảng cỡ một xích, sau đó dùng trường kiếm chém xuống ngón tay của Thần Nam.
“A, ngươi muốn gì? Ngươi….đừng nói là hối hận rồi chứ.”
Tiểu bảo chủ châm biếm nói : “Hừ đúng là trên măt chẳng còn chút huyết sắc nào, trông giống như một tên khốn kiếp gan nhỏ vô dụng.”
Thần Nam lúc nay đúng là cảm giác hỗn loạn, hắn vạn lần cũng không ngờ được chưa đến nửa ngày lại rơi lại vào tay của Tiểu ác ma giống như muốn thoát khỏi “ ma chướng” thật là khó hơn lên trời.
Tiểu bảo chủ thấy sắc mặt của Thần Nam lộ vẻ sợ hãi, trong lòng cười thầm, cầm trường kiếm quét đi quét lại trước mặt hắn, bất quá sau đó dụng trường kiếm cắt một đường trên ngón tay hắn cuối cùng vỗ lên người hắn mấy cái nói :“Xú tặc nhanh viết giấy bán thân.”
“A, giấy bán thân hả?”
“ Hôm nay ngươi bán thân làm nô tài để đổi lấy tính mạng của ngươi, từ nay về sau ngươi sẽ là tài sản riêng của ta.”
“Cái gì, ta không phải đã thề rồi sao, tuyết đối sẽ không nói bậy, ngươi vẫn chưa yên tâm cái gì nữa, không cần phải làm vậy chứ?”
“ Hừ tên bại hoại vô sỉ như ngươi làm sao có thể tin tưởng được, chỉ có tên ngốc mới tin lời ngươi nói thôi, nhanh viết đi.”
Thần Nam thật là tức muốn chết, lúc nãy Tiểu bảo chủ còn là tù nhân của hắn, chớp mắt hắn lại trở thành nô lệ của đối phương , nếu như hắn có năng lực chắc sẽ bóp chết tiểu ác ma. Hắn thầm ân hận sao lúc trước không đối xử độc ác với nàng một chút, đúng là hối hận không kịp mà.
Tiểu bảo chủ cười lạnh nói :“Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân, ngươi cái tên hỗn đản vô sỉ ---đáng được như vậy.”
Thần Nam tức muốn ói máu, không thể thốt nên lời.
“Xú tặc nhanh viết đi!”
Lời nói của Tiểu bảo chủ kéo hắn trở về hiện thực, hắn lắp bắp nói:“Ta…viết …không được.”
“Cái gì ..ngươi dám không viết à.” Tiểu bảo chủ tức giận.
“ Không phải, ta không biết chữ.” Thần Nam hối hận ảo nảo đồng thời cũng hơi ngượng, một năm nay từ khi sống lại hắn chỉ học được ngôn ngữ thông dụng của thiên nguyên đại lục còn văn tự của thiên nguyên đại lục thì hắn mù tịt.
“ Ngươi không biết chữ? Ha ha…” Tiểu bảo chủ cười to “ Nhìn ngươi chẳng giống người tốt hiển nhiên là không được hoc hành, đúng thật là một tên bại hoại mà.”
Thần Nam hiện tại có khổ mà không thể nói ra.
Tiểu bảo chủ cầm trường kiếm viết lên đất, không lâu sau, một hàng chữ đẹp đẽ hiện lên trên mặt đất.
“Bắt chước chữ trên đất mà viết.”
Thần Nam bị bức phải viết xong giấy bán thân sau cùng dùng ngón tay điểm chỉ, trong lòng than thầm, “ Ài….từ thiên đường lại rơi thẳng xuống địa ngục.”
Bình luận truyện