[Dịch] Thần Mộ I
Chương 37 : Chương 37
Người đăng: AkiraShiina
.
Thần Chiến hóa thân thành một đạo kim long, sau khi ngự không phi hành vài chục dặm cuối cùng cũng đuổi kịp đạo nhân ảnh phát ra tử quang phía trước.
"Là ngươi…Tử Hư đạo nhân!"
"Không sai, chính là bần đạo, không biết Thần vương gia vì sao lại vội vàng truy bắt ta đến cùng như vậy?"
Thần Chiến tức giận đến cực độ, rõ ràng ông đã trúng kế điệu hổ li sơn rồi.
Tử Hư đạo nhân này là một tu đạo giả đại thành, là một trong số các cao thủ đương thế. Nhưng do tâm tính hắn không đoan chính, ham thích danh lợi, phản lại tâm pháp "Vô Vi" của đạo gia cho nên tu vi thủy chung không đạt đến đại viên mãn. Năm năm trước lúc hắn đến Thần phủ gây chiến, bị Thần Chiến một chưởng đánh trọng thương phải chạy trốn một cách thảm hại
Liên tưởng đến tất cả các mối quan hệ nhân quả đó, Thần Chiến chợt hiểu ra, chắc chắn là Tử Hư đạo nhân đã tìm đến tên điên loạn Đông Phương Khiếu Thiên để cùng nhau báo thù.
"Ngươi chết đi!" Thần Chiến phẫn nộ đến cùng cực, song chưởng không chút lưu tình mãnh liệt đánh ra phía trước, một dải kim quang đẹp mắt với khí thế bài sơn đảo hải hướng tới Tử Hư đạo nhân quét sạch mọi thứ.
Kim quang cùng với phi kiếm do Tử Hư đạo nhân vội vàng phóng ra va vào nhau, phi kiếm trong suốt sáng lấp lánh lập tức bị vỡ nát, Tử Hư đạo nhân thân thụ trọng thương, từ trên không trung rơi xuống.
Theo Tử Hư đạo nhân biết được, Thần Chiến có một quy định bất thành văn. Trừ thập ác bất xá, hoặc kẻ đã hại quá nhiều nhân mạng không thể không giết thì Thần Chiến bình thường đều không hạ sát thủ với cừu địch.
Nhưng lúc này, Tử Hư đạo nhân cảm thấy có phần khủng hoảng, hắn cảm thấy rõ ràng sát ý của Thần Chiến.
Long hữu nghịch lân, xúc chi tất nộ!*
Hôm nay Tử Hư đạo nhân đã xúc phạm vào “vảy ngược” của Thần Chiến, hắn chết chắc, bất cứ quy định gì gì đó đều không thể trói buộc được Thần Chiến. Thần Chiến tập trung công lực toàn thân vào tay phải, một đạo quang kiếm dài tới ba mươi trượng từ tay phải của ông phát ra, xé không chém xuống.
Kiếm mang sáng chói lập tức chém Tử Hư đạo nhân nát bét, bạo xuất ra một đám mây máu bay khắp không trung.
Hôm nay Thần Chiến thật sự nổi giận, lúc ông chém chết Tử Hư đạo nhân đã đề thăng công lực đến cực hạn, nếu không phải vì tiết kiệm thời gian thì sẽ chẳng cần phải dùng lực mạnh như thế để giết chết hắn.
Ông không cần liếc mắt nhìn lại, quay người như thiểm điện bay về hướng Thần gia.
Khi Vũ Hinh cùng Đông Phương Khiếu Thiên đến diễn võ trường của Thần gia, mẫu thân của Thần Nam cũng đã cảm ứng được khí tức khủng bố của Ma vương. Bà cấp tốc từ hậu hoa viên quay về phòng, mang theo Hậu Nghệ thần cung lao về hướng ba động khủng bố phát ra từ diễn võ trường.
Đám hạ nhân đang ngủ say sau khi nghe thấy động tĩnh bất thường cũng lập tức kéo ra. Khi chúng phát hiện Thần Nam đang nằm dưới đất thì đại kinh thất sắc, vội vàng giải khai huyệt đạo rồi đỡ hắn đứng dậy.
Thần Nam phóng như điên đến diễn võ trường, khi hắn đến thì vừa đúng lúc nhìn thấy thân thể kiều mị nhu nhược của Vũ Hinh như con bướm trong gió thu đang rơi xuống.
Liệt Thiên Thập Kích - tuyệt học thành danh của cái thể ma vương - gồm mười cơn sóng kình, đợt sau mạnh hơn đợt trước như muốn quét đi mọi thứ đánh tới Vũ Hinh. Đợt đầu tiên đã làm nàng thổ huyết không ngừng, đợt thứ hai đánh tan hoàn toàn lực lượng cực đại bị phong ấn trong cơ thể Vũ Hinh, đợt sóng kình thứ ba như bài sơn đảo hải khiến Vũ Hinh ngũ tạng vỡ nát, trăm mạch đứt đoạn.
Nói cho cùng, sư phụ của Vũ Hinh tuy tu vi kinh nhân, nhưng công lực ông truyền cho Vũ Hinh khó có thể chống lại cái thế ma vương đã sơ nhập tiên võ cảnh giới.
Đợt sóng kình thứ tư ập đến, nếu Vũ Hinh lại bị kích trúng thì xương cốt cũng không còn, huống chi đây mới là kích thứ tư trong Liệt Thiên Thập Kích, mười đợt sóng kình lớp sau cường thịnh hơn lớp trước, phía sau còn sáu lớp!
Ngay lúc ấy, mẫu thân và phụ thân Thần Nam cùng lao đến. Thần Chiến giận đến tóc tai dựng đứng, Cầm Long Thủ từ trên không đánh xuống, một loạt kim sắc quang chưởng cản trở triệt để bảy đợt sóng kình còn lại.
Cùng một lúc, mẫu thân Thần Nam đặt một mũi điêu linh tiễn lên thần cung, dây cung bị bà từ từ kéo ra, thiên địa linh khí như thủy triều mạnh mẽ kéo về hướng Hậu Nghệ cung. Phàm thiết hóa kim tinh, điểm điểm kim quang hội tụ trên mũi điêu linh tiễn, lập tức biến nó thành một mũi thần quang tiễn.
Một đạo kim quang phá không bay đi, tức thì phong lôi trận trận, thiên địa thất sắc.
Đông Phương Khiếu Thiên trợn trừng song nhãn huyết hồng, nhìn chằm chằm vào mũi quang tiễn đang phát ra tiếng kinh lôi liên miên, kim quang tiễn hàm chứa vô số thiên địa linh khí không hề làm hắn cảm thấy sợ hãi. Ngược lại trong mắt hắn lộ ra thần sắc hưng phấn, hai mắt hung quang đại thịnh, hữu thủ vươn ra chụp tới quang tiễn.
Một tiễn đủ để khai sơn liệt thạch đó không ngờ bị hắn chụp được, quang tiễn trong tay hắn vỡ nát hóa thành điểm điểm kim quang biến mất trong không trung.
Trong truyền thuyết, Hậu Nghệ cung đã từng bắn rơi thần trên trời. Nhưng giờ một tiễn này không thành nguyên nhân chủ yếu là do mẫu thân Thần Nam công lực không đủ thâm hậu, không thể kéo hết Hậu Nghệ cung. Mặt khác phải nói đến Đông Phương Khiếu Thiên đã sơ nhập tiên võ cảnh giới cũng thật đáng sợ! Lúc này khuôn mặt hắn rất hung dữ, tóc tím bay loạn xạ, lửa quỷ hiện đầy trời, thật đúng là một cái thế ma vương!
Thần Nam trông thấy Vũ Hinh như đóa hoa tan tác rơi xuống, mắt hắn như rách ra.
Quần áo trắng tinh thấm đầy máu tươi, sắc đỏ đẹp đẽ và thê lương đó khiến người nhìn thấy trong lòng đều sợ hãi, nhưng trên khuôn mặt tuyệt mỹ nhợt nhạt ấy lại mang một nụ cười mãn nguyện.
Máu nhỏ giọt ra từ hai mắt của Thần Nam, hắn đỡ lấy thân thể yêu kiều nhu nhược đang rơi xuống, từng giọt từng giọt huyết lệ lăn xuống. Trong khoảnh khắc thân thể gầy yếu của Vũ Hinh phảng phất nặng tựa thái sơn, ép hắn khụy xuống đất.
"Vũ Hinh… người chịu chưởng vừa rồi phải là huynh!"
Vũ Hinh mấp máy môi một cách khổ sở, ho ra một bụm lớn tiên huyết. Thần Nam vội vàng truyền chân khí vào cơ thể nàng, nhưng sau đó liền phát hiện ra kinh mạch của nàng đã bị đứt hết, chân khí như ngựa hoang mất cương chạy loạn trong cơ thể nàng.
"Vũ Hinh…" Thần Nam nghiến nát hai môi, tim hắn đang nhỏ máu.
"Thần Nam… đừng quá đau buồn, có nhớ lời vừa rồi chúng ta… nói trong phòng không?"
"Nhớ…"
"Huynh đã nói… nếu có người muốn giết muội, trừ phi… hắn bước qua xác huynh, muội nghe rất… cảm động. Từ nhỏ đến lớn… muội chỉ có sư phụ là người thân… không có cha mẹ… không có đồng môn… không có bằng hữu, rất cô đơn! Từ khi muội gặp huynh… muội rất vui sướng, Thần bá bá, Thần bá mẫu đối với muội như… con gái ruột, muội rất hạnh phúc, vì cuối cùng muội cũng có một… gia đình. Huynh… đối với muội là người thân… người thân nhất, muội đã không còn sư phụ, muội… không thể lại mất… huynh. Muội nguyện… chết, chỉ mong huynh sống… tốt, khụ…" Vũ Hinh bắt đầu thổ huyết.
"Vũ Hinh… không cần nói nữa, muội sẽ không chết…" lời nói ngắt quãng đó làm Thần Nam trong lòng đau như cắt, huyết lệ làm nhạt nhòa cả hai mắt.
"Thần Nam huynh… thụ thương à? Mắt của huynh… tại sao chảy máu?"
"Tại sao… tại sao muội luôn nghĩ cho huynh, đến bây giờ… vẫn lo lắng cho huynh… Vũ Hinh, huynh không muốn muội chết!" Thần Nam ôm chặt Vũ Hinh vào lồng ngực, khóc rống lên.
Hắn đã mấy năm không khóc, nhưng tình cảnh này làm hắn không kìm được đau khổ khóc đến lạc cả giọng.
"Thần Nam… không được khóc, nước mắt của nam nhi… không dễ đổ!"
"Vũ Hinh… huynh chỉ muốn muội sống an lành, huynh không muốn muội chết thay huynh…" Thần Nam khóc lớn nói.
"Hai năm nay… muội thật sự rất vui sướng, là huynh mang muội ra khỏi đại sơn, cho muội biết được… một thể giới hoàn toàn mới mẻ. Muội… rất ngốc có phải không? Thường… làm trò cười, cái gì… cũng không hiểu, là huynh kiên nhẫn giảng giải cho muội, mỗi ngày ở cùng huynh… muội đều cảm thấy rất vui sướng, kì thật muội không muốn rời xa huynh… muội chỉ muốn mỗi ngày đều cùng huynh… nhìn mặt trời mọc, cùng… nhìn mặt trời lặn, bình bình đạm đạm… sinh sống…"
"Vũ Hinh muội không cần phải nói nữa…" Thần Nam cảm thấy trong ngực khó chịu vô cùng, hắn không chịu được mở miệng thổ ra một búng máu tươi.
Chỉ là lúc này mục quang của Vũ Hinh dần dần mờ đi, nàng đã không thấy rõ cảnh tượng trước mắt, chỉ có thể cảm thấy một dòng dịch thể ấm áp rơi xuống cơ thể nàng.
"Thần Nam… huynh sao vậy?"
"Huynh không sao…"
"Ồ" ý thức của Vũ Hinh dần dần mơ hồ, nàng thầm thì nói: "Đến khi… huynh già đi, còn có thể nhớ tới… một nữ hài tên gọi Vũ Hinh…" Thanh âm đột nhiên ngừng lại.
"Vũ Hinh… huynh không cho muội chết… huynh chỉ muốn muội vĩnh viễn vui vui sướng sướng sống…" Thần Nam như điên cuồng la lớn.
Nhưng hai mắt Vũ Hinh đã nhắm lại, thân thể càng lúc càng lạnh.
(*) Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận
Bình luận truyện