[Dịch] Thần Mộ I
Chương 2 : Đệ Ngũ Chương Ám Chiến
Người đăng: Shengaro
.
Công cuộc hoá long của cự xà thất bại khi sắp thành công, viên nội đan ấy nháy mắt đột nhiên vỡ tung , hàng vạn điểm kim vũ kích xạ ra bốn phương.
Luồng kim quang xuyên thấu vô số cây cối trong rừng khiến cây rừng gãy nát khắp nơi trên mặt đất, một viên châu ngọc kim sắc chói loà rực rỡ lăn đến dưới chân của Thần Nam, Thần Nam chứng kiến tất cả sự việc đó, hắn kích động cúi xuống nhặt lấy viên kim châu rồi đứng dậy.
Hào quang của kim châu tức thời lưu động, phát xuất một luồng quang mang tường hoà khiến cho tâm hồn hắn thư sướng (khoan khoái).
Thần Nam cảm thấy bản thân bắt đầu tôn kính nguồn sức mạnh này của Thần Long, về giống rồng trong truyền thuyết này, dường như cảm nhận được một cái gì đó rất sâu sắc, trước mắt viên kim châu đối với hắn không có gì là bí mật đáng nói.
Tuy rằng cự xà hoá long thất bại nhưng mà nó cũng đạt được đến bán long chi cảnh, trong cơ thể nó ẩn chứa một nguồn sức mạnh một nữa thuộc tính của rắn và một nữa thuộc tính của rồng. Viên nội đan nổ tung đó chính xác là tinh nguyên của cơ thể cự xà hoá thành, tập trung tinh hoa toàn thân của cự xà, một nữa là xà nguyên, một nữa là long nguyên.Nội đan nổ tung thì toàn bộ xà nguyên đã tiêu tán tại không trung, nhưng long nguyên thì hợp lại không tiêu tán, tinh chất của long nguyên tập trung lại với nhau hình thành nên long châu.
“Long châu, đây chính là long châu!” Thần Nam kinh thán nói.
Long châu thể tích tuy nhỏ, nhưng trong nó ẩn tàng một nguồn long lực tinh thuần cường đại, đây đúng thực là một viên chi bảo vô giá.
Thần Nam hết sức hiểu rõ công dụng của viên bảo ngọc này, vào thời điểm này, trong lúc long châu đương hoạt hoá, nếu như bây giờ hắn nuốt nó vào cơ thể, bản thân sẽ hấp thụ được một nguồn long lực cường đại và sẽ bị nguồn long lực đó xung kích, như vậy người nào nuốt long châu khi hấp thụ có khả năng đánh mất ba đến bốn thành tinh hoa của long châu, toàn thân sẽ đạt được nguồn công lực vô thượng. Nếu mà vào thời điểm này, long châu không bị bất cứ người nào hay con vật nào nuốt lấy, nó sẽ nhanh chóng mất đi quang trạch (độ sáng bóng), toàn bộ nguồn long lực cường đại sẽ liễm nội vào trung tâm của bảo châu, ngoại tầng của long châu sẽ biến hoá trở nên cứng rắn vô bỉ, không phải tiên bảo cấp binh khí thì không thể phá vở, như vậy không thể tuỳ ý hấp thụ long lực cường đại của long châu.
Vạn năm trước đây, Thần Nam thế gia quyết định khiến hắn trở thành một cường giả ,nhưng không biết làm sao tu vi của hắn thuỷ chung không tăng tiến, công lực thấp kém chính là căn nguyên của sự thống khổ của hắn.Hắn luôn luôn khao khát đạt được một sực mạnh cường đại, bây giờ cơ hội đã ở trước mắt, nhưng hắn vẫn còn do dự, hắn không phải lo sợ về việc không thể chế trụ được nguồn long lực cường đại trùng kích vào cở thể khiến hắn bạo phát thân vong, lúc này đây hắn đang nhớ đến phụ thân hắn và cuộc đối thoại giữa hai người.
Thần Chiến nói:” thiên tài địa bảo có khả năng khiến một người đạt được sức mạnh cường đại, trở thành một tuyệt thế cao thủ, nhưng có cái được tất có cái mất, khi hắn đạt được sức mạnh mà mà hắn chỉ có trong mơ, điều đó nghĩa là hắn cũng đã vĩnh viễn đánh mất tư cách của một tối cường giả.Nguồn sức mạnh có được từ bên ngoài là gông cùm cho tiến trình phát triển của sức mạnh tự thân hắn, hắn vĩnh viễn vô phương phá vỡ xiềng xích ấy.
Thần Nam nói:”dù cho không thể trở thành một tối cường giả, nhưng đó là cơ hội để trở thành một tuyệt thế cao thủ cơ mà.
Thần Chiến nói:”có thể chịu đựng được linh lực cường đại của thiên tài địa bảo trùng kích người đó há chẳng phải người phi phàm ư, ngoài ra cần phải có một thể chất siêu việt, cần có một tâm tưởng bất khuất phục.Như vậy người đó làm sao hy vọng vĩnh viễn có thể chịu đựng, cuối cũng rồi cũng tự huỷ mà thôi.
Thần Nam nói:” Có thể không khó khăn như vậy được không?”
Thần Chiến nói:”Cường giả không sợ sự tịch mịch, mà chỉ sợ trên con đường tu đạo tìm sức mạnh vĩnh viễn đình trệ bất tiến,”
Thần Nam mặc dù không hiểu rõ được hết những quan điểm mà phụ thân Thần Chiến hắn nói, nhưng hắn biết được đó là đạo lý.
Nuốt nó xuống ư, may ra trong giây lát ta có thể trở thành một cường giả, hay là lập tức bạo thể nhi vong, dù cho tình huống nào xảy ra ta cũng mất đi tư cách trở thành một tối cường giả.
Thần Nam tự nói với bản thân:” Ta đúng là một người mà vũ công đình trệ chẳng thể tăng tiến, hay là nuốt long châu này xuống là giải pháp tốt nhất, suy cho cùng đây là cơ hội để lí ngư vượt long môn.”
“lẽ nào đây là ân điển mà ông trời ban cho ta?”
Thần Nam cúi đầu xuống nhìn quầng quang thải đang lưu động của long châu trong tay, do dự một thời gian dài, cuối cùng lên tiếng nói:” Thế nhưng ta không cam chịu với hiện tại này! Thần Nam ta không cần cái gì gọi là “ân tứ”!”
Trước kia vào lúc hắn mười sáu tuổi, Thần Nam từng được khen ngợi là võ học kỳ tài , tu vi võ công mỗi ngày tiến ngàn dặm, trong thế hệ đồng bối được xưng tụng ”đệ nhất nhân”. Thế mà sau này cơn ác mộng của hắn bắt đầu mở ra, bất kể hắn cố gắng như thế nào, tu vi của hắn mãi mãi không tăng tiến, thậm chí ngay cả huyền công gia truyền từ đệ nhị trọng thiên là đại thừa chi cảnh hạ sút xuống đệ nhất trọng thiên là trung giai chi cảnh.Nhìn thấy những người cùng lứa từng người từng người vượt qua hắn, trong lòng hắn hết sức biến động, cay đắng đến cực điểm.
Sau khi hào quang của một thiên tài xưa kia mất đi, vô số lời châm biếm từ lớp hậu bối đối với hắn, nhưng hắn không thể nói được gì. Dự luận từ bên ngoài, sứ mệnh của gia tộc…. tất cả tạo thành một áp lực cường đại đè nặng trong tâm tưởng của hắn, không có tài cán gì khiến hắn tự kỷ thậm chỉ cảm thấy bản thân chỉ là một tên tầm thường, không xứng đáng được sinh ra trong một thế gia vọng tộc như thế này. Giai đoạn từ mười sáu đến hai mươi tuổi là thời gian hắn cảm thấy cuộc sống thật buồn thảm, thậm chí có lúc hắn cảm thấy coi thương sinh mạng của mình, tại thời điểm này trong lòng hắn cực kỳ mê man. Nhưng tận đáy lòng hắn vẫn tồn tại một cỗ ngạo khí, hắn không tin rằng đã từng là một thiên tài lại vĩnh viễn không thoát được sự tầm thường ấy, bởi vậy đó là động lực khiến hắn tu luyện huyền công gia truyền không ngừng nghỉ.
Trùng sinh lại sau vạn năm, tu vi võ học của Thần Nam vẫn như xưa không tiến thêm được bậc nào, nhưng áp lực đè nặng trong tâm hắn đã mất đi, trải qua một năm điều hoà, hắn đã dung nhập được với xã hội hiện tại. Hắn đã được giải thoát khỏi cái quá khứ đầy thống khổ xưa kia, khôi phục lại bản tính xưa nay của hắn.
“Có lẽ hôm nay ta đã bỏ lỡ một cơ hội ngàn năm có một, nhưng ta quyết không hối hận!’
Luồng quang thải không ngừng lưu động lúc đầu của long châu dần dần ảm đạm, sau cùng quang mang triệt để nội liễm, màu sắc hoàng kim lúc đầu bây giờ đã chuyễn thành bích lục, trở thành một viên minh châu bình thường.
Thần Nam thu lại long châu, quay trở lại con đường cũ, thời khắc này hắn không muốn dừng lại, lo sợ bị vướng vào tiểu ác ma công chúa. Hắn leo lên ngồi trên ngọn núi, nhìn ra phương xa, thấy con người tiểu bảo chủ đang ở dưới miệng núi lửa, hắn liền hít lấy một hơi dài, nói:” Đáng sợ, đáng sợ, hét lớn~~~ cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay của tiểu ác ma, cơn ác mộng cuối cùng cũng kết thúc.”
Thần Nam trải qua ba ngày giữa ngọn đại sơn này, hắn lúng túng nhận ra rằng, hắn đã lạc đường, dãy núi liên miên bất tuyệt tựa hồ không có điểm dừng.
“Chết tiệt thật, làm sao để quay lại con đường lúc đầu bây giờ nhỉ? Như vậy làm sao để xuống núi, một mình ta đơn độc lưu lại trên núi thế này khác gì một tên dã nhân.
Từ xa nhìn thấy một cột khói đang nhẹ bốc lên cao, Thần Nam đại hỉ, liền tiến nhanh về phía trước, khi đã tiến đến gần cột khói hắn đột nhiên dừng lại, hắn không dám lỗ mãng tiến lên, vạn nhất gặp phải tên tiểu bảo chủ hung ác đó, hắn sẽ chết mà không có đất chôn thây.
Trải qua quá trình khám sát tỉ mỉ, hắn cuối cùng cũng xác định được rằng đó không phải là tiểu bảo chủ mà chỉ là một nhóm người đi đường, hắn thở ra một hơi dài như trút được gánh nặng. Một lúc sau đã tiến đến gần, Thần Nam lặng lẽ đi theo sau đám người đó, hắn thầm cầu khấn trong lòng: chỉ mong đám người này đi thẳng ra khỏi ngọn núi này nhưng đừng như con công chúa xú thí đó đi tầm bảo.
Vận may tựa hồ lúc nào cũng trốn tránh với Thần Nam, đến buổi chiều của ngày thứ ba, hắn vẫn ôn hoà chậm chạp đi theo sau đám người đó, đột nhiên từ đám người hắn đi theo thoán xuất bảy, tám nhân ảnh, vây quanh lấy hắn, bọn người hắn đi theo nhìn hắn bằng cặp mắt sắc bén khả dĩ chỉ có thể phát xuất từ một tay cao thủ, trên thân bọn họ phát xuất luồng sát khí âm sâm lạnh lẽo đũ thấy mỗi cá nhân đã kinh lịch qua nhiều trận sinh tử chiến.
Một người dừng lại trước mặt hắn còn toàn bộ quay trở về chổ cũ, tổng cộng có hai mươi người, người dẫn đầu nhóm người đó là một chàng thanh niên, thanh niên nhân xem ra có phần anh tuấn, trên người ẩn tức một cổ bá khí.Nhìn thấy Thần Nam chỉ là một người tầm thường, thanh niên nhân cau mày hỏi:”Ngươi là ai, vì sao lại cứ lén lút đi theo sau bọn ta?”
Thần Nam vội vàng giải thích:” Tại hạ chỉ là một tên liệp hộ lạc đường, những tưởng nếu đi theo sau tôn giá thì có thể rời khỏi vùng núi này.”
“Một tên liệp hộ mà có can đảm để tiến sâu vào trong hẽm núi này ư?”
“Tại hạ đi theo săn một con bạch lộc, bất tri bất giác lao theo săn đuổi nó thì phát hiện ra mình đã ở giữa chốn này, kết quả không thể tìm quay trở lại đường cũ.”
Thanh niên công tử ngoảnh mặt lại chỉ vào một tên đại hán khá khôi ngô nói:” ngươi, lên đây.”
Nhìn thấy ngữ khí ra lệnh cho thủ hạ của người thanh niên có thể thấy hắn là người đã quen với việc phát ra hiệu lệnh, Thần Nam đoán chắc người thanh niên công tử này đích thị là một nhân vật có lai đầu không nhỏ,
Đại hán tay cầm một thanh đại kiếm, vừa to vừa dài, tiến nhanh về phía trước nhắm thẳng Thần Nam chém mạnh xuống.
Thần Nam tức thời hoảng sợ vội vã nhảy tránh qua một bên, trong lòng thầm nói: suýt nữa thì nguy hiểm đến tính mạng, tên này thật hung ác!
Một kiếm của đại hán vừa phách không, đệ nhị kiếm lại đến, lần này đại kiếm phát xuất một đạo thanh sắc quang mang, quang mang nhằm về phía Thần Nam thẳng hướng phóng đến.
Thần Nam thầm hét lên trong lòng: không thể nào, thực chất hoá thành kiếm khí! Như vậy chẳng phải là cao thủ đẳng cấp tông sư sao! Loại người này vì sao lại cam tâm làm thủ hạ cho kẻ khác?
Nỗi sợ hãi lúc nãy vừa dứt bây giờ lại quay trở lại, hắn đã không thể tránh khỏi trong thời điểm này.
“Xoạt”
Luồng phong mang xanh nhạt từ trên cao chém thẳng đến tạo thành một đường rãnh nông dài trên mặt đất.
Thần Nam cảm thấy cực kì kì quái, thực chất hoá kiếm khí uy lực không thể chỉ như thế này được, cho dù chỉ là kiếm khí phổ thông sức mạnh đó cũng thừa sức hơn cây kiếm kia rất nhiều.
“ Chẳng lẽ đây là đẩu khí(kèn cựa nhau) của tây phương? “ hắn liền cẩn trọng nhìn vào tư thế xuất kiếm của đại hán, trong tâm đã xác định được một ý nghĩ.
Đạo phách trảm hung hãn của đại hán lại đến, Thần Nam bị bức bách phải chiến đấu cùng với đại hán, đẩu khí một lần nữa tiếp tục lặp lại, đạo phong mang xanh nhạt khiến Thần Nam rơi vào hiểm cảnh.
Đứng ở bên cạnh thanh niên công tử cười nhạt nói:” Một liệp hộ bình thường có thể có võ công như thế này ư? Nếu như ngươi không chịu nói ra sự thật, mười chiêu sau cùng sẽ khiến ngươi chết không có đất chôn.
Thần Nam gấp rút la to:” Ngừng lại, để tôi giải thích.”
Thanh niên công tử phẩy nhẹ tay, nói:”ngừng lại.”
Đại hán thu kiếm đứng lại, nhìn vào Thần Nam nói:”khá lắm tiểu tử, lại có thể tiếp nổi ta hai muơi chiêu.”
Thần Nam sử dụng ngôn ngữ của đại lục của vạn năm trước nở nụ cười ca thán:” bất luận ở thời đại nào cũng có những cường giả đáng kính trọng, đich thực tu vi võ công của ta đã giảm sút, nhất định phải trải qua những sự việc khó chịu như thế này, thật là hổ lạc bình dương bị khuyển khi a!”
Hắn vừa mở miệng ra thở dốc,vừa suy nghĩ đối sách:” vị công tử này, nếu như tại hạ nói tại hạ chỉ là một người liệp hộ bình thường có học qua võ công khẳng định rằng công tử sẽ không tin, bất quá tại hạ có thể chứng minh cho công tử thấy.”
Thanh niên công tử nói:” Ngươi chứng minh chuyện gì?”
“tại hạ chỉ là một liệp hộ, đương nhiên dùng năng lực săn bắt của mình để chứng minh.” Thần Nam cúi người xuống, cầm lấy một nắm đất trên mặt đất đưa lên mũi ngửi, nói:” tại hạ dám khẳng định rằng trong phạm vi ba dặm quanh đây có một con hổ cái, là một dã thú to lớn chúng ta chưa từng thấy qua.”
“Hả, ngươi dám khẳng định điều đó?” Thanh niên công tử truy vấn.
“Tại hạ khẳng định.”
“Hay, Dương Xung ngươi mang vài người đi khán xét xung quanh đây cho ta xem.”
Một người thanh niên lên tiếng nói:”Vâng.” Hắn liền cử theo vài người tiến sâu vào khu rừng tìm kiếm.
Trải qua một tuần trà, từ xa truyền lại tiếng rống của mãnh hổ, không lâu sau, nhóm người đó quay trở lại cùng với xác của một con hổ.
Thanh niên nhân nhìn một lúc vào xác con hổ, nhẹ nhàng mỉm cười nói:” theo cách này ta có thể thấy ngươi rõ ràng là một liệp hộ, bất quá ta vẫn còn nghi vấn, từ đây để ra khỏi vùng núi này nhanh nhất cũng hơn ba ngày, chẳng nhẽ ngươi truy đuổi theo con bạch lộc ba ngày ba đêm?” Sau khi nói xong ngữ khí thanh niên nhân biến lãnh, lấy giọng quát:” trói hắn lại cho ta.”
Một vài cao thủ lập tức xông lên, kề lưỡi dao sắc bén lên bộ phận yếu hại trên người Thần Nam.Hắn đơn thương độc mã vô phương đối kháng với vô số cao thủ như thế này, chắc chắn như tì phù hám thụ (kiến càng rung cây???), cho nên hắn không có ý định phản kháng.
Trong lòng thầm than khổ: tưởng rằng vừa mới trốn ra khỏi được ma trảo của tiểu bảo chủ, vậy mà nay lại bị người khác bắt lại làm tù binh.
Đám thủ hạ hướng về phía thanh niên công tử nói:” tam….tam thiếu gia, tại sao lại trói hắn lại, thẳng tay hạ sát hắn là xong chuyện thôi mà.”
Thần Nam nghe thấy câu gọi “ Tam thiếu gia” không ăn khớp, rời rạc liền nảy sinh ra một chút “hứng thú”, càng có thể khẳng định rằng nhân vật này tuyệt không phải là một người bình thường.
Thanh niên công tử nói:” đầu tiên trói hắn lại trước đã, ta cảm thấy người này không như những người khác, trước khi hắn cùng người động thủ, ngay cả ta cũng không phát hiện ra hắn là một võ giả.”
Thần Nam thầm nói trong lòng: không phải là ta không tầm thường, mà chính là vì huyền công không được biết đến này mà ta tu luyện không tầm thường.
Thần Nam bắt đầu cuộc sống là tù binh lần thứ hai, nhưng mà lần “đãi ngộ” này sự uy hiếp rõ ràng tốt hơn lần thứ nhất rất nhiêu, tối thiểu nhất là không có người nào xem hắn như là tư hữu tài sản, thỉnh thoảng tìm đến hắn để giải toả sự hưng phấn của bản thân.
Đoàn người này có tính kỷ luật rất cao, không có một câu chữ nào dư thừa khi nói chuyện, chỉ có vị công tử thỉnh thoảng đi đến bên cạnh đám người này thì thầm mấy câu.
Hai ngày sau, Thần Nam không thể nào không ca thán cái số mệnh kỳ lạ của mình, hắn lại có thể lần nữa gặp lại tiểu bảo chủ.
Giờ đây đám người của tiểu bảo chủ chỉ còn dưới mười người, trong cuộc chiến với cự xà, tổng cộng chết bốn tên thị vệ, hai ma pháp sư tập sự, ngay cả những người này thân cũng thụ trọng thương, đến bây giờ vẫn chưa khỏi.
Ngay khi tiểu bảo chủ nhìn thấy thanh niên công tử ở phía sau đoàn người này liền lộ vẽ hoãng sợ, mi đầu bỗng chốc nhíu lại, nhưng chớp mắt phát lộ ra một nụ cười rực rỡ:” Thiên nguyên đại lục thật sự là nhỏ bé, không thể tưởng được lại có thể gặp gỡ tam hoàng tử điện hạ tại đây.”
Bình luận truyện