[Dịch] Thần Mộ I
Chương 9 : Chương 9
Người đăng: AkiraShiina
.
Từ trên nhìn xuống phong cảnh nhanh chóng lướt qua, ký ức Thần Nam bỗng chốc trôi về quá khứ xa xưa, thời niên thiếu có lần Thần Chiến mang hắn ngự phong phi hành, lúc bấy giờ cảm giác của hắn cao hứng phi thường, nhưng giờ thì dĩ vãng đã xa vời…
Hổ Vuơng phi hành nhanh như điện, vượt qua trùng trùng điệp điệp núi đồi, xuyên qua những đám mây trắng, sau nửa thời thần, Thần Nam quay về gần tới vùng sơn mạch thâm xử cách Tội Ác Thành khoảng năm sáu trăm dặm. Lúc này, Hổ Vương tốc độ giảm xuống dần, hạ độ cao, nhắm hướng một khu rừng rậm phía trước bay đến, thỉnh thoảng lại ẩn nấp vào rừng tiếp tục bôn hành.
Thần Nam lúc đầu kinh ngạc dị thường, nhưng rồi cũng dần minh bạch, mỗi khi Hổ Vương cẩn thận ẩn náu nghĩa là gần chung quanh là vùng nguy hiểm, có lần nó vừa lẩn vào rừng trên mặt đất liền thấy hiện một cái bóng khổng lồ, một con cự long to lớn khủng bố hoành không bay qua…
Đây là một vùng hoang sơ không có dấu tích của con người, cảnh vật vẫn bảo tồn vẻ nguyên thuỷ của nó, trong thời kỳ huy hoàng ngày xưa, Tự Do chi thành cũng chỉ có một vài cường giả đặt chân đi qua.
Trải qua một nửa giờ, Hổ Vương ngừng phi hành, hạ xuống đất bắt đầu xuyên qua vùng rừng núi. Trong rừng sâu vang tiếng hổ gầm, có các loài ác thú hung tàn, cũng có các loại ma thú kì dị, các chủng loại quái thú xuất hiện không ngớt.
Thời gian trôi qua, Tiểu Ngọc dần cảm thấy bất an, nếu không phải thấy Thần Nam không ngừng vung vẩy ngọc Như ý trong tay thì nó đã dừng hẳn luôn rồi, dù vậy nó vẫn không khỏi ngần ngừ đi chậm lại. Vượt qua vài ngọn núi, xuyên qua hàng trăm dặm núi rừng, cuối cùng Tiểu Ngọc và Thần Nam đã tiến đến vùng đất nguyên thuỷ nhất, đó là một cánh rừng cổ thụ, âm u không thấy mặt trời, không thấy dấu chân người.
Tại vùng đất nguyên thuỷ này, Thần Nam dần có cảm giác bất ổn, nơi này yên tĩnh dị thường, không một chút âm thanh, căn bản không giống vùng đất trước đây từng có tiếng chim hót thú hống, như một vùng đất chết yên tĩnh, một vùng núi rừng rộng lớn không chim không thú.
Tại một khoảng không giữa chốn thâm sơn này, Thần Nam đột nhiên cảm thấy lạnh người, nhưng vì không muốn bỏ cuộc giữa chừng, bức bách Hổ Vương tiếp tục đi tới. Dần dần một thứ mùi nồng nặc xông vào mũi, hắn nhíu mày, nhất định phải có một con ác thú đang ở phía trước, phát ra độc khí khiến cho chi thú ở vùng phụ cận không dám đến gần.
Sau khi dùng mọi cách, Tiểu Ngọc không chịu đi tiếp nữa, thậm chí nằm xuống đất, dù Thần Nam có làm gì thì cũng không chịu cử động. Chỉ khi Thần Nam đưa ra cây ngọc Như Ý trên cố nó, Tiểu Ngọc mới gầm lên một tiếng, không tình nguyện tiến về phía trước.
Đi thêm vài dặm, vùng rừng núi càng lúc càng mở rộng ra, cây rừng càng đi thì lại thấy càng thưa thớt, trên mặt đất phía trước xuất hiện những dấu chân khổng lồ, mỗi dấu chân dài khoảng hai trượng, trước đó Thần Nam chỉ biết phía trước có thể có ác thú, không ngờ là Viễn Cổ Cự Nhân trong truyền thuyết.
Vùng rừng núi này có thể xem là một vùng đất chết, tất cả chim đều tránh xa, mà có quá nhiều dấu chân của Viễn Cổ Cự nhân, phía trước có khả năng là vùng đất cư trủ của cự nhân. *
Hắn trong lòng phát lạnh, lúc trước tại biên giới Sở quốc, hắn và Tiểu bảo chủ từng gặp một Cự nhân , bây giờ trong tay không có Hậu Nghệ Cung, có khả năng sẽ chết dưới bàn chân khổng lồ này. Hiện tại hắn mặc dù công lực đại tiến, nhưng còn lâu mới có khả năng đối phó với một Cự nhân.
Thần Nam là người phương đông, mười ngàn năm trước căn bản không nghe đến loài người khổng lồ này, sau khi hồi sinh chỉ nghe mọi người nói lại. Một Viễn Cổ Cự Nhân khi thành niên cao nhất là mười lăm trượng, thấp nhất là mười trượng, mỗi người đều có một thân thể cường tráng dị thường, sức tấn công mạnh mẻ vô bì. Tam giai Á Long nếu đấu cùng Cự Nhân, căn bản không phải là đối thủ, nghe đồn sự cường tráng và sức khoẻ của Cự Nhân trưởng thành có thể độc đấu cự long ba mươi trượng.
Thần Nam vỗ vỗ đầu Tiểu Ngọc, nói: “ Sắc Hổ, phía trước có phải có Viễn Cổ Cự Nhân?”
Tiểu Ngọc gật đầu.
“Có một Cự Nhân?”
Tiểu Ngọc Lắc đầu.
“Hai?”
Tiểu Ngọc lắc mạnh đầu.
“Có rất nhiều à?”
Tiểu Ngọc gật đầu.
Thần Nam lại hít một hơi lãnh khí, một Viễn Cổ Cự nhân trưởng thành thực lực có thể gần bằng với nhất đại cự long , giờ có nhiều cự nhân như thế thật không thể tưởng tuợng nổi….
Do dự một lúc, cuối cùng nghiến răng quyết định tiếp tục đi tiếp, lúc này Hổ Vương không muốn tiến về phía trước, Thần Nam ngang ngạnh kéo tai bắt nó tiến về phía trước.
Mùi tanh hôi càng ngày càng nồng, nghe muốn nôn mữa, một người một hổ cẩn thận bước đi. Vùng đồi núi càng ngày càng yên lặng, phía trước ẩn hiện một sơn cốc, xuyên qua những bóng cây cổ thụ khả dĩ có thể thấy có một cái hồ nhỏ xinh đẹp ở giữa sơn cốc, nước hồ xanh thẫm, mặt hồ phẳng lặng như gương.
Sơn cốc độ chừng tám, chín dặm vuông, chung quanh núi cao bao bọc, nhưng hoàn toàn không giống một tử cốc. Trong cốc thưa thớt cổ thụ, thậm chí cả những mảng cỏ cũng rất ít, mặt đất dưới những bước chân của cự nhân trở nên cứng như đá. Một con lạch nhỏ từ trong sơn cốc uốn lượn chảy qua, hoà vào cái hồ nhỏ trong như gương, sau đó từ bờ kia hồ chầm chậm chảy ra ngoài cốc.
Khi Thần Nam nắm chặt tai Tiểu Ngọc tiến vào sơn cốc thì giật mình kinh hãi, ngay giữa trung tâm sơn cốc có một núi xương cao trăm trượng, một đống xương nhiều đến kinh hồn bạt vía, một màu trắng ma quỷ đáng sợ.
Tại Bạch Cốt Sơn có một toà đại điện, cao khoảng vài chục trượng, cung điện không biết được xây dựng bằng vật liệu gì, nó phát ra một màu đen huyền, cửa chính đại điện là một cái miệng ác ma khổng lồ, nhe nanh khủng bố. Xem xét cẩn thận, chính toà cung điện tựa hồ như làm từ đầu của một ác ma hung tàn, có cảm giác u ám, lo lắng và sợ hãi.
Thần Nam cảm giác nổi gai ốc, toàn thân phát lãnh, một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, cảm thấy vừa chấn động vừa sợ hãi. Tiểu Ngọc vẻ bất an ra lộ ra ngoài, cũng cảnh giác nhìn xung quanh.
“Xương cốt nhiều tới mức thành núi thế này, không biết cần biết bao nhiêu tính mạng sinh linh? Thật là một nơi địa ngục trần gian! Sắc Hổ thật không biết có một nơi như thế này à?
Tiểu Ngọc gật đầu.
“Đi, đưa ta đến đó xem sao.”
Hổ Vương Tiểu Ngọc sợ hải, sau khi cẩn thận quan sát bốn phương tám hướng, không tình nguyện giương cánh mang Thần Nam bay về phía trước.
Đến gần Bạch cốt Sơn, Thần Nam ngầm ngầm kinh hãi, ở đó một vùng trắng xoá toàn những khô cốt to lớn vô cùng, một khối xương đầu nhỏ thậm chí còn to lớn hơn cả hắn, xung quanh cốt sơn là một vùng trắng nhờ nhợ, không ngờ đó là một đống bột xương, có thể chắc rằng Cốt Sơn này đã có từ vài ngàn năm, nếu không đã không có một số bộ xương bị phong hoá thành bột.
Hắn để cho Tiểu Ngọc bay vòng quanh cốt sơn, phát hiện ra cốt sơn hoàn toàn do khô cốt tạo thành, phía dưới các bộ xương đích thực là một ngọn núi đá, đại điện vốn tọa lạc trên đó, nhưng rồi bị từng chồng xương trắng chất chồng lên, bao bọc xung quanh.
Thần Nam phát hiện có một số bạch cốt ở phía trên còn vương thịt và máu, có lẽ là mới được bỏ lên gần đây, không ngừng bốc ra thứ mùi kì dị gây nôn mửa. Trong Sơn cốc là nơi các cự nhân tập trung ăn uống, nên tổng hợp lại tất cả các mùi dị thường, con người vô phương chịu nổi, cả Tiểu Ngọc cũng không thể chịu nổi thứ mùi kinh khủng đó cứ phả vào mũi của nó.
Thần Nam cũng khó chịu vô cùng, cố gắng không nôn mửa, cẩn thận xem xét đại điện trên bạch cốt sơn. Đại điện đen âm sâm phát ra ánh sáng đen yêu dị, tựa cái miệng đen ngòm to lớn của nhất đại ác ma, bỗng đâu như có tầng tầng tiếng kêu kỳ dị xuất hiện, như tiếng kêu của ma quỷ từ cửu u địa phu vang vọng lên.
* cự nhân: người khổng lồ
Bình luận truyện