[Dịch] Tạp Đồ - Tàng Thư Viện
Chương 71 : Nghĩ Lại Mà Sợ
Người đăng: blak
.
Hắn vừa tỉnh dậy, ánh mặt trời bên ngoài đã sáng rực. Duỗi tấm lưng mỏi, Trần Mộ thoải mái muốn rên lên. Thời gian này huấn luyện cả ngày cả đêm, mỗi ngày hắn ngủ không tới ba giờ. Tối hôm qua là lần được ngủ thoải mái nhất của hắn trong mấy tháng nay.
Bất quá hắn nhanh chóng rửa mặt, rồi bắt đầu huấn luyện của một ngày.
Trước hết là tập bộ thể dục, nữ ma quỷ đối với bộ thể dục này có đánh giá rất cao. Mặc dù nó tương đối ôn hòa, trong lúc chiến đấu không có tác dụng bao nhiêu. Nhưng nó lại có thể không ngừng cải thiện thân thể. Trần Mộ vẫn chưa từng bao giờ ngừng luyện tập bộ thể dục này. Thân thể hắn trước kia như thế nào, không ai so với hắn rõ hơn. Hiện tại thân thể của hắn sở dĩ tốt như vậy, tất cả đều là công lao của bộ thể dục này.
Hoàn thành bộ thể dục xong, Trần Mộ liền bắt đầu vào rèn luyện cảm giác. Từ lúc bị nữ ma quỷ bắt được, hắn hầu như không tiến hành huấn luyện cảm giác lần nào. Một phần là không có thời gian, phần khác, hắn không muốn bại lộ tấm tạp phiến thần bí trước mặt nữ ma quỷ.
Bất quá nữ ma quỷ tựa hồ không có chút hứng thú với bất cứ cái gì trên người hắn, ngay cả {Thoát Vĩ Toa} tạp, sau khi đánh giá một câu không tồi xong thì nàng cũng không liếc mắt qua dù chỉ một cái.
Trần Mộ từng thử dò xét hỏi qua. Nữ ma quỷ chỉ bỏ lại một câu: “Giết người, một loại phương pháp là đủ.”
Ngoài việc sợ hãi, hắn không khỏi đối với nữ ma quỷ rất chi là bội phục. Hắn có chút hiểu được một chỗ mạnh mẽ của nữ ma quỷ. Tham nhiều thì thâm, đạo lý đó ai cũng đều hiểu được. Nhưng ở thứ tốt hấp dẫn trước mặt, còn có thể trước sau như một giữ được bản tâm của mình, vậy năng lực tự khống chế đó phải mạnh mẽ đến thế nào. Đây cũng là một loại lực lượng.
Từ đó về sau, hắn huấn luyện càng thêm chăm chú, không bao giờ giống như trước chỉ có mỗi hứng thú không. Vô luận khổ cực nữa, thậm chí gian khổ nữa, hắn cũng đều không lùi bước.
Nguyên nhân coi trọng huấn luyện cảm giác rất đơn giản, hắn hiện giờ chỉ có một thủ đoạn công kích lớn nhất, đó chính là {Thoát Vĩ Toa} tạp.
Nó cần phải được điều khiển bằng cảm giác. Mặc dù hắn biết cho dù gặp phải nguy hiểm, cơ hội ra tay của hắn cũng ít đến thương cảm, thậm chí không có. Nhưng hắn vẫn không mệt mỏi mà luyện tập, tăng thêm độ thuần thục với nó. Bởi vì một khi có cơ hội, đây là lựa chọn duy nhất của hắn.
Những ngày rèn luyện vừa qua, đặc biệt một ít kỹ xảo phát lực do nữ ma quỷ truyền thụ làm Trần Mộ được lợi không nhỏ. Kết hợp với kỹ xảo phát lực hắn lĩnh ngộ trong trò chơi thoát trói buộc ở thế giới nước đơn giản, hắn tiến bộ thần tốc.
Lần tiến vào thế giới nước đơn giản này, cảm giác thấy khác xưa rất rõ ràng. So với ngày xưa, hắn cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Hắn ngồi ở thế giới nước đơn giản bắt đầu công việc huấn luyện cảm giác buồn tẻ mà thống khổ.
Cũng không biết có phải do phải chịu đựng nhiều đau khổ gần đây hay là có chuyện gì đó , mà huấn luyện cảm giác hắn vốn thấy thống khổ vạn phần hiện giờ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Hoàn thành rèn luyện cảm giác xong đã tới giữa trưa. Ăn trưa qua loa xong, hắn liền một lần nữa đầu nhập vào trong huấn luyện.
Phòng khách được hắn để trống trơn, rồi bị hắn bừa bãi không theo quy luật đặt hơn mười bình đồ uống ở đó. Hắn không dùng đến cọc tiêu huấn luyện chuyên nghiệp, để tránh làm cho người khác phải chú ý.
Nữ ma quỷ từng nói qua, làm lộ chân tướng vĩnh viễn luôn là ở những điểm nhỏ nhặt.
Tầng tầng lớp lớp các động tác chạy tốc độ cao rồi đột nhiên chuyển hướng, nghiêng người, quay ngược trở lại… của hắn càng lúc càng nhanh. Thân hình hắn linh hoạt giống như khỉ, chỉ là ngẫu nhiên biểu hiện ra lực bộc phát kinh người, làm cho người ta phải liên tưởng đến một con báo dũng mãnh.
Thời gian không nhiều lắm a! Nếu như chính mình có thể huấn luyện một hay một năm rưỡi rồi hãy bị cuốn vào chuyện này thì thật tốt .
Đương nhiên, cái ý niệm nhàm chán trong đầu này chỉ là ý tưởng thôi. Hơn nữa Trần Mộ phát hiện ra số lần ý tưởng này xuất hiện trong đầu hắn càng ngày càng ít. Xem ra, chính mình tựa hồ đã bắt đầu quen loại sinh hoạt này, trong lòng Trần Mộ cười khổ.
Chỉ là không biết Lôi Tử thế nào. Sắp tới lễ khai mạc của Duy Khả sẽ bắt đầu, không biết hắn đã chuẩn bị được đến đâu.
Đột nhiên, Trần Mộ không kìm được cười khổ lần nữa. Lôi Tử sống hay chết, hắn đến bây giờ cũng không biết, mà lại quan tâm đến cái lễ khai mạc gì đó. Chỉ hy vọng Lôi Tử có thể bình an là tốt rồi, trong lòng hắn thở dài ra một hơi.
Dùng sức vỗ vỗ đầu, đem tất cả tạp niệm ném đi sau. Ánh mắt của hắn một lần nữa lại khôi phục kiên định, tất cả tâm thần đều tập trung vào trong huấn luyện trước mắt.
***
Tả Thiên Lâm nhíu mày: “Sao? Còn không tìm được sao?” Hắn có chút không vui nhìn Minh Huy, giọng nói lạnh như băng: “Có phải đao lâu không dùng đến đều rỉ sét rồi hay không?”
Minh Huy bất đắc dĩ cười khổ: “Chúng ta đã tìm ở tất cả các chỗ ở tiểu trấn Pha Lâm Đốn, đường cống chúng ta cũng đã tìm tòi ba lần. Căn cứ vào đầu mối thì chúng ta phán đoán hắn đã tiến ra hoang dã. Chúng ta tiến hành bao vây tìm kiếm ở hoang dã trong phạm vi ba trăm km quanh tiểu trấn Pha Lâm Đốn, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn. Ngoài ra chúng ta lại có phát hiện ngoài ý muốn ở hoang dã.”
Tả Thiên Lâm biết Minh Huy chưa bao giờ nói nhảm, hắn nếu nói phát hiện ngoài ý muốn, vậy nhất định là thứ có giá trị, nên không khỏi giãn mặt ra hỏi: “Phát hiện gì?”
“Chúng ta phát hiện ra khoảng mười hai thi thể.”
Minh Huy nhìn thoáng qua Tả Thiên Lâm, tiếp tục nói: “Kiểu chết của bọn họ rất quái lạ. Chúng ta không tìm được vết thương trên người bọn họ. Từ ba thi thể mang về, chúng ta nhưng lại phát hiện ra, mặc dù thi thể bề ngoài thoạt nhìn hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng nội tạng của bọn hắn đã hoàn toàn bị phá hư hầu như không còn. Thân phận của bọn họ cũng đã tìm hiểu được. Bọn họ đều là tạp tu tự do.”
“Cái đó có quan hệ gì đến chúng ta?” Tả Thiên Lâm trầm ngâm hỏi.
“Thời gian tử vong của đám tạp tu này cùng thời gian Trần Mộ tiến vào hoang dã cực kì ăn khớp. Hơn nữa, địa điểm bọn họ tử vong cách tiểu trấn Pha Lâm Đốn rất gần. Chúng ta còn ở khu vực gần nơi bọn họ chết, tìm được mảnh quần áo rách của Trần Mộ. Bởi vậy có thể thấy được, giữa chúng nhất định có liên quan đến nhau.” trong mắt Minh Huy chớp động ánh trí tuệ.
“Trần Mộ giết chết bọn họ sao?” Tả Thiên Lâm đối với suy đoán này có chút không tin.
Minh Huy lắc đầu: “Lấy thực lực của Trần Mộ, không cách nào giết chết đám tạp tu đó. Hơn nữa trên thân đám tạp tu này cũng không có vết thương xuyên thủng giống như Dư Tín. Không chỉ có như thế, cách chết của đám tạp tu này phi thường quỷ dị, chúng ta không có bất cứ đầu mối liên quan nào. Rất hiển nhiên, chuyện này do người khác làm.”
“Người nào?”
“Cho tới bây giờ còn chưa biết. Hơn nữa từ hiện trường mà nói, cũng không phát hiện ra thi thể của Trần Mộ. Ta phỏng đoán hắn rất có thể bị vị cao thủ giết chết mười hai tên tạp tu này mang đi.” Minh Huy bình tĩnh nói.
Nếu như Trần Mộ biết có người dù không tận mắt nhìn thấy nhưng lại có thể phỏng đoán chuẩn xác như vậy, hắn nhất định phải bội phục sát đất.
“Bị cao thủ mang đi?” Tả Thiên Lâm cười lạnh nói: “Tiểu thiên tài của chúng ta gặp được may mắn rồi. Xem ra, uy hiếp của hắn đối với chúng ta lại tăng cao hơn nữa.”
“Từ tình hình trước mắt mà nói, đúng là như vậy.” Minh Huy không hề để ý, tán đồng một câu.
“Ngươi nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tả Thiên Lâm hơi bất mãn nhìn Minh Huy.
Minh Huy suy nghĩ một chút rồi nói: “Mặc dù hắn là một thiên tài, nhưng hắn chỉ là một người. Hắn có khả năng uy hiếp tới chúng ta là chuyện của những năm sau, thậm chí là vài chục năm sau. Trước mắt chúng ta lại có một cơ hội lớn hơn nữa. Ta nghĩ chúng ta nên đặt nhiều chú ý hơn vào đó.”
Lời Minh Huy làm cho Tả Thiên Lâm lại một lần nữa lâm vào suy nghĩ. Ước chừng một hai phút sau hắn liền gật đầu: “Ngươi nói không sai! Chúng ta đích xác có chút vì nhỏ mất lớn. Tình huống hiện tại thế nào? Bên Tinh Viện có động tĩnh gì không?”
“Tình huống có chút phức tạp. Gần đây có rất nhiều tạp tu tiến vào thành Đông Thương Vệ, hơn nữa thực lực đều rất mạnh mẽ. Bọn họ tựa hồ cũng nghe thấy một ít phong thanh.”
Minh Huy trong lời mang theo vài phần lo lắng. Chuyện này phi thường hiếm gặp trên người hắn. Hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Nhóm người thứ hai của Tinh Viện rốt cuộc cũng đến. Lần này tất cả tới đều là cao thủ. Tư liệu về mấy người đã tra ra được, đều là cao thủ nội viện. Xem ra lời đồn cũng không phải là vô căn cứ.”
“Thành Đông Thương Vệ sẽ rối loạn.” Tả Thiên Lâm lẩm bẩm nói. Hai người liếc nhau, đều nhìn ra trong mắt đối phương suy nghĩ cùng lo âu. Chuyện này đối với Tả gia mà nói, cố nhiên là một cơ hội ngàn năm một thuở, nhưng hơi chút không cẩn thận, chỉ sợ Tả gia sẽ bị bóp nát bấy.
***
Trần Mộ bước chậm trong sân trường. Huấn luyện cường độ cao làm cho thân thể phải chịu nhiều gánh nặng. Nếu như cứ liên tục huấn luyện như vậy, người sắt cũng sẽ không chịu được. Hắn hiện tại đang buông lỏng cơ thể của mình.
Thong thả buông lỏng bước đi. Hắn cẩn thận cảm thụ nỗi ê ẩm trong cơ thể.
Muốn khống chế càng thêm tùy tâm sở dục đối với thân thể, liền càng phải hiểu rõ đối với thân thể.
Đây là một câu nữ ma quỷ từng nói qua. Mỗi một câu của nữ ma quỷ Trần Mộ cơ hồ đều nhớ nhập tâm. Bởi vì nữ ma quỷ chưa bao giờ nói nhảm, mỗi câu của nàng nhất định đều có tác dụng.
Đột nhiên, tiếng nói chuyện của hai cô gái ở không xa đằng trước tiến vào trong tai hắn.
“Thanh Thanh, chị xem qua {Không Hẹn Mà Gặp} chưa?”
Một giọng nói ngọt ngào của một cô gái cất lên. Cô gái mặc bộ váy trắng theo phong cách giả cổ, gấp nếp rất nhiều và có viền đăng ten, tựa như một vị tiểu công chúa. Mà vẻ mặt ngây thơ của tiểu cô nương đó cũng rất dễ làm người khác yêu quý. Nàng chính là em gái của Tả Đình Y, tên là Tả Đường.
Thanh Thanh hiển nhiên cũng rất thích Tả Đường. Nàng cười khẽ nhẹ lời hỏi: “Đường Đường nói {Không Hẹn Mà Gặp} là cái gì vậy?”
“ Là tạp ảnh, tạp ảnh xem rất hay! Thanh Thanh, chị nhất định phải xem qua một chút! Bây giờ chúng ta mua không được nữa. Lần trước em bị anh Hai phá hủy mất một bộ, may mắn sau này anh Hai lại bồi thường em một bộ khác.”
Tả Đường kéo cánh tay Thanh Thanh. Nàng nhớ tới sự tình lần trước, không khỏi chúm cái miệng nhỏ nhắn oán giận nói: “Còn nói làm nghiên cứu gì đó. Tạp ảnh thì có cái gì mà nghiên cứu. Anh Hai thật xấu!”
Thanh Thanh trong lòng lại vừa động: “Chẳng lẽ anh của em cũng thích xem tạp ảnh sao? Thoạt nhìn không giống a!”
“Anh Hai sao có thể thích xem tạp ảnh chứ? Mỗi ngày chỉ biết chúi đầu vào phòng chế tạp của ảnh, từ nhỏ đã không chơi với em. Mà cũng kì lạ, bộ tạp ảnh này cả trường học không có ai có thể phá giải được.” Tả Đường nhớ tới hành động phá giải lần nọ, lập tức có chút hưng phấn.
“A! Thật sự lợi hại như vậy sao?” Chứng kiến bộ dáng thiên chân khả ái của Tả Đường, Thanh Thanh không nhịn được có chút chiều chuộng vuốt cái đầu nhỏ màu vàng của nàng.
“Thật đó, thật đó! Bọn họ còn phá hỏng rất nhiều dụng cụ, mà vẫn không phá giải được. Ngay cả anh của em cũng không thành công!” Tả Đường nói to như sợ Thanh Thanh không tin.
“Ngay cả anh của em cũng phá giải không được sao?”
Thanh Thanh với điều này có vài phần hứng thú. Mấy ngày ở chung, nàng đã biết Tả Đình Y là một vị chế tạp sư tuổi trẻ rất ưu tú. Mặc dù thực lực của hắn tại Tinh Viện cũng không tính là gì, nhưng so với chế tạp sư bình thường, vẫn là muốn cao hơn rất nhiều.
Tạp ảnh mà ngay cả hắn cũng không phá giải được. Thanh Thanh tự nhiên có vài phần hứng thú.
“Đúng vậy, anh Hai không chỉ có đem bộ tạp ảnh của của em phá hủy, mà còn làm hỏng vài bàn dụng cụ. Mấy ngày đó tâm tình anh Hai cũng không tốt.”
Tả Đường nói tới đây, lại có chút thương cảm anh Hai của mình: “Cũng không biết tạp ảnh của ai làm, mà làm phức tạp như vậy để làm gì!” Nàng sau đó kể lại sự kiện phá giải {Không Hẹn Mà Gặp} qua một lần.
“Đường Đường còn giữ {Không Hẹn Mà Gặp} không?” Thanh Thanh hứng thú hỏi.
“Hì hì, chị Thanh Thanh cũng muốn xem sao. Được, được, để em đi lấy.” Tả Đường thấy thứ mình thích có thể chia sẻ cùng Thanh Thanh nên rất là vui vẻ.
Cách đó không xa, cái trán Trần Mộ không khỏi toát ra mồ hôi lạnh. Tả Đường có lẽ nghe không ra ý tứ trong lời nói của vị tên là Thanh Thanh kia, Trần Mộ lại nghe không ra sao?
Hắn hiểu rất rõ ở {Không Hẹn Mà Gặp} có cái gì có thể hấp dẫn những người này. Kết cấu của Trù! Hắn hiện tại mới biết tạp ảnh chính mình chế tạo từng nhấc lên một hồi sóng gió thế nào tại Đông Vệ học phủ. Hắn đột nhiên nghĩ đến nếu như chính mình không bị đuổi giết, không gặp phải nữ ma quỷ, thì tình hình hiện tại của chính mình chỉ sợ cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu.
Những người này, nếu như muốn mình nói ra, vậy còn không phải là chuyện dễ dàng nhất sao? Hơn nữa bọn họ cũng không giống như nữ ma quỷ, tấm tạp phiến thần bí trên tay mình đối với bọn họ mà nói có sức hấp dẫn trí mạng. Hoài bích là có tội , kết quả của mình chỉ nghĩ đến cũng có thể biết.
Cũng may mình đã thay đổi thành một thân phận khác. Đột nhiên Trần Mộ cảm thấy mình rất may mắn. Vô luận mình trước đây gặp nguy hiểm gì, ít nhất hiện tại mình hẵn còn sống. Nếu như không có chuyện đó phát sinh, chính mình rất có thể đã chết.
Thanh Thanh đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt ôn hòa chăm chú nhìn vào Trần Mộ ở phía sau: “Bạn học, ngươi có chỗ nào khó chịu sao?”
Từ bề ngoài nhìn vào, trạng thái hiện tại của Trần Mộ không tốt lắm. Trán ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt phi thường khó coi.
“Ôi, anh không phải bị bệnh chứ?” Tả Đường chứng kiến sắc mặt Trần Mộ, liền kinh ngạc.
Trần Mộ miễn cưỡng nói: “Tối hôm qua ngủ không ngon, có thể bị cảm lạnh. Vừa rồi có cơn gió, lồng ngực có chút khó chịu thôi.”
Hắn cũng không biết hai cô gái trước mắt này là ai. Mặc dù hắn cũng nghe đến xưng hô của hai người, nhưng hai người xưng hô là Thanh Thanh và Đường Đường này theo hắn thấy là xưng hô rất bình thường, cũng không làm cho hắn phải chú ý. Hắn chỉ nghỉ đó là hai vị bạn học bình thường, cho nên vẻ mặt vẫn thản nhiên.
Nếu như hắn biết cô gái trước mắt chính là học viên Tinh Viện, mục tiêu của nữ ma quỷ, chỉ sợ lúc này hắn không cách nào giữ được vẻ trấn định.
Thanh Thanh hơi ân cần hỏi: “Muốn chúng ta đưa bạn đến phòng y tế không?”
Sự quan tâm và ngữ khí của nàng không chỗ nào không vừa đủ. Không quá mức thân thiết, bảo trì nhất định khoảng cách, mà vẫn mang theo một ít quan tâm, làm cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Trần Mộ cảm kích cám ơn , nói: “Không cần, ta tự trở về uống chút nước nóng là tốt thôi.”
Từ biệt hai người xong, đi thẳng về tới chỗ ở của mình rồi, nhớ lại lời hai cô gái đó nói chuyện với nhau, Trần Mộ mới đột nhiên hiểu ra! Vừa rồi lúc hai người nói chuyện với nhau, vị Thanh Thanh kia đối với hành động phá giải Đường Đường kể đều thấy rất xa lạ, hiển nhiên không phải học viên của Đông Vệ học phủ.
Lúc này, không phải học viên của Đông Vệ học phủ mà vẫn có thể ở trong trường học, vậy chỉ có thể là trao đổi sinh của Tinh Viện, hoặc là tân sinh vừa mới nhập học. Thần thái cử chỉ vị Thanh Thanh kia tuyệt không giống như tân sinh, vậy thân phận của nàng đã rõ ràng, chính là trao đổi sinh của Tinh Viện!
Sau lưng Trần Mộ thoáng chốc đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm. Bởi vì nhóm người Tinh Viện thứ hai vừa tới mấy ngày hôm trước, cho nên trong tư liệu nữ ma quỷ đưa cho hắn cũng không bao gồm tên của bọn họ.
Lúc này hắn nhớ tới lúc Thanh Thanh quay đầu lại không hề có dấu hiệu báo trước, nàng nhất định là do phát hiện thấy cái gì, hoặc là cảm giác được cái gì đó. Là tim mình đập nhanh, hay là do hô hấp biến hóa mà khiến cho đối phương phải chú ý?
Chính mình vô tình tiếp xúc gần thế với đệ tử Tinh Viện! Trần Mộ cảm giác tim đập thình thịch, trong lòng nổi một trận sợ hãi.
Mà biểu hiện nhạy cảm kinh người của Thanh Thanh lại càng làm cho hắn âm thầm kinh hãi. So sánh với nàng, giác quan đã tăng lên rất nhiều của mình vẫn có thể coi là chậm chạp.
Học viên của Tinh Viện quả nhiên thật đáng sợ!
***
Thanh Thanh trở lại ký túc xá của trao đổi sinh, nhìn thấy đám người Vương Trạch đang thương nghị cái gì đó, liền cười nói: “Các bạn đang thảo luận cái gì vậy?”
Mọi người thấy Thanh Thanh trở về, lập tức dừng bàn tán.
Vương Trạch giải thích: “Bọn họ đang suy nghĩ xem làm thế nào tìm ra đám gián điệp xen lẫn trong đám đệ tử mới này.”
“Đúng vậy, lần này số lượng tạp tu chiêu nhập so với năm ngoái nhiều hơn hai mươi phần trăm. Hơn nữa rất nhiều tên vừa nhìn đã biết là cao thủ. Thực lực như vậy so với giáo viên ở chỗ này còn cao hơn, vậy mà còn chạy đến nơi làm học viên, điều đó còn không rõ ràng sao.” Một vị học viên Tinh Viện nói.
Thanh Thanh ôn hòa cười, nhẹ giọng nói: “Tìm được rồi sau đó làm gì bây giờ? Đem bọn họ giết hết sao? Hay là đem bọn họ đá ra khỏi Đông Vệ học phủ? Chúng ta cũng chỉ là người từ ngoài đến thôi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời buồn cười. Lúc này bọn họ mới nhớ tới mình vốn cũng không phải chủ nhân nơi này, nhất thời không ngừng nổi giận .
Vương Trạch thấy ánh mắt Thanh Thanh chuyển hướng chính mình, vội vàng dang tay ra vẻ vô tội: “Anh không tham dự vào thảo luận, không tin em hỏi Trần Cửu.”
Rồi hắn lập tức bổ sung thêm một câu: “Anh thấy mọi người nhàn rỗi cũng không tốt, có chuyện để thảo luận một chút, cũng không phải là xấu.”
Mọi người nhất thời đồng thời cười lớn.
“Biên Vân, anh tới xem qua bộ tạp ảnh này một chút đi.” Thanh Thanh đưa tạp ảnh {Không Hẹn Mà Gặp} lấy từ chỗ Tả Đường ra.
Bên trong Tinh Viện, khả năng chế tạp của Biên Vân được xếp ở ba người đứng đầu. Lần này hắn đến đây, chính là vì trợ giúp mọi người giải quyết vấn đề liên quan đến tạp phiến.
Chế tạp là công việc tinh tế tỉ mỉ, nhưng Biên Vân trông lại cực kì thô hào. Mắt to như chuông đồng, râu ria tua tủa như cương châm. Tướng mặt có thể nói là hung ác, lời nói ra cũng là thanh âm oang oang, làm đau cả tai người khác.
“Tạp ảnh sao? Thanh Thanh từ lúc nào lại thích tạp ảnh vậy?” Biên Vân có chút khó hiểu tiếp lấy tạp ảnh trên tay Thanh Thanh.
Chỉ qua cái nhìn đầu tiên, Biên Vân đã không nhịn được kinh dị kêu “Ồ” lên một tiếng.
Bình luận truyện