[Dịch] Tạp Đồ - Tàng Thư Viện

Chương 42 : Câu Lạc Bộ Huyễn Tạp Cấp Thấp

Người đăng: ryukenshine

.
Trần Mộ ở trong “ Thế giới nước đơn giản” cũng đã có chút kinh nghiệm, đã từ từ thích ứng với hoàn cảnh, đặc biệt là áp suất của nước, lần đầu tiên đi vào, hắn cảm thấy cơ thể bị ép như sắp nổ tung vậy. Ở trong trạng thái này mà muốn đem tần suất hô hấp giảm xuống 1nhịp/phút là một việc không hề dễ dàng, nhưng Trần Mộ đã làm được. Hô hấp ở độ sâu này có lợi ở chỗ có thể hạ thấp nhịp tim, dễ dàng tiến sâu vào trạng thái tĩnh lặng. Hiện tại Trần Mộ chỉ mất khoảng hai phút là có thể tiến sâu vào trạng thái tĩnh lặng. Cũng may đây chỉ là “Thế giới nước đơn giản”, nếu như là nước thật thì đừng nói tới hô hấp, nhìn cũng đủ chết người rồi. Do không được kiểm tra nên Trần Mộ cũng không biết cường độ cảm giác của mình là bao nhiêu, hắn chỉ biết là với cảm giác hiện tại hắn chỉ có thể liên tục làm tạp ảnh một ngày là sẽ tiêu hao hầu như không còn. Nhưng mà hắn vẫn không thể phát tán cảm giác của mình ra xa 5 mét, cực hạn của hắn là 4,5 mét, chỉ kém có 0,5 mét thôi mà không cách nào vươn tới, chỉ cần cảm giác hơi tiến ra xa một chút thì sẽ mất đi liên lạc với hắn. Trần Mộ đoán đây khồng phải là vấn đề về cường độ cảm giác, tuy nhiên thần bí tạp phiến không ghi gì về điểm này nên hắn chỉ có thể tự mình tìm tòi. Cũng may là hắn không hề sốt ruột, với cảm giác hiện nay của hắn đã có thể học chế tạo được thêm một số loại tạp phiến khác như khí lưu tạp, gia nhiệt tạp, vụ tạp v...v...,những thứ mà trước kia hắn chẳng thể nghĩ tới. Vô luận là ở Thiên Du liên bang, Bách Uyên phủ hay Ma Cáp Địch vực, phân loại tạp phiến luôn là vấn đề khiến người ta đau đầu, có rất nhiều tạp phiến không biết nên xếp vào loại nào. Thứ đầu tiên Trần Mộ học là gia nhiệt tạp, đây là tạp phiến rất phổ biến, có thể giữ nhiệt. Những cái nồi đun nấu mà các gia đình hay dùng có trung tâm là gia nhiệt tạp. Trong hành trang của các tạp tu hay đi về vùng hoang dã cũng không thiếu gia nhiệt tạp có thể làm chín thức ăn mà không cần củi lửa gì cả. Trong những ngày đông giá lạnh thì nó cũng có tác dụng rất tốt. Trước đây các thuật ngữ trong chế tạp có vẻ rất thâm ảo, nhưng giờ đọc lại thì hiểu ngay. Trần Mộ học rất nhanh, chỉ mất hai ngày đã có thể làm ra tấm gia nhiệt tạp cấp một đầu tiên, sang ngày thứ ba thì gia nhiệt tạp do hắn chế ra đã tương đối hoàn hảo. Vì thế Trần Mộ dứt khoát tháo những cái nồi trong nhà ra thay gia nhiệt tạp của mình vào, thử lần đầu đã thấy dùng tốt khiến cho Lôi Tử cũng phải ngạc nhiên. Kết quả này khiến Trần Mộ quyết định cải tạo lại các đồ dùng trong nhà như đông lạnh tạp, chiếu sáng tạp...Mà ngay cả thứ tưởng như vô dụng khí lưu tạp cấp một cũng được Trần Mộ tìm ra tác dụng. Khí lưu do khí lưu tạp cấp một sinh ra tuy không mạnh nhưng để quạt mát hay sấy tóc thì rất thích hợp. Hễ trong nhà có chỗ nào dùng đến tạp phiến thì Trần Mộ đều tự mình sửa chữa. Từ sau lần này Trần Mộ bèn mua về rất nhiều sách, trong phòng hắn hầu hết là nguyên liệu và sách. Học được kiến thức trụ cột và một số nguyên lý từ thần bí tạp phiến khiến Trần Mộ có thu hoạch không nhỏ. Mấy ngày qua hắn tiếp xúc không phải là huyễn tạp nhưng mà trên nguyên lý thì cũng không khác nhau lắm. Có thể học nhanh như vậy cũng là nhờ tấm tạp phiến thần bí kia. Đông đông đông, tiếng gõ cửa vang lên. “Xin hỏi Trần Mộ tiên sinh có nhà không? Đây là thư của ngài, xin hãy kí nhận.” Trần Mộ sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn nhận được thư. Mở phong thư ra, bên trong lộ ra một tấm thẻ trắng viền xanh, lớn cỡ chừng nửa lòng bàn tay, làm bằng ngà voi, phát ra ánh sáng long lanh, sờ vào có cảm giác rất tốt. Thẻ hội viên của câu lạc bộ huyễn tạp cấp thấp. Mặt ngoài của thẻ có mấy chữ cổ khiến Trần Mộ mất rất lâu mới đọc được, ở góc trên bên phải có một con số hơi tỏa sáng, đó là số “0”, còn ở góc dưới bên trái có một chuỗi mã hóa. “Đừng nhìn nữa, chẳng phải thứ gì cao cấp đâu.”Lôi Tử thò đầu ra nhìn không khỏi mỉm cười: ”Thẻ hội viên này không có giá trị, đáng giá chính là độ cống hiến của ngươi, hiện tại độ cống hiến của ngươi là “0”, cho dù có ném ra giữa đường cũng chẳng có ai thèm nhặt đâu.” “Độ cống hiến ư? Nó dùng để làm gì?” Trần Mộ hỏi, trong lòng đã hơi chán nản, vừa rồi còn tưởng tấm thẻ này có giá trị chứ. Lôi Tử lười biếng duỗi lưng, nói:” đây là chế độ khích lệ của câu lạc bộ. Ngươi không thấy rằng tiêu chuẩn vào hội rất thấp sao? Vì để tuyển ra những người có bản lãnh thực sự có thể làm việc cho câu lạc bộ nên mới lập ra độ cống hiến.” Thấy Trần Mộ vẫn nhìn mình như cũ, Lôi Tử nhún vai nói:” Đừng nhìn ta nữa, ta cũng không biết nhiều như vậy đâu. Ngày mai ngươi đến xem một chút không được sao? Việc gì cứ phải hỏi một thường dân như ta.” Câu lạc bộ huyễn tạp cấp thấp. Lần đầu đến đây, Trần Mộ không khỏi cẩn thận đánh giá tòa nhà này. Có thể có một tòa nhà cao tầng tại trung tâm Đông Thương Vệ thành đủ biết câu lạc bộ này có thực lực ra sao. Nhưng hấp dẫn Trần Mộ nhất vẫn là những huyễn tạp tinh xảo đang di động trên tường của tòa nhà, chúng không ngừng biến ảo, khi thì trời đông giá rét, băng tuyết rơi liên tục, khi thì hiện ra bãi cỏ xanh mướt... Các hình ảnh biến ảo khiến người khác không kịp nhìn, Trần Mộ cũng không khỏi thầm sợ hãi. Nói về độ chân thật thì biển quảng cáo ở cửa hàng Song Hoàn cũng không thể sánh nổi. Đương nhiên đây cũng không phải ý nghĩ đầu tiên trong đầu Trần Mộ. Ý nghĩ đầu tiên của hắn là huyễn tạp tinh xảo thế này có giá bao nhiêu? Nơi đây quả nhiên là nơi tàng long ngoạ hổ, hắn không biết người chế tạo huyễn tạp này là ai nhưng có thể làm ra ảo ảnh giống thật đến như vậy hẳn phải là một người lợi hại! Trần Mộ biết với khả năng của mình thì rất khó làm được như vậy. Kiềm chế sự tò mò, Trần Mộ đi vào trong tòa nhà. Khi vừa bước vào trong, cảnh sắc đột nhiên thay đổi. Trước mặt tối sầm lại, trong bóng tối chỉ thấy bầu trời đầy sao đang chuyển động, tựa như bản thân vừa bước vào trong vũ trụ vậy. Ở trong này bốn phương tám hướng đều là hư không vô tận, những ngôi sao nhiều như cát ở sa mạc, đôi chân vốn đang đứng trên mặt đất nay lại có cảm giác như không thật. Tất cả khiến cho người ta phải vô cùng kinh hãi. Trần Mộ chưa từng gặp qua cảnh tượng như thế này, trong mắt nhất thời toát ra vẻ ngạc nhiên. “Hoan nghênh tới câu lạc bộ huyễn tạp cấp thấp.” Từ sau lưng Trần Mộ truyền đến giọng nói mềm mại của một cô gái. Trần Mộ lấy lại tinh thần, xoay người nhìn lại thì thấy một cô gái tóc ngắn mặc đồng phục đang đứng cười phía sau hắn. “Đây là huyễn tạp {Diễn Hóa Tinh Thần}, nghe nói là tác phẩm của đại sư Timothy Hutton, ngài vốn có nghiên cứu rất sâu sắc về phương diện thiên văn. Sau khi tấm huyễn tạp này rơi vào tay hội trưởng, hội trưởng bèn quyết định đem nó đặt ở đây khiến cho ai tiến vào lần đầu cũng đều bị giật mình.” Nàng che miệng cười khẽ, tràn đầy phong tình mê người.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang