[Dịch] Tạp Đồ - Tàng Thư Viện
Chương 15 : Huyễn Tạp Quảng Cáo
Người đăng: ryukenshine
.
Nơi tốt nhất để xem huyễn tạp quảng cáo là khu phố buôn bán phồn hoa nhất Đông Thương Vệ thành – Kim phố.
Kim phố là một trong số những con đường cổ xưa nhất ở thành Đông Thương Vệ, nó tồn tại từ lúc bắt đầu xây dựng thành Đông Thương Vệ, bây giờ Kim phố là trung tâm buôn bán của cả thành phố. Nhà cao tầng nằm san sát nhau trên kim phố, dòng người qua lại như thoi đưa, khắp nơi đều là cửa hàng, cơ hồ tất cả thương gia cao cấp nhất đều lập cửa hàng ở đây. Muốn học hỏi huyễn tạp, không có nơi nào thích hợp hơn nơi này.
Ở nơi này, dù là cửa hàng nhỏ đến đâu cũng đều có huyễn tạp quảng cáo, đặc biệt vào ban đêm, huyễn tạp quảng cáo phát ra ánh sáng xinh đẹp khiến nơi đây như trở thành thế giới thần thoại. Cảnh sắc kim phố vào ban đêm, dù là người địa phương hay khách du lịch đều rất yêu thích.
Bất quá cẩn thận suy nghĩ, Trần Mộ mới ngạc nhiên phát hiện hình như đây là lần đầu tiên mình tới Kim phố.
Kim phố là một trong những biểu tượng của thành phố, không cho phép kẻ lang thang cùng ăn mày bước vào. Từ trước đến nay, Trần Mộ vẫn say mê nghiên cứu tạp phiến, việc tốn thời gian cho đi dạo chưa bao giờ có trong kế hoạch của hắn.
Đông người thật!
Đây là cảm giác đầu tiên của Trần Mộ khi bước vào Kim phố, dòng người nườm nượp, đi đường phải cẩn thận, nếu không rất dễ đụng vào người khác. Điều này làm cho hắn có chút không quen.
Bất quá rất nhanh hắn chuyển sự chú ý đến những huyễn tạp quảng cáo của các cửa hàng xung quanh.
Ngực lớn eo thon mông tròn, mắt ngọc mày ngài môi đỏ mọng, lại thêm ánh mắt hút hồn. Khiến Trần Mộ khó hiểu là những hình ảnh quảng cáo mà hắn thấy nhiều nhất lại là mỹ nữ. Những mỹ nữ này hoặc đứng thẳng, hoặc cúi người làm ra tư thế mời chào, chỉ là bộ ngực như ẩn như hiện phối hợp với ánh mắt đầy dụ hoặc, thật sự mê người.
Thậm chí hắn còn thấy không ít người đi đường khi đi ngang qua ảo ảnh mỹ nữ, tay luôn luôn cố ý hoặc vô ý xuyên qua bộ ngực mỹ nữ.
Trần Mộ nín lặng. Không lẽ bây giờ lại lưu hành cái này?
Tiếp tục đi về phía trước, gặp phải mỹ nữ huyễn tạp quảng cáo hắn đều bỏ qua. Bất quá rất nhanh hắn phát hiện, cửa hàng càng lớn, huyễn tạp quảng cáo càng sáng tạo, càng hoàn mỹ.
Ví dụ như huyễn tạp quảng cáo mà hắn đang xem. Nó tạo ra ảo ảnh rất lớn, cao cỡ tòa nhà hai tầng.
Trần Mộ ngơ ngác đứng trước lối vào cửa hàng này, ngước mặt mở to mắt nhìn ảo ảnh mà biển quảng cáo tạo ra, đến mức quên cả bản thân.
Từ trên trời nhìn xuống thành phố bên dưới, các cao ốc sáng rực nằm san sát nhau.
Một thanh niên mặc đồ đen vẻ mặt lạnh lùng, đứng trên đỉnh một tòa cao ốc, hờ hững nhìn về phía trước.
Ở góc đường âm u, một người mù nhẹ ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng hướng thẳng về phía chân trời.
Trong căn phòng ngập tràn ánh trăng, một cô gái mặc bộ đồ bó sát người màu nâu, tay đang nhẹ nhàng lau chùi tạp phiến, đột nhiên ngẩng đầu.
Từng gương mặt hoặc từng trải hoặc non nớt, hoặc xinh đẹp hoặc xấu xí, không ngừng thoáng hiện.
Lúc này nhạc điệu chợt trở nên dồn dập. Từ trên trời nhìn xuống, từng bóng đen không ngừng phóng ra từ cao ốc, thân thủ những người này nhanh nhẹn linh hoạt đến cực điểm. Mỗi gương mặt đều tràn đầy thần sắc ngưng trọng, phối hợp với điệu nhạc dồn dập vào lúc này càng khiến người khác hồi hộp.
Người đến mỗi lúc một nhiều, tất cả họ đều bay nhanh về cùng một hướng.
Hống!
Một tiếng gào của dã thú mà Trần Mộ chưa bao giờ nghe qua vang lên, tiếng kêu hồn hậu, lan ra khắp nơi. Như hưởng ứng tiếng kêu này, rất nhiều tiếng hống rung trời của dã thú như một cơn sóng lớn đập thẳng vào mặt.
Ngoài thành, dã thú khắp nơi như hồng thủy điên cuồng đâm đầu lao tới.
Những người đang dốc sức mà chạy lại gia tăng thêm vài phần tốc độ.
Cuối cùng, hai bên va chạm nhau tại cùng một chỗ!
Rồng lửa nóng cháy, sóng nhận lạnh lẽo hình trăng tròn, mưa sao băng chói lòa….
Chúng nó nối tiếp nhau xuất hiện ở không gian này, màu sắc sáng tối thay đổi không ngừng, khiến người khác hoa mắt. Va chạm kịch liệt, tạo nên vô số mảnh vỡ lấp lánh, soi sáng cả màn đêm. Cuộc chiến ác liệt đến mức khiến kẻ khác ngạt thở.
Xung quanh thanh niên áo đen, một con rồng lửa vờn quanh, mỗi đòn tấn công của hắn lực công kích rất nặng, có khi mang theo tiếng nổ mạnh, lúc này hắn như một vị chiến thần.
Mà cô gái mặc áo nâu bó sát người thì nhanh nhẹn khéo léo tránh né đòn tấn công của dã thú, đồng thời hai tay không ngừng vạch ra những lưỡi ba nhận hình tròn màu trắng, mỗi kích tất trúng, vô cùng xinh đẹp.
Người mù cầm gậy trúc thì lại giống như u linh qua lại không ngừng giữa đàn dã thú, mỗi lần gậy trúc đập nhẹ vào mặt đất, phía sau sẽ đột nhiên xuất hiện mấy trăm chấm sáng, gậy trúc lại gõ một lần nữa, những chấm sáng này mạnh mẽ bay về một phía, xuyên thủng dã thú, lưu lại một đuôi sáng thật dài trong đêm, như mưa sao băng.
………
Không hề nghi ngờ, cuối cùng loài người cũng chiến thắng. Mà hình ảnh hiển thị cuối cùng là tạp phiến trong độ nghi của các anh hùng, trên đó có tên của cửa hàng này – Song Hoàn.
Thật sự quá rực rỡ hoành tráng!
Trần Mộ không khỏi than thở trong lòng. Có thể thấy, cấp bậc của huyễn tạp quảng cáo này không cao, chỉ cấp hai. Nhưng nội dung của nó lại cực kì phong phú, hơn nữa nhân vật cùng kiến trúc trong ảo ảnh rất giống thật. Để cho người khác phải khen ngợi chính là hiệu ứng thị giác của nó rất mạnh.
Đây là một huyễn tạp quảng cáo cực kì thành công, rất hấp dẫn!
Trần Mộ có thể đoán được, huyễn tạp quảng cáo như thế, chắc chắn có giá rất đắt đỏ. Mặc dù cấp bậc của huyễn tạp quảng cáo này không cao, nhưng chế tạo nó khá khó. Nội dung của nó rất phong phú, một cái huyễn tạp cấp hai chắc chắn không thể chứa nhiều nội dung như vậy được. Nó ít nhất bao gồm năm cái huyễn tạp, nhưng chúng liên kết rất kín kẽ, nếu không phải chế tạp sư rất khó nhìn ra.
Trên đời này quả nhiên người tài giỏi xuất hiện lớp lớp a! Huyễn tạp cấp hai có thể làm đến mức như thế, không phải ai cũng làm được. Ít nhất Trần Mộ biết trình độ của mình còn kém rất xa. Lần này coi như là được mở rộng kiến thức.
Nhân viên bán hàng của cửa hàng tạp phiến Song Hoàn rất khó hiểu. Ở lối vào, người kia không biết làm gì mà đứng hơn nửa tiếng, hình như hắn đang xem huyễn tạp quảng cáo. Khối huyễn tạp quảng cáo này được chế tạo cách đây hai năm, tốn rất nhiều tiền, lúc ấy vừa đem ra liền khiến cả thành Đông Thương Vệ xôn xao. Giờ nhớ đến cảnh náo nhiệt năm đó, trong lòng nàng vẫn đầy kiêu ngạo. Mỗi ngày đều có người vây quanh trước cửa, chỉ để xem quảng cáo này. Cũng từ năm đó, doanh thu của cửa hàng tăng lên với tốc độ kinh người.
Nhưng dù là quảng cáo tốt đến đâu, khi đã qua hai năm, mọi người cũng dần mất đi hứng thú với nó. Dần dần, người đến xem quảng cáo ngày một ít đi, đến giờ thì đã không còn. Cấp trên vốn chuẩn bị thay một khối huyễn tạp quảng cáo khác, nhưng chế tạp sư năm đó chế tạo huyễn tạp quảng cáo này đã qua đời, bọn họ cũng tìm đến các vị chế tạp sư nổi tiếng khác, nhưng hiệu quả đều kém xa cái này, cho nên vẫn chưa thay đổi. Khiến nữ nhân viên này cảm khái là bây giờ vẫn còn có người hứng thú với khối huyễn tạp quảng cáo này, thật là hiếm hoi a.
Một lúc sau, thiếu niên kì quái kia vẫn đứng nhìn huyễn tạp quảng cáo, nữ nhân viên bán hàng cảm thấy nếu có người đứng trước cửa quá lâu, có thể ảnh hưởng đến việc buôn bán, nàng liền chủ động bước ra.
“Xin chào, xin hỏi ngài cần mua gì sao?”
Trần Mộ bừng tỉnh, phục hồi tinh thần lại, lắc đầu: “Không cần”. Hắn hiểu ý của nữ nhân viên, không nói một lời, liền xoay người rời đi.
Bình luận truyện