-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Đoàn người của Chu Thiếu Dương rời khỏi kinh thành, mười lăm ngày sau thì đến thành Quảng Ninh.
Khi xe ngựa và kiệu vàng đi đến cửa nam thành, chỉ thấy nghi trượng tùy tùng, la hét dẹp đường, xe ngựa huyên náo, rất uy phong. Khi chiếc xe ngựa đi đến của nam thành, chỉ thấy có đội quân nghênh đón, trống rong cờ mở, xe ngựa huyên náo, rất là uy phong.
Nghi trượng cứ thế tiến vào cổng thành, tới cửa tây Đại Phật tự, nhưng không thấy Lý phủ phái người ra đón tiếp. Chu Thiếu Dương ngồi trong kiệu, vén rèm nhìn ra ngoài, trong lòng không khỏi cảm thấy sầu muộn.
Đoàn người đến ngã tư thì rẽ theo hướng đông, trong chốc lát đã đến cửa tổng binh phủ
Lúc đó chỉ thấy hai anh em Lý Như Bách, Lý Như Trịnh thân mang hiếu phục, khuôn mặt u sầu ra tiếp đón.
Hai người thấy khâm sai đại thần tới thì hoảng hốt thi lễ, cung kính nói rằng:
- Huynh đệ chúng tôi thân đang mang tang cha, nay khâm sai đại nhân tới đây mà không ra đón tiếp từ xa thật là thất lễ vô cùng!
Chu Thiếu Dương nghe xong vô cùng ngạc nhiên, vội vàng hạ kiệu nói:
- Chẳng lẽ Lý tổng binh đã thành người thiên cổ!
Chu Thiếu Dương cùng hai huynh đệ họ Lý bước vào phòng khách phía đông của phủ tổng binh.
Sau khi an tọa, Chu Thiếu Dương hỏi:
- Tổng Binh đại nhân thân thể cường tráng, tại sao lại có thể mắc trọng bệnh được?
Lý Như Trinh cung kính dâng trà , đáp:
-Không biết tại sao phụ thân đột nhiên bị mắc phong hàn
-Phong hàn?
Chu Thiếu Dương cảm thấy nghi hoặc liền nói:
-Điều này……..
Lý Như Bách đang ngồi cạnh Chu Thiếu Dương chưa chờ Lý Như Trinh đáp lại, đã hơi hoảng hốt liếc nhìn đệ đệ, chỉ thấy hắn cung kính đáp:
-Do phong hàn làm bệnh cũ tái phát nên chữa trị không được, hôm qua đã qua đời!
Khi đang nói thì tổng quản Lý phủ tiến lại bẩm báo:
-Bẩm thiếu soái, mọi sự chuẩn bị đã xong, có thể tiến hành phát tang !
Hai huynh đệ họ Lý vội vàng hướng tới Chu Thiếu Dương thi lễ, nói rằng:
-Đại nhân, huynh đệ chúng tôi phải lo tang sự, thỉnh đại nhân đến dịch quán nghỉ ngơi. Các việc liên quan, xin cho qua ngày sẽ bẩm báo!
Chu Thiếu Dương vội đứng lên, thương cảm nói:
-Theo ta được biết bá tính bình dân mà có tang sự, thì có thể được đình táng trong bảy ngày để làm pháp sự, mà đây lại là tang sự của tổng binh đại nhân sao có thể chôn nhanh như vậy được ?
-Đó là do di mệnh của tiên phụ
Lý Như Trinh ưỡn ngực đáp lại.
Chu Thiếu Dương gật đầu , thương tâm bảo rằng:
-Ta từng được tổng binh đại nhân tín nhiệm cất nhắc, đương nhiên phải đến bái tế.
Tiếp đó Chu Thiếu Dương cởi quan phục, mặc lại thường phục, được hai anh em họ Lý dẫn tới chỗ để linh cữu
Nhà để linh cữu vừa được dựng lên ở hậu viện, bên trong có đặt quan tài làm bằng gỗ bách.
Phía trên bàn thờ bày hương, phía dưới để tiền giấy để người đến phúng viếng đốt.
Chu Thiếu Dương đốt hương tế lễ rất trang trọng, người trong Lý phủ rập đầu tạ lễ.
Sau khi chia buồn với gia chủ, Chu Thiếu Dương một mình trở về dịch quán nghỉ ngơi.
Khi về đến dịch quán, Chu Thiếu Dương ngồi suy nghĩ không khỏi cảm thấy việc này có chút gì đó không được minh bạch cho lắm.
Hắn nghĩ lại Lý Thành Lương trước đây rất khoẻ mạnh, chưa bao giờ nghe thấy có bệnh tật gì cả, mà bình thường bá tính có tang sự thường để bảy ngày mới phát táng.
Nhưng Lý phủ muốn lập tức tiến hành ngay. Lại nghe nói hôm qua mới phát bệnh, vậy mà có thể chuẩn bị tang ma chu đáo đến vậy.
Nghĩ đến đó, trong lòng Chu Thiếu Dương liền cảm thấy nghi ngờ, quyết định phải tìm hiểu hư thực.
Khi mặt trời quá ngọ, tiếng nhạc hiếu vang vọng khắp thành Quảng Ninh.
Tiếp đó, từ cổng phủ tổng binh có một trăm tên thân binh bước ra xếp hàng dọc hai bên đường.
Khi ba hồi pháo vang lên một đội vệ binh dẫn đầu, sau đó là ba mươi hai thân binh khoẻ mạnh khiêng quan tài sơn đen tiến về phía cổng nam thành Quảng Ninh.
Tiếp đến chuyển qua hướng đông nam tiến về cửa Thái An, rồi lại chuyển qua hướng đông tiến về cửa Vĩnh An, qua hướng tây tiến về cửa Củng Trấn, hướng bắc thì tiến về cửa Tích Viễn, dường như đang diễu hành qua cả năm cửa thành.
Trong một thời gian ngắn đám tang diễu hành qua năm cửa thành, kèn trống vang dội theo phía sau, náo nhiệt vô cùng.
Tối đến, Chu Thiếu Dương vừa dùng xong bữa tối thì thấy có một vị thái giám đồng hành bước vào dịch quán.
Vị thái giám đó tiến về phía phòng Chu Thiếu Dương, hành lễ xong, liền thuận miệng nói rằng:
-Kì quái, thật là kì quái. Cha nhập thổ mà con không thèm Lý đến, đưa ma theo năm cửa, bày ra bát quái, như thể phô trương cho khâm sai đại nhân thấy vậy.”
Chu Thiếu Dương nghe vậy thì vội đứng lên hỏi rằng:
-Thế là thế nào, đưa ma theo năm cửa ư?
Thái giám liền bẩm báo những tin tức mình vừa nghe được.
Hắn đến gần Chu Thiếu Dương, không để ý đến thân phận cao thấp nói:
- Những người đi đường bảo rằng Lý tổng binh gần đây không hề bị mắc bệnh nào cả. Hôm qua có người còn trông thấy ông ta cưỡi ngựa đi săn ở ngọn núi phía bắc. Họ không biết làm sao ông ta lại chết nhanh đến vậy?
Chu Thiếu Dương nghe cảm thấy rất nghi ngờ, liền hỏi tiếp:
-Ngươi thấy có điều gì không ổn sao?
Tên thái giám nhìn ra cửa sau đó mới dám nói nhỏ:
-Đại nhân, tiểu nhân cũng thấy có điều gì đó không được thỏa đáng cho lắm
Chu Thiếu Dương nghe xong, trong tâm cũng cho là có cái gì đó bất thường, hắn quyết định tự mình phải đi làm rõ chuyện này.
Vì vậy hắn lập tức sai thái giám lập tức đi chuẩn bị khoái mã, để đuổi theo tham dự đám đưa tang.
Chu Thiếu Dương tận dụng ánh trăng gấp rút phi ngựa đuổi theo.
Hắn thấy ở phía đằng xa có một vài bó đuốc, liền cấp tốc dừng ngựa, sau đó đem cột ngựa lại ở trong một khu rừng nhỏ. Rồi bí mật bám theo sau đến mười mấy dặm.
Qua canh ba đêm đó, đám người đưa tang đi đến một gò đất ẩn phía sau một khu rừng rậm rạp. Một lúc sau, đến một bóng người cầm đuốc cũng không thấy đâu.
Chu Thiếu Dương cảm thấy thập phần kì quái, vội vàng tiếp cận khu rừng dò xét.
Nguyên lai trong rừng đã dựng sẵn hơn mười quân trướng.
Hắn lặng lẽ tiến đến, cẩn thận nhìn qua lỗ hổng của màn trướng thì thấy người trong Lý phủ đang ăn uống, cười nói vui vẻ, rất là náo nhiệt.
Lý Thành Lương cùng con trai thứ ba Lý Như Trinh cùng họ hàng tham dự lể tang đang xem thuộc hạ chơi trò đoán số và ra tửu lệnh
Chu Thiếu Dương thấy vậy thì vội vàng rời khỏi khu rừng.
Từ gò đất, hắn cấp tốc quay trở lại khu rừng nhỏ đã cột ngựa, vội vã lên ngựa quay trở lại dịch quán, lúc nghĩ đến những việc mình vừa nhìn thấy, không khỏi cảm thấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Đồng thời quyết định tối nay sẽ đến gặp trực tiếp Lý Thành Lương.
Khi đến hoàng hôn, Chu Thiếu Dương mặc thường phục, lại lựa chọn tám tinh binh đi theo mình, thừa lúc không ai để ý, bí mật cưỡi ngựa đi qua cửa Thái An, nhằm hướng quân trướng của Lý Thành Lương mà đi.
Gần đến canh ba Chu Thiếu Dương cùng thuộc hạ mới đến được khu rừng râm đó.
Khi bọn hắn vừa tới gần khu rừng thì bị một đám binh lính tại chốt canh chặn lại tra hỏi.
Chu Thiếu Dương mỉm cười bảo rằng:
-Ta là bạn cũ của tổng binh đại nhân, có việc trọng yếu cần thông báo cho đại nhân, vậy mà các ngươi còn dám tra hỏi sao?
Bọn lính liền đưa mắt nhìn Chu Thiếu Dương đánh giá một hồi, sau đó liền nhường đường cho hắn đi.
Chu Thiếu Dương bảo tám tên lính ở lại giữ ngựa, một mình đi vào quân trướng.
Một lúc sau, có một đội binh lính dẫn Chu Thiếu Dương vào quân trướng.
Hai ngày nay, cha con Lý Thành Lương, Lý Như Trinh lo lắng hành động của mình bị khâm sai đại nhân khám phá ra, khéo quá hóa vụn tự gây tội lỗi cho mình.
Lúc này Chu Thiếu Dương đột nhiên xuất hiện khiến Lý Thành Lương hồn vía lên mây, nửa ngày không mở nói được tiếng nào.
Chu Thiếu Dương bước vào hậu trướng, làm như bạn bè cũ lâu ngày gặp lại, cười nói vui vẻ.
Lý Như Trinh là kẻ thô lỗ, tâm trạng hoảng loạn, hắn liền rút kiếm ra định động thủ.
Lý Thành Lương sắc diện nhợt nhạt, hoang mang quát bảo:
-Không được vô lễ!
Đưa tay bảo hắn lùi lại.
Lý Thành Lương mời Chu Thiếu Dương ngồi lên ghế chủ tọa, nhất thời cảm thấy quẫn bách không biết giải thích thế nào.
Chu Thiếu Dương hiểu biết rộng rãi, phản ứng vô cùng nhanh nhạy, liền khai khẩu trước:
-Lý đại nhân, hạ quan phụng mệnh rời khỏi kinh thành, trước tiên là đến phủ đại nhân để ủy lạo binh sĩ, định thông báo cho tướng quân, nhưng lại gặp phải đám tang…??
Chu Thiếu Dương Thấy khuôn mặt của Lý tổng binh đỏ hồng lên, hắn bèn hòa hoãn nói:
-Phải chăng tướng ở bên ngoài nên không cần tuân theo quân lệnh?
- Đâu dám! Đâu dám!
Lý Thành Lương nói đến đây thì cảm thấy bế tắc, song thủ hơi run run.
Đúng lúc đó ngoài trướng đột nhiên có tiếng trống trận nổi lên
Một lúc sau, thấy một tên tiểu giáo chạy vào báo cáo.
-Bẩm tổng binh đại nhân, di địch nghe tin đại nhân mắc bệnh qua đời, đưa linh cữu qua năm của thành Quảng Ninh, nhân lúc thành trống đang đem quân tấn công vào thành
Lý Thành Lương nhất thời kinh hoảng vội vàng cho thổi tù và chuẩn bị quay trở lại Quảng Trữ thành ứng chiến.
Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Lý tổng binh dẫn chúng nhân quay trở về thành Quảng Trữ, khi nhân mã vừa tiến vào cửa Thiên An, đã thấy Lý Như Bạch phi ngựa tới báo cáo:
-Phụ thân, mấy nghìn quân Nữ Chân đã bị hài nhi tập kích đuổi ra khỏi thành
Tiếp đó phủ tổng binh liền mở tiệc mừng công.
Khi đang ngồi trên bàn đại tiệc thì Chu Thiếu Dương đề cập đến sự việc " Đưa ma qua năm cửa thành".
Lý Như Bách liền vội vàng bẩm báo rằng:
-Khâm sai đại nhân, gia phụ trá tử là kế 'dụ rắn ra khỏi hang' để có thể tập kích kẻ địch thu được đại thắng như hôm nay.
Chu Thiếu Dương không rõ chân tướng nhưng cũng nâng ly lớn tiếng chúc mừng thắng lợi.
Dự yến xong, Chu Thiếu Dương liền trở về dịch quán.
Đột nhiên thấy có một tên tùy tùng đến bẩm báo:
-Đại nhân, Lý tổng binh tự xưng là đẩy lùi mấy ngàn quân Di địch, nhưng khi thuộc hạ đến cửa bắc thành, thì thấy chiến trường không hề có một thi thể hay huyết tích nào, làm sao lại có trận đánh lạ lùng đến vậy chứ.
-Có chuyện này thật ư ?
Chu Thiếu Dương phát giác mình đã bị lừa cảm thấy rất tức giận.
Tên tùy tùng lại lấy ra một đầu mũi tên bẩm rằng:
-Tiểu nhân còn tìm thấy đầu một mũi tên của quân Minh trên người một tên ăn mặc như quân Nữ Chân
Chu Thiếu Dương đột nhiên nổi giận, trong lòng thầm nghĩ:
-Giỏi cho Lý Thành Lương, trá tử đã mắc tội khi quân lại còn giả vờ thắng trận để tâng công, đợi khi ta trở lại kinh thành khởi tấu, xem hắn đối mặt thế nào với hoàng thượng.
Ý nghĩ vừa trôi qua, bất giác hắn cảm thấy không được ổn lắm.
Chao ôi! Chỉ là không biết tìm Tứ Cảnh Đồ ở đâu, biết làm sao bây giờ?
Nếu như bây giờ ta dụng võ lực tiến vào phủ tổng binh thì cũng cũng không biết có trộm được bức đồ đó hay không, không được, bây giờ mình đang là khâm sai đại thần đích thân đến ủy lạo binh sĩ, vạn nhất bị phát hiện, thì thật là không hay chút nào!
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy phiền não.
Đúng lúc đó, Lý Như Bách lại đến dịch quán mời khâm sai đại nhân đến nhà xem hát.
Chu Thiếu Dương ra gặp Lý Như Bách. Đột nhiên nghĩ ra một kế sách.
Lúc đó, Chu Thiếu Dương đột nhiên trợn mắt vỗ bàn quát lớn:
-Quỳ xuống!
Lý Như Bách không biết rõ chuyện gì, chỉ biết hấp tấp quỳ xuống tại chỗ, cúi đầu không biết nói sao.
Chu Thiếu Dương nhìn Lý Như Bách đang quỳ trước mặt nói tiếp:
-Lý Tướng quân, ngươi có biết phụ tử các người đã phạm phải tội gì không?
Lý Như Bách Làm ra vẻ bình tĩnh trả lời rằng:
-Đại nhân, thứ cho hạ quan không biết đã phạm những tội nào.
Chu Thiếu Dương nghe thấy thế biết rằng hắn biết mà không nói. Bản thân cũng không cảm thấy lạ, liền nói rằng:
-Lý tướng quân, các ngươi phạm phải tội ‘giả chết khi quân’, ‘giả thắng trận để lập công’, nếu như ta hồi kinh tố cáo việc này với hoàng thượng thì phụ tử các người đều bị chém đầu chứ chẳng nghi.
Lý Như Bách nghe Chu Thiếu Dương nói vậy thì biết sự việc đã bị bại lộ.
Trong lòng không khỏi run sợ vội vàng nói:
-Đại nhân, đại nhân, mong đại nhân hạ thủ lưu tình, trước mặt hoàng thượng nói tốt cho chúng tôi một tiếng, để hoàng thượng tha cho chúng tôi một con đường sống!
Chu Thiếu Dương thấy hắn cầu xin như vậy, trong tâm không khỏi cảm thấy cao hứng, nhưng trên mặt vẫn làm vẻ bình tĩnh lạnh lùng bảo rằng:
-Lý tướng quân, muốn ta trước mặt hoàng thượng nói vài câu tốt đẹp không phải là không thể, nhưng ta có một điều kiện, không biết ngài có đáp ứng được không.
Lý Như Bách nghe Chu Thiếu Dương nói bằng lòng giúp đỡ cha con hắn, vội vàng trả lời ngay:
-Tại hạ nhất định đáp ứng, xin đại nhân cứ nói!
Chu Thiếu Dương thấy thái độ của hắn như vậy, liền bảo rằng:
-Lý tướng quân, theo ta được biết thì phụ thân ngươi có giữ một bức họa đồ do Lưu Bá Ôn để lại, có phải như thật thế không?
Lý Như Bách nghe xong nói rằng:
-Đúng là phụ thân có một bức họa đồ, chỉ là phụ thân xem nó là bảo vật gia truyền , không biết đại nhân có dụng ý gì.
Chu Thiếu Dương nghe xong, thầm nghĩ ‘quả nhiên Lý Thành Lương có giữ một bức Tứ Cảnh Đồ’, hắn liền nhẹ giọng bảo rằng:
- Ta trước giờ là người thích sưu tầm tự họa, nghe nói Lý tổng binh có một bức họa đẹp nên cũng muốn thưởng lãm, nếu như có thể thương lượng được, ta đảm bảo không những tính mạng cha con ngươi an toàn mà ngươi còn không bị bãi miễn chức vụ gì hết.
Nói xong, liền liếc nhìn Liễu Như Bách đang quì ở dưới đất.
Lý Như Bách nghe Chu Thiếu Dương nói xong, liền biết ngay ý đồ của vị khâm sai đại thần này là gì.
Suy nghĩ một khắc, cuối cùng đồng ý đáp ứng điều kiện của Chu Thiếu Dương.
Hai hôm sau, ngay từ sáng sớm Lý Như Bách đã đến giao cho Chu Thiếu Dương bức họa.
Hắn lập tức mang bức họa ra xem.
Chỉ thấy đó là một mảng rừng trúc, chỉ có một điểm giống với bức họa của mình là có đề chữ của Lưu Bá Ôn
Chu Thiếu Dương cầm lấy bức họa cho vào ngực, sau đó cùng Lý Như Bách nói chuyện phiếm một lúc.
Mấy ngày sau Chu Thiếu Dương trở lại kinh thành, hắn dâng lên hoàng thượng một bản tấu sớ với đầy đủ chứng cứ .
Ngay lập tức, Lý Thành Lương bị triệu về kinh, bị bãi quan thành thứ dân, nhưng hai con đứa con của Lý Thành Lương do được Chu Thiếu Dương nói tốt trước mặt hoàng thượng nên không bị bãi chức.
Vậy là bây giờ hắn đã có trong tay hai mảnh của bức họa Tứ Cảnh Đồ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Ba ngày sau, Long Tiên Nhi đã hồi phục như trước.
Và cũng từ miệng của Long Thiên Sơn, nàng biết được chính Trấn Thân Vương vận công trị độc cho nàng, nhờ đó mà nàng được cứu.
Trong khoãng thời gian này, trong lòng nàng vẫn không ngừng suy nghĩ:
-Chao ôi! Thì ra là lần trước Trấn Thân Vương ép độc cho mình, vậy mà mình lại tát hắn, biết làm sao bây giờ? Nhưng mà chuyện này cũng không thể trách mình! Thân thể nữ nhi sao hắn lại có thể sờ loạn như vậy? Hắn phải biết chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, mình bị hắn chiếm tiện nghi, đánh hắn một chưởng thì sao chứ? Nhưng mà suy cho cùng hắn không phải là cố ý, chỉ vì cứu mình nên mới làm như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lại ngập tràn mâu thuẫn.
Theo đó, trong đầu nàng lại hiện ra một bóng người tiêu sái anh tuấn, phong độ phiên phiên, vẻ mặt lạnh lùng.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái:
-Sao lại trong đầu mình lại có hình bóng của hắn!
Nàng ước mình có thể quên được câu chuyện và con người này, nhưng căn bản không thể, trong đầu nàng không thể không nghĩ đến chuyện đó.
Trải qua mấy ngày suy nghĩ, Long Tiên Nhi cân nhắc xem mình có nên đến nhà gặp Trấn Thân Vương cảm ơn một phen không.
Vào lúc đó, việc Trấn Thân Vương đang ở tại Tây giao ngự trang đả bại cao thủ võ lâm của em trai Nạp Lâm Bố Lục đã đến tai của Long Tiên Nhi
Sau khi nàng nghe xong, trong lòng không khỏi cảm thấy hứng thú với chuyện của Trấn Thân Vương, đồng thời trong lòng cũng phát sinh lòng kính nể anh hùng.
Kỳ thật Long Tiên Nhi từ trước đến giờ rất có hứng thú đối với chuyện trong giang hồ. Nàng thường hỏi thăm các nhân sĩ võ lâm hộ viện trong phủ một vài kiến thức về giang hồ, các nhân vật và sự kiện trong chốn giang hồ, nàng có khi nghĩ đến làm một nữ nhân giang hồ có lẽ tốt hơn làm một thiên kim của thái sư nhiều.
Nghĩ đến đây, ý niệm đến nhà cảm tạ trong lòng nàng càng thêm kiên định.
Vì vậy nàng vội gọi người chuẩn bị một ít lễ vật trọng hậu, đồng thời sửa sọan xe ngựa.
Lại nói chuyện Long Thiên Sơn đối với sự thay đổi của con gái cũng cảm thấy có chút kỳ quái:
-Bình thường con gái bảo bối của ta nếu không có việc gì đều ra ngoài dạo, vậy mà mấy ngày nay vẫn ở trong nhà, ngay cả khi mình vào phòng cũng thấy nó ngồi thẩn thờ, hỏi đến, nó vẫn khăng khăng bảo là không có gì.
Nghĩ đến đây, Long Thiên Sơn cảm thấy sợ con gái sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Đột nhiên, gia nhân vào báo con gái đã chuẩn bị xe ngựa và lễ vật muốn ra ngoài, Long Thiên Sơn nghe vậy vội chạy ra ngoài.
Lúc này Long Tiên Nhi đang chuẩn bị lên xe, Long Thiên Sơn thấy vậy vội hỏi:
-Tiên Nhi, con muốn đi đâu vậy?
Long Tiên Nhi xoay người nói:
-Phụ thân, nữ nhi muốn đến Trấn Thân Vương phủ đáp tạ lần trước Trấn Thân Vương đã cứu con!
Long Thiên Sơn nghe xong cười ha hả nói:
-Không cần đâu, cha đã sớm thay con cảm tạ Trấn Thân Vương rồi, nếu đợi đến con đi cảm tạ, nói không chừng Trấn Thân Vương sớm đã giận cha rồi, con cứ ở nhà, không cần phải đi, hoặc là con có thể gọi vài người bạn đến nhà cùng chơi.
Long Tiên Nhi nghe cha nói vậy, thất vọng nói:
-Phụ thân, Trấn Thân Vương đã cứu hai cha con chúng ta, có thể nào lại không đến đáp tạ, lại nói con đến Trấn Thân Vương phủ, còn có chuyện khác nửa, đến nhà các tiểu thư con quan toàn là nói chuyện thêu thùa bếp núc, con không chịu đâu.
Nói xong không để ý đến sự phản đối của Long Thiên Sơn, nàng liền lên xe lệnh cho hạ nhân chạy đến Trấn Thân Vương phủ.
Long Thiên Sơn thấy vậy cũng đành bất lực. Đứa con gái bảo bối này đã nhất quyết làm gì, không ai có thể ngăn cản được nó. Chỉ là việc này không phải là chủ động đến nhà của một nam nhân hay sao?
Long Thiên Sơn nghĩ vậy không khỏi suy đoán, theo đó suy nghĩ một hồi, trên mặt xuất hiện một nét cười.
Tại Trấn Thân Vương phủ, Chu Thiếu Dương thức dậy chưa được bao lâu. Chợt nghe có hạ nhân đến báo :
-Có Long đại tiểu thư đến!
Chu Thiếu Dương nghe qua trong lòng không khỏi khó chịu:
-Sao nàng lại đến? Chẳng lẽ lần trước đánh mình một tát tai còn chưa đủ?
Song hắn cũng chỉ còn cách để hạ nhân đưa nàng vào. Trong chốc lát Long Tiên Nhi xuất hiện trước mặt Chu Thiếu Dương, vẫn với thần sắc băng lãnh, khí chất cao quý như thường lệ
Long Tiên Nhi đi vào phòng khách, cho hạ nhân đem lễ vật đã chuẩn bị vào.
Chu Thiếu Dương thấy vậy vội hỏi:
-Long tiểu thư, món này để làm gì?
Long Tiên Nhi trả lời:
-Hôm nay ta tới là để cảm tạ Vương gia lần trước đã cứu ta, mặt khác lại nghe nói Vương gia vì nước đánh giặc, ta cũng đặc biệt đến chúc mừng, lễ vật này coi như là tâm ý của ta, hy vọng Vương gia có thể tiếp nhận”
Chu Thiếu Dương nghe xong không khỏi nhìn Long Tiên Nhi, trong lòng cảm thấy thập phần kỳ quái. Tại sao thái độ nàng hôm nay không giống như trước đây, không còn lạnh lùng băng lãnh, mà còn nói nhiều như vậy.
Lần trước nàng ngay cả một lời cảm ơn mình cũng không có, chẳng lẽ là do Long Thiên Sơn bảo nàng đến. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi giương mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Long Tiên Nhi không khỏi bị Chu Thiếu Dương nhìn đến đỏ bừng mặt, trong tim như có một chú nai nhỏ nhảy lọan.
Đột nhiên Chu Thiếu Dương bừng tỉnh, phát hiện sắc mặt Long Tiên Nhi có chút bất thường, bật thốt lên:
-Long tiểu thư, nàng không sao chứ?
Long Tiên Nhi nghe những lời này của Chu Thiếu Dương, trong lòng không khỏi cảm thấy một chút ngọt ngào. Liền trả lời:
-Vương gia , ta không sao! Lễ vật này xin mời Vương gia thu nhận!
Chu Thiếu Dương thấy đối phương thành tâm cảm tạ mình, cũng không tiện chối từ, chỉ đành bảo hạ nhân đem đi.
Long Tiên Nhi thấy Chu Thiếu Dương thu nhận lễ vật của mình, trong lòng thập phần cao hứng. Nhìn đến khuôn mặt anh tuấn của hắn, nàng không khỏi càng lúc càng thấy hắn anh tuấn phi phàm, còn đẹp hơn nhiều so với các nam tử mà mình đã gặp qua lúc trước, nhìn hắn, trong lòng nàng có một chút cảm giác khác lạ.
Chu Thiếu Dương đợi hạ nhân đem lễ vật vào trong rồi mới quay sang Long Tiên Nhi nói:
-Cám ơn tâm ý này của Long tiểu thư
Long Tiên Nhi thấy Chu Thiếu Dương khách khí như vậy, trong lòng càng thêm cao hứng
Nàng nói tiếp:
-Không cần phải nói như vậy, Vương gia, có nghe ngài tại Tây giao hoàng trang đã đánh bại cao thủ ngoại tộc, không biết có việc này hay không?
Chu Thiếu Dương gật đầu
Long Tiên Nhi thấy vậy tiếp tục chủ đề:
-Thân thủ Vương gia lợi hại như vậy, không biết có thể cho ta kiến thức một lần hay không?
Chu Thiếu Dương nghe vậy trong lòng không khỏi giật mình. Không nghĩ đến Long Tiên Nhi sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, nhất thời làm hắn khó xử.
Nàng thấy hắn tựa hồ có chuyện khó xử, vội nói:
-Vương gia, nếu như bất tiện thì thôi, hy vọng Vương gia đừng trách lời ta vừa nói.
Chu Thiếu Dương thấy Long Tiên Nhi đã buông tha cho mình, miễn cưỡng cười nói:
-Long tiểu thư, không phải bản Vương không muốn cho nàng thấy, chỉ là thi triểnvõ công trong phủ có điều bất tiện
Long Tiên Nhi thấy Chu Thiếu Dương nói ra nguyên do, hảo cảm đối với hắn lại càng tăng lên. Chỉ là nàng cảm thấy hơi thất vọng vì không được nhìn qua thân thủ của Trấn Thân Vương
Vì vậy nàng lại nói:
-Vậy Vương gia có thể kể lại tình hình buổi tỉ võ ngày hôm đó không?
Nói xong, hai mắt nhìn Chu Thiếu Dương như dò hỏi ý đối phương. Chu Thiếu Dương thấy Long Tiên Nhi thích thú như vậy, với lại nói chuyện rất lọt tai. Nhìn thần sắc lo lắng của đối phương, trong lòng hắn cũng không nỡ làm mất hứng vị tuyệt sắc giai nhân này. Vì vậy hắn gật đầu, đem chuyện tỉ võ ở Tây giao hoàng trang kể lại một hồi
Tâm trạng Long Tiên Nhi có lẽ cũng lên xuống bất định theo lời kể của Chu Thiếu Dương. Long Tiên Nhi nghe xong không khỏi ca ngợi:
-Thân thủ của Vương gia thật lợi hại, đáng tiếc ta không thể tự mình hân thưởng phong thái của Vương gia!
Chu Thiếu Dương nghe đối phương khen ngợi, chỉ biết cười ngượng nghịu
Lúc này, bổng nhiên có hạ nhân vào báo:
-Có Quang Duẫn Phương đại nhân cầu kiến Vương gia
Long Tiên Nhi nghe vậy, biết ở lâu bất tiện, liền đứng dậy cáo từ. Mà Chu Thiếu Dương cũng không giữ lại, cho hạ nhân đưa Long Tiên Nhi rời phủ
Nhìn dáng Long Tiên Nhi rời đi, hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái đối với chuyến viếng thăm và thái độ của vị tuyệt sắc giai nhân này, hắn không rõ thay đổi của nữ nhân sao có thể nhiều đến như vậy.
Kỳ thật thái độ của Long Tiên Nhi là do hắn mà cải biến.
Sau khi từ Trấn Thân Vương phủ về, Long Thiên Sơn liền chú ý đến thay đổi của con gái. Mặt ngọc không còn vẻ băng lạnh như trước, thay vào đó là thần sắc luôn luôn cao hứng, bình thường cũng không ra ngoài đi đây đó, không có việc gì thì ở trong phòng.
Mà kỳ quái nhất chính là mỗi ngày nàng đều hỏi ông ta chuyện xảy ra trong kinh thành và triều đình, hơn nửa thường xuyên nhắc đến Trấn Thân Vương.
Long Thiên Sơn biết trong lòng con gái đã có hình bóng của Trấn Thân Vương. Nghĩ vậy, ông ta vừa cao hứng lại vừa hơi lo lắng
Cao hứng chính là con gái cuối cùng cũng tìm được một vị nam tử khiến cho nàng chung tình, mà còn là một vị Vương gia; Lo lắng là Long Thiên Sơn lo Chu Thiếu Dương không cùng lập trường với mình, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của con gái.
Nghĩ vậy, trong lòng ông ta cũng thập phần mâu thuẫn. Đột nhiên ông ta bừng tỉnh.
Tự mình hỏi trước ý con gái kết quả như thế nào, nếu Tiên Nhi có ý với Trấn Thân Vương thì mình sẽ thay con hỏi cưới, như vậy Trấn Thân Vương sẽ trở thành nữ tế, tất cả thành người một nhà, làm gì còn chuyện nữ tế đối nghịch với mình.
Nếu Tiên Nhi không thích, việc đó cũng vô phương, không ảnh hưỡng gì đến đại kế của mình.
Nghĩ vậy ông ta đến phòng con gái.
Lại nói chuyện Long Tiên Nhi đang ở trong phòng cao hứng ngâm nga một khúc nhạc vừa bận rộn thêu thùa. Từ sau lần trở về, trong lòng nàng tràn ngập hình bóng của Chu Thiếu Dương.
Nghĩ đến hắn vận công ép độc cho mình, đến thái độ của hắn đối với mình trong phủ, đến phong thái của hắn khi luyện võ, lại nghĩ đến khi hắn tiếp xúc với thân thể của mình.
Nàng biết mình đã hơi yêu thích vị Vương gia tuổi trẻ, anh tuấn phi phàm mà lại còn biết võ công.
Lúc này, cửa phòng mở ra kêu cót két
Long Thiên Sơn đi vào trong phòng
Long Tiên Nhi thấy cha, vội buông đồ thêu, đứng dậy nói:
-Phụ thân tìm con có việc gì?
Long Thiên Sơn nhìn đồ thêu trên bàn, ngồi xuống cười nói:
-Tiên Nhi, sao hôm nay con lại thêu đồ, bình thường không phải con ghét nhất là may vá thêu thùa hay sao.
Long Tiên Nhi vội giải thích:
-Đâu có, con chỉ là nhàn rỗi không có chuyện gì tùy tiện chơi đùa thôi.
Long Thiên Sơn nhìn con gái, biết là nàng đang nói dối, nhưng cũng không nói ra. Vì vậy lão để Long Tiên Nhi ngồi xuống nói:
-Tiên Nhi, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi.
Long Tiên Nhi nghe vậy không khỏi nghi hoặc hỏi:
-Phụ thân sao ngay cả tuổi của con mà cũng không biết, Tiên Nhi năm nay đã mười chín rồi.
Long Thiên Sơn nghe vậy gật đầu nói:
-Đúng vậy! Đã mười chín rồi, cũng đã đến lúc phải bàn về hôn sự rồi!
Long Tiên Nhi vừa nghe, vội hỏi:
-Phụ thân, người nói câu này là có ý gì?.
Long Thiên Sơn cũng không trả lời, nhìn Long Tiên Nhi rồi nói:
-Binh bộ thượng thư Lí đại nhân cách đây không lâu từng đề cập với ta hôn sự của con, muốn cưới con cho công tử của hắn, ta đã xem qua con trai của hắn, người cũng không tệ, cũng hiểu lễ mạo, song phương lại là môn đăng hộ đối, ta muốn xem qua ý của con thế nào?
Nói xong lại nhìn Long Tiên Nhi.
Long Tiên Nhi không ngờ phụ thân lại nói với nàng chuyện này, mà còn muốn gã nàng cho kẻ mà bình thường nàng ghê tởm là tên Lý Kỳ hình dạng như con chó Bắc Kinh.
Nàng không khỏi tức giận nói:
-Phụ thân, con sẽ không gã cho tên Lý Kỳ kia, cha nên trả lời cho Lý đại nhân đi
Long Thiên Sơn thấy con gái tức giận, biết ý con gái, bèn dò hỏi:
-Vậy con muốn lấy người khác sao?
Long Tiên Nhi thấy phụ thân lại đề cập đến việc này, trong lòng càng thêm tức giận.
Nàng liền tỏ vẻ không vui nói:
-Không gả! Muốn gả phụ thân đi tìm người khác mà gả!.
Long Thiên Sơn cũng không để ý đến lời con gái, tiếp tục nói:
-Người này so với tên Lý Kỳ còn tốt hơn nhiều. tuổi tác vừa phải, anh tuấn tiêu sái, võ nghệ cao cường, nhân phẩm không tệ, mà còn là người của hoàng thất ……
Nói đến đây, ông nhìn Long Tiên Nhi, phát hiện nàng lại tựa hồ chờ mình nói hết, bèn cười nói:
-Hắn là Chu Thiếu Dương vừa được hoàng thượng phong làm Trấn Thân Vương.
Ông nói xong lại nhìn con gái, xem nàng có phản ứng gì.
Long Tiên Nhi khi nghe cha nói tên người khác là Trấn Thân Vương tim không khỏi đập loạn
Nàng thấp giọng hỏi:
-Chẳng lẽ hắn cũng hỏi phụ thân về việc hôn nhân?
Long Thiên Sơn thấy con gái hỏi đến việc này, biết con gái đối với Trấn Thân Vương quả nhiên hữu ý
Vì vậy cười ha hả nói:
-Trấn Thân Vương tuy không có đề cập đến việc này, nhưng phụ thân có thể nói với hắn, hắn lại chưa thành gia, con gái ta xinh đẹp như thế, lại là thiên kim tiểu thư, phụ thân nghĩ hắn sẽ không thể không nể mặt cha!
Long Tiên Nhi nghe xong mới hiểu dụng ý của cha, đỏ mặt nói:
-Phụ thân, có lẽ đợi một thời gian sau mới nói chuyện này đi
Long Thiên Sơn lắc đầu nói:
-Làm sao có thể như vậy, khó khăn lắm mới được con gái ta chọn làm nhân tuyển trong lòng, nói gì ta cũng muốn thử xem sao, tốt rồi, Tiên Nhi, con đừng lo, qua vài ngày nữa, ta sẽ thay con gặp Trấn Thân Vương nói chuyện này, con thấy sao?
Long Tiên Nhi nhìn cha, thẹn thùng gật đầu. Long Thiên Sơn thấy con gái ưng thuận, cao hứng rời khỏi phòng.
Long Tiên Nhi đứng thật lâu ở đó, suy nghĩ lo lắng, trong lòng càng khẩn trương và hạnh phúc, trái tim xao xuyến lo âu.
Hôm đó hoàng thượng triệu kiến văn võ bách quan thương nghị quốc gia đại sự. Sau buổi chầu sớm, văn võ bách quan liền lui xuống.
Lúc này, Long Thiên Sơn đứng đợi Chu Thiếu Dương bên ngòai điện, nói:
-Vương gia, lão phu có chuyện muốn cùng Vương gia đàm luận
Chu Thiếu Dương không biết là chuyện gì, nói:
-Thái sư có gì cứ nói!
Long Thiên Sơn lúc này mới nói:
-Không biết Vương gia đối với tiểu nữ Tiên Nhi có ấn tượng như thế nào?
Chu Thiếu Dương vừa nghe xong không biết Long Thiên Sơn hỏi câu này có dụng ý gì nhưng vẫn trả lời:
-Rất tốt, huống hồ lại là thiên kim của thái sư!
Long Thiên Sơn nghe vậy, trong lòng vui vẻ nói:
-Vương gia có thích lấy tiểu nữ làm vợ không?
Chu Thiếu Dương nghe qua, trong lòng không khỏi giật mình, không ngờ Long Thiên Sơn lại hỏi mình vấn đề như vậy, nhất thời không biết phải trả lời ra sao
Long Thiên Sơn thấy Chu Thiếu Dương không hề lên tiếng, cho rằng hắn có ý, vì vậy nói tiếp:
-Tiểu nữ Tiên Nhi đối với Vương gia thực là đã có tình ý, hơn nữa trong lòng cũng đã có ý này, nếu như Vương gia không có ý kiến, chúng ta chọn một ngày hoàng đạo cát nhật, chuẩn bị việc này cho tốt, để Vương gia cùng tiểu nữ trăm năm hạnh phúc.
Nói xong lại nhìn Chu Thiếu Dương chờ hắn trả lời
Lúc này trong lòng Chu Thiếu Dương cũng là bị Long Thiên Sơn làm không kịp trở tay, hắn nằm mơ cũng không ngờ đến Long Thiên Sơn sẽ bàn chuyện yêu đương nam nữ với hắn.
Lại nói về hắn, trong lòng hắn đối với Long Tiên Nhi tuy có hảo cảm, nhưng căn bản là chưa có nói lời yêu thương, hơn nữa hắn rõ ràng chỉ là một vị khách của thời đại này mà thôi, từ trước đến giờ không có nghĩ đến chuyện cắm rễ ở nơi này.
Ngoài ra còn có Lệ Nhã đang chờ hắn ở một phương, còn có cô gái hát rong Chu Lê Hoa cô nương.
Nghĩ vậy, Chu Thiếu Dương nói với Long Thiên Sơn:
-Long thái sư, tâm ý của ngài, bản Vương thập phần cảm tạ, cũng cảm tạ lệnh ái đã coi trọng bản Vương, chỉ là bản Vương trong lòng đã có ý trung nhân, e rằng bản Vương không thể đáp ứng! Hy vọng thái sư không trách cứ! Nếu như thái sư không có chuyện gì nữa, bản Vương cũng phải hồi phủ rồi.
Nói xong liền đi ra khỏi cung.
Long Thiên Sơn không ngờ đến Chu Thiếu Dương lại cự tuyệt chuyện này, sau khi nghe hắn nói xong, mới biết hóa ra trong lòng hắn đã có ý trung nhân. Nhìn dáng hắn đi khỏi, ông ta thầm nhủ:
-Cũng tốt, ngươi không bằng lòng, đỡ cho lão phu khó nghĩ, chỉ là sẽ làm đau lòng Tiên Nhi thôi
Nói xong, cũng xuất cung quay về phủ.
Long Tiên Nhi sau khi nghe Long Thiên Sơn nói lại, trong lòng thập phần đau khổ.
Nàng không ngờ Trấn Thân Vương lại cự tuyệt chuyện hôn sự này, mà trong lòng hắn còn có ý trung nhân, chuyện này thật sự làm Long Tiên Nhi đau lòng đến cực điểm.
Từ khi cha nàng đề cập đến vấn đề này, trong lòng nàng luôn luôn sống trong bức tranh cuộc sống tươi đẹp, ngày hôm nay, bức họa lại bị người lọt vào mắt xanh của mình tự tay xé bỏ, chuyện như vậy sao lại không làm cho nàng thương tâm? Bởi vậy, sau khi nàng nghe được chuyện này, tự nhốt mình trong phòng, lén khóc một hồi, sau đó, nàng lại tự ra lệnh cho mình không bao giờ nhớ đến người này nữa
Nàng lại thay đổi giống như lúc trước, thần tình lạnh lùng thờ ơ, có hay không có việc lại ra ngoài đua ngựa, du sơn ngoạn thủy, thường xuyên nổi giận với hạ nhân
Chỉ là nàng càng nghĩ đã quên Chu Thiếu Dương, ấn tượng của hắn trong lòng nàng càng rõ ràng.
Long Thiên Sơn thấy sự thay đổi của Long Tiên Nhi, ông ta biết trong lòng con gái thập phần thương tâm thống khổ, an ủi nàng căn bản là vô dụng. Nàng sẽ nói bản thân không có chuyện gì, sau đó tươi cười vui vẻ, nhưng ông ta hiểu con gái trong lòng đã hằn in hình bóng của Chu Thiếu Dương. Ở lại kinh sư cũng chỉ làm cho nàng thêm đau khổ, vì vậy ông ta quyết định để cho Long Tiên Nhi về quê ở Kim Lăng một thời gian mà quên đi việc này
Long Tiên Nhi cũng đáp ứng, vài ngày sau, Long Thiên Sơn liền phái hộ vệ đưa con gái trở về Kim Lăng.
Đồng thời ông ta cũng thấy được bây giờ chính là lúc tự mình thi hành đại kế. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện