[Dịch] Sư Sĩ Truyền Thuyết - Tàng Thư Viện
Chương 72 : Thâm nhập
Người đăng: quocvuong
.
Diệp Trùng chầm chậm mà cẩn thận điều khiển F-58 bay vào trong cửa, mở tối đa hệ thống quét hình quét tất cả mọi thứ xung quanh, thần kinh của Diệp Trùng cũng căng thẳng tột độ.
Mục tại sao muốn mình tới nơi này? Nơi này rốt cuộc có cái gì? Đáng để Mục để ý như vậy? Tất cả nghi vấn quanh quẩn trong đầu Diệp Trùng không đi, nhưng Diệp Trùng không hề dám phân tâm lúc này, xem ý tứ của Mục lúc đầu, dường như không tới giây phút cuối cùng cũng sẽ không hé mở đáp án này!
Diệp Trùng không khỏi có chút hưng phấn! Cuộc sống bình lặng mấy ngày này căn bản không làm phai mờ khát vọng chiến đấu nằm trong tận xương tủy của Diệp Trùng, ngược lại, loại cuộc sống bình lặng này đã sớm làm cho Diệp Trùng vốn đã quen với cuộc sống tàn khốc trên hành tinh rác có chút không hợp, cho dù hắn đã nỗ lực thích ứng cách sống trước mắt hoàn toàn bất đồng này. Nhưng, cách sống và thói quen hơn 10 năm tịnh không phải nói thay đổi là có thể thay đổi được!
Rất lâu không có nghiêm túc chiến đấu! Máu của Diệp Trùng dường như có chút sục sôi! Nghiêm khắc mà nói, Diệp Trùng tịnh không phải là một phần tử hiếu chiến, hắn chiến đấu chẳng qua chỉ là vì sinh tồn, nhưng cho dù như vậy, chiến đấu chung quy cũng có thể làm hắn cảm thấy hưng phấn.
Có lẽ, hôm nay có một trường ác đấu đây!
Hệ thống quét hình cho biết xung quanh không hề có người, điều này ngược lại làm Diệp Trùng vô cùng ngạc nhiên, nơi này nhìn thế nào cũng đều là một nơi cực kỳ quan trọng, tại sao một người cũng không có? Hơn nữa vừa rồi mình rõ ràng thông qua sự nhận biết bằng tín hiệu của cánh cửa, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Diệp Trùng vừa vào cửa, Mục liền dùng giọng nói trước giờ chưa từng có, vội nói: "Ba mươi giây, nhất định phải đến được tầng thứ 11 dưới đất, hệ thống nhận biết thân phận của 10 tầng trước đã mở ra, thu F-58 lại, mau!"
Diệp Trùng không dám trù trừ, lập tức từ buồng lái của F-58 nhảy ra, vẫn chưa tiếp đất, F-58 đã bị Diệp Trùng thu vào không gian thứ nguyên. Vừa mới chạm đất, hai chân Diệp Trùng mạnh mẽ phát lực, liền theo như lộ tuyến đã được hiển thị trên sơ đồ Mục đã cho mình xem lúc trước mà tiến lên.
Tối thui, cái gì cũng nhìn không thấy, cho dù nhãn lực của Diệp Trùng kinh người, ở nơi này cũng không phát huy được tác dụng. Diệp Trùng chỉ có dựa vào lộ tuyến trong trí nhớ mà chạy nhanh về phía trước, nhưng, Mục không có nhắc nhở phương hướng của mình bị sai, vậy lúc này trí nhớ của mình vẫn không hề có sai sót.
Soạt, đột nhiên trước mặt lộ ra chút ánh sáng, là một cánh cửa kim loại màu bạc trượt từ giữa sang 2 bên, mở ra, ánh sáng chính là từ trong đó truyền ra. Đang chạy với tốc độ cao, Diệp Trùng liếc mắt 1 cái, vẫn nhận ra chỗ khác thường, từ ngoài nhìn, cái này dường như càng giống một bức tường, mà không phải làm một cánh cửa.
Nhất định là Mục đã giở trò với hệ thống nhận biết thân phận của họ!
Sau cánh cửa là sườn dốc dài tới 50 mét, nghiêng khoảng 45 độ do vật liệu chống trơn trợt tạo thành. Dưới con dốc là một lối đi nằm ngang, Diệp Trùng không do dự chọn hướng trái. Dọc đường có vô số cửa mật mã, nhưng Diệp Trùng chỉ cần tới gần, cửa mật mã cần kiểm tra thân phận liền tự mình mở ra. Điều này làm Diệp Trùng vô cùng ngạc nhiên, nhưng phỏng chừng có 80, 90% là do Mục giở trò quỷ, về nhà nhất định phải hỏi rõ ràng, còn bây giờ, rõ ràng không phải thời cơ tốt để hỏi vấn đề này.
Diệp Trùng như đi vào chỗ không người, nhưng trí nhớ của Diệp Trùng chẳng qua cũng chỉ nhớ được 5 tầng, lối đi bên trong phức tạp như mạng nhện. Quẹo tới mức làm người ta đau đầu, quẹo tới quẹo lui, Diệp Trùng đã sớm mất đi cảm giác phương hướng lúc đầu. Đầu choáng mắt hoa, trong lòng Diệp Trùng không khỏi thầm khen ngợi, xem ra loại thiết kế này dùng để đề phòng bị xâm nhập, cũng thật là có điểm độc đáo nha!
Nhưng có sự tồn tại của Mục, loại thiết kế này hiển nhiên không thể trở thành lý do ngăn trở Diệp Trùng đi tới!
Cuối cùng tới được tầng 10, Diệp Trùng cố hết sức chạy, vừa chạy, Mục vừa nói: "Tầng 11 ta cần 10 giây! Bây giờ, đưa ta ra ngoài!"
Mục muốn ra tay? Trong lòng Diệp Trùng kinh ngạc, không dám chậm trễ, Mục đột nhiên xuất hiện trong lối đi.
Thể hình to lớn của Mục ở trong lối đi nhỏ hẹp lại vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt, Diệp Trùng chỉ có chạy vắt giò lên cổ mới có thể miễn cưỡng theo kịp tốc độ của Mục.
Mục lại chỉ thị vài câu với Diệp Trùng, trong nháy mắt, cửa tầng 11 đã ở trước mặt.
Cửa tầng thứ 11 rõ ràng cùng mười tầng trước không giống nhau, bên cạnh cửa hợp kim 10 tầng trước đều có máy nhận biết thân phận tự động, còn bên cạnh cửa hợp kim đóng kín của tầng 11 lại trống không, chẳng có gì, làm Diệp Trùng không khỏi vô cùng kinh ngạc!
Mục đứng trước cửa hợp kim của tầng thứ 11, mắt điện tử điên cuồng nhấp nháy, Diệp Trùng theo như dặn dò của Mục đứng trước cửa, hai chân khẽ gấp, bộ dáng tích lực, chờ bộc phát, trủy thủ cũng cầm trên tay. Động tác của một người một quang giáp không có chút tiếng động nào.
Quả nhiên, 10 giây, "soạt", cửa mở ra, hai chân Diệp Trùng vừa phát lực, thân hình lóe lên, từ khe cửa vừa mở, giống như quỷ mị bay vào.
Sau cửa quả nhiên có 2 người! Đây là ý nghĩ lướt qua trong đầu Diệp Trùng!
Diệp Trùng đã sớm có chuẩn bị, trủy thủ như điện vạch ngang không trung!
Hai người sau cửa rõ ràng không nghĩ tới cửa sẽ đột nhiên mở ra, trong ánh mắt kinh ngạc, hai tia sáng đen lóe lên rồi tắt, cổ họng bỗng có một vệt máu, mau chóng lan rộng, loáng một cái, phụt nhẹ một tiếng, cổ họng 2 người đồng thời bắn ra một màn mưa máu.
Hai người không thể tin nhìn Diệp Trùng, từ từ ngã xuống, không phát ra một tiếng động nào.
Cả quá trình sạch sẽ, gọn gàng, không có bất cứ sai sót nào, 2 người ngay cả nút cảnh báo gần trong gang tấc cũng không chạm được, mà cảnh báo tự động, vừa rồi đã sớm bị Mục phá hoại rồi.
Diệp Trùng và Mục không lãng phí một phút một giây nào, lao nhanh về phía trước.
Đây là một gian phòng hình tròn cực lớn, Diệp Trùng đánh giá sơ qua, đường kính hơn 100 mét, trên sàn nhà ngay chính giữa căn phòng có mấy vòng tròn đồng tâm màu bạc. Mấy chỗ trống khác trong gian phòng đặt rất nhiều quang giáp. Quang giáp đủ hình, đủ loại, tỏa ra ánh sáng mê người, màu bạc sáng, màu lam nhạt, màu lục nhạt, màu đỏ lửa, các loại màu sắc mê người đan xen hòa lẫn vào nhau, mấy cái quang giáp này yên lặng đứng ở chỗ này, giống như từng chiến sĩ trầm mặc, làm cho căn phòng hình tròn này đầy ắp một loại sức hấp dẫn kỳ dị.
Mấy quang giáp này, toàn bộ đều là quang giáp cao cấp vô cùng khó gặp trên thị trường, có vài cái là phiên bản giới hạn số lượng, còn có rất nhiều cái Diệp Trùng ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, làm cho Diệp Trùng đã sớm có khát vọng với quang giáp không khỏi phát sáng 2 mắt. Mấy thứ này đều không phải là hàng đầu đường xó chợ! Bên chân một số quang giáp chất đủ loại linh kiện, Diệp Trùng tinh mắt nhận ra trong đó có không ít thứ tốt!
Chẳng lẽ mấy quang giáp này chính là nguyên nhân Mục đưa mình tới đây?
Trong lòng Diệp Trùng không khỏi khẽ sinh ra cảm giác không đúng. Mấy quang giáp này tuy rằng rất tiên tiến, rất cao cấp, nhưng so với F-58, e rằng vẫn có chỗ không bằng. Đừng thấy F-58 xem ra vừa xấu vừa ngu, nhưng tính năng tuyệt đối không phải mấy quang giáp này có thể so sánh được. Thực lực của Hắc giác, thật là làm người ta ao ước mà!
Mục không ngờ tới điều này? Không thể nào! Diệp Trùng lập tức phủ định phán đoán có thể nói là ngu xuẩn này!
Ngước mắt lên nhìn, Mục đang đứng ở tâm vòng tròng ngay chính giữa căn phòng, mắt điện tử nhấp nháy điên cuồng, Diệp Trùng ngơ ngác, chẳng lẽ nơi này có huyền cơ gì.
Quả nhiên, 15 giây sau, Mục cấp bách nói: "Diệp tử, nhanh nào!"
Diệp Trùng vội vàng bước vào đường tròn màu bạc, vẫn chưa đứng vững, chỉ cảm thấy dưới chân trống không, không khỏi loạng choạng, cũng may Diệp Trùng lanh trí, liền thò tay giữ chặt Mục bên cạnh, mới kịp thời đứng vững, không bị té ngã!
Vòng tròn màu bạc đưa Diệp Trùng và Mục yên lặng trôi xuống dưới.
Bình luận truyện