[Dịch] Sĩ Đồ Phong Lưu
Chương 87 : Lá gan thật lớn
Người đăng: Triệu Gia
.
"Trước tiên hay cho người ta được hưởng cảm giác sung sướng đi đã, người ta chờ cả buổi chiều rồi." Du Nhã Ny nói xong liền nhào tới như mãng xà vồ mồi, khuôn mặt đỏ ửng giống như đám mây hồng. Không khí trong phòng trong nháy mắt theo câu nói lả lơi này mà trở nên vô cùng ***.
Dương Phàm hai tay bất động cười nói:" Chị muốn thì tự mình chủ động đi, hôm nay em mệt lắm không có sức đâu."
Du Nhã Ny ngồi lên đùi Dương Phàm, ánh mắt mê man nhìn hắn, miệng nói khẽ:" Sói con thật sự là hư quá đi à. Khó trách người ta bảo đàn ông không xấu đàn bà không thương."
Nói xong, Du Nhã Ny ôm lấy cổ Dương Phàm, cặp môi nóng bỏng đặt lên môi Dương Phàm bắt đầu hôn mạnh bạo, hai cái lưỡi hòa quyện vào nhau, cảm giác vô cùng nóng bỏng.
Dương Phàm không khách sáo lấy tay xé toạc cái áo ngủ của Du Nhã Ny ra, sau đó bắt đầu nắn bóp cặp ngực khiến cho nó biến trở nên muôn hình vạn trạng. Du Nhã Ny sướng bắt đầu rên hừ một tiếng, bàn tay vuốt loạn trên ngực và lưng Dương Phàm. Sau khi đã bóp chán chê mê mỏi, Dương Phàm liền ghì đầu vào giữa cặp ngực bắt đầu liếm láp và hôn hít một cách ngấu nghiến.
"Grừ!" Dương Phàm cắn nhẹ, hắn đã sung lên thật sự, ôm lấy thân hình trắng bóc của Du Nhã Ny mà cắn, mà vuốt, mà bóp, mà làm đủ trò. Rồi hắn vén tóc Du Nhã Ny ra sau, bắt đầu hôn lên cái cổ trắng ngấn, từ từ hôn lên mặt, ra tới tai, sau đó hắn khẽ cắn tai của Du Nhã Ny.
"Á! Em vẫn còn giống con sói con nha, cắn chị đau quá, nhưng chị sướng lắm." Du Nhã Ny dần dần có điểm hồ ngôn loạn ngữ, hai tay đặt lên bả vai Dương Phàm, cặp mông cứ uốn éo không ngừng để tìm kiếm thằng em của Dương Phàm.
Sau một phen dây dưa, hai người cùng nhau đứng lên và lột trần toàn bộ quần áo, rồi Dương Phàm lại ngồi xuống sa lông, Du Nhã Ny cứ banh hai chân đứng để trêu Dương Phàm, khiến hắn phải lên giọng quát:" Quỳ xuống!"
Du Nhã Ny ánh mắt đã mê ly nên liền nghe lời hắn mà quỳ xuống, Dương Phàm lấy tay vuốt khẽ mái tóc cô ta rồi ấn đầu cô ta xuống, Du Nhã Ny nhất thời hiểu được, càng thêm mê mẩn nói:" Sói con, em hư quá rồi đó, không biết lúc trước dạy hư em là đúng hay không đúng nữa."
Nói xong đôi môi gợi cảm bắt đầu hé ra, Dương Phàm lại chìm vào trong một không gian mông lung ướt át, thoải mái rên hừ hừ mấy tiếng.
Sau một lúc, cảm giác được em trai của Dương Phàm đã cương hết cỡ, Du Nhã Ny bắt đầu đứng lên chổng mông lại nói:" Em cho chị nhanh lên, em nhìn nó ướt hết cả rồi đây này."
Dương Phàm cúi xuống liền thấy khe đào nguyên của Du Nhã Ny đã ngập ngụa tràn trề.
"Xoay người lại, ngồi xuống!"
Du Nhã Ny nghe lời làm theo, cặp mông lắc dữ dội, tất cả đều hiện ra trước mắt Dương Phàm.
Du Nhã Ny thuộc loại dính vào đàn ông là không thể ngừng được, hơn nữa còn rất nhanh tiến vào một trạng thái nói năng có phần hàm hồ, rồi còn điên loạn phối hợp với cử động của Dương Phàm. Đây nó lại hoàn toàn trái ngược với Chúc Vũ Hàm, Chúc Vũ Hàm mặc dù cũng rên rỉ đấy, nhưng nó không to được như thế này, thân hình cũng không cử động điên dại như thế này, mà thuộc loại đàn ông muốn làm thế nào thì chiều thế đấy.
Từ phòng khách cho tới phòng ngủ, phòng ngủ rồi tới phòng tắm, trên bàn, dưới đất, trên tủ lạnh, trên bar rượu, đâu đâu cũng có vết tích của một đêm tình tứ nóng bỏng. Du Nhã Ny giống như đang muốn sướng cho bõ những tháng ngày chờ đợi, đòi hỏi liên hồi.
Cuối cùng Du Nhã Ny rên to một tiếng, vô lực nằm xòa trên ngực Dương Phàm, thỏ thẻ:" Thôi, chị hết sức rồi."
... ... ... ... ... ... ... ...
Rất lâu, yên ắng!
Khóe miệng Dương Phàm nở nụ cười yêu ớt, chuyển người nhìn đông ngó tây nhưng kết quả không tìm thấy thuốc.
"Trong tủ đầu giường có thuốc và bật lửa đó, chị mua riêng cho em đấy."
Khi Dương Phàm lấy thuốc thân hình khó tránh phải động đậy, Du Nhã Ny cũng phối hợp theo, lại rên thêm mấy tiếng. Tìm thấy một bao Gấu Trúc và một cái zippo, bao thuốc vẫn chưa bóc. Sau khi mở bao ra lấy một điếu, Du Nhã Ny liền đoạt lấy bật lửa rồi châm hộ Dương Phàm.
Khói thuốc ở trong không khí từ từ bay lên, Du Nhã Ny đột nhiên phát hiện có chút nhìn không rõ diện mạo của chàng trai trẻ trước mặt, vội lấy tay xua đi khói thuốc.
"Chị tính làm thế nào để trừ bỏ Mã Tự Cường?" Dương Phàm hỏi khẽ.
"Hắn ta? Cái thứ cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga đấy, cả ngày không có việc gì cứ tỏ ra ân cần với chị, nào là tặng hoa, nào là mời cơm. Tới Nam Kinh mấy ngày đều bị hắn làm phiền chết. Nếu không phải là hắn làm phiền chị quá, chị cũng không muốn điều tra hắn làm gì, nhưng ánh mắt của hắn ta nó bay bổng quá. Nhưng nói đi nói lại, hắn ta cũng biết ăn nói, dụ con bé tài vụ nào đó lên giường với hắn, hai người liên thủ tham ô ngân quỹ để đầu tư cổ phiếu nhưng thua mất hơn một triệu." Du Nhã Ny nói như vậy, Dương Phàm giờ mới hiểu vì sao lại có thêm Hứa Anh Đạt theo Mã Tự Cường.
"Hiện tại hắn ở đâu?"
"Khi rời khỏi trà lâu, vừa mới lên xe đã bị bắt rồi, trước tiên là đem tới nhốt ở trại tạm giam, để hắn nhận tội rồi từ từ xử lý. Lần này hắn đi tìm Điền chủ nhiệm của bọn em, mục đích chính là để lợi dụng cơ hội đầu tư mà kiếm một mớ, để bổ sung vào số tiền thiếu hụt."
Dương Phàm than một tiếng nói:" Nói thật ra đi, tại sao chị lại lắm tiền thế?"
Du Nhã Ny cười hì hì, hừ hừ hai tiếng mới nói:" Điện từ Hòa Tinh là do chồng chị để lại cho chị, còn chị trước kia buôn bất động sản. Em cũng biết nhà của chị đứng đằng sau, dựa vào quan hệ này chị mới có thể phát tài. Cụ thể làm việc thế nào, em nghe chị từ từ kể này... ."
Các thành phố lớn trên toàn quốc đều có quân đồn trú, quân đội có rất nhiều đất, trước kia thì con hơi hẻo lánh chứ theo sự phát triển của các thành phố, không ít đất đai đã trở thành đất trung tâm. Du Nhã Ny chính là dựa vào quyền nhà đất trong tay, ban đầu cho người khác thuê, đợi tiền trong tay đủ rồi tự mình xây nhà đem bán. Bình thường toàn là cho thuê mặt tiền và văn phòng. Sau khi chịu khổ dăm ba năm, Du Nhã Ny đã trở thành một nữ đại gia rồi.
Du Nhã Ny nói xong, ở bên ngoài truyền tới tiếng chuông của chiếc Nokia, Du Nhã Ny vừa nghe liền trêu đùa nói:" Cái ringtone này của em cổ lỗ xĩ quá! Có nghe hay là không đấy?"
Dương Phàm gật đầu, Du Nhã Ny u oán hừ một tiếng, cúi xuống lấy một cái áo gối, khi ngồi dậy lấy nó che phần dưới rồi trần truồng đi lấy điện thoại.
Lấy điện thoại xong Du Nhã Ny nằm bên cạnh Dương Phàm, nói khẽ:" Tối nay không được về đâu đấy."
Dương Phàm gật đầu, liếc mắt thì thấy Ngô Yến gọi tới, vội nói khẽ:" Đừng lên tiếng, cục trưởng của em gọi tới."
"Đang ở đâu đấy? Bàn bạc thế nào rồi? Mấy tiếng rồi còn chưa về nữa?"
Dương Phàm giờ mới chú ý bây giờ đã là hai giờ đêm, vội phản công, tỏ vẻ mệt mỏi vô cùng nói:" Đang ở khách sạn nơi điện tử Hòa Tinh dừng chân, bàn tới tận bây giờ đấy, việc này hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của chúng ta."
Ngô Yến ra ngoài rồi quay lại xong, đợi mấy tiếng vẫn chưa thấy Dương Phàm trong lòng ít nhiều cũng có điểm sốt ruột, vì thế mới gọi điện hỏi. Nghe Dương Phàm nói vậy, Ngô Yến lập tức thất thanh nói:" Không đúng, chị thấy khi Điền Hằng quay về, tâm tình rất tốt mà, còn ở thang máy ngân nga nữa, mặt mày khoe khoang, chị nhìn không cũng thấy bực."
Dương Phàm âm trầm nói:" Chị cứ để hắn ta cao hứng một đêm đi, ngày mai em đảm bảo hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời em. Tối nay có khi em không về được đâu, chị đừng chờ nữa."
Ngô Yến do dự một lúc, nghĩ xong vẫn hạ giọng nói:" Em nhớ chú ý, đừng cố gắng quá sức. Thôi cúp máy đi!"
Đặt điện thoại xuống xong Ngô Yến lại ngồi đờ đẫn ra đó, vừa rồi trong điện thoại rõ ràng là nghe thấy tiếng hô hấp của đàn bà, khỏi phải nói cũng biết bên cạnh Dương Phàm có đàn bà. Lại là ai nữa đây? Đáp án hình như có điểm rõ ràng, Ngô Yến lại không muốn tin. Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới ở Vu Thành còn có Chúc Vũ Hàm, Ngô Yến cuối cùng thở dài một tiếng yếu ớt, vô lực nằm xuống giường, mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khó mà ngủ được.
... ... ... ... ... ...
Dương Phàm bị Du Nhã Ny gọi dậy, mơ mơ hồ hồ mắt không mở ra được, đêm qua ngủ muộn quá, trẻ tuổi thì vốn phải ngủ nhiều. Còn Du Nhã Ny lại tinh thần phơi phới, giúp Dương Phàm mặc quần áo, rồi kéo hắn vào nhà vệ sinh, chỉ vào bồn rửa mặt nói:" Mau rửa mặt đi, đã 8 giờ rồi đấy, 9 giờ là hội chợ chính thức bắt đầu rồi."
Dương Phàm lúc này mới lấy lại tinh thần, mở to mắt nhìn Du Nhã Ny bóp kem đánh răng lên bàn chải, vừa nhìn là biết đây là một người thích chăm sóc đàn ông. Tử tế nghĩ lại, hình như tiếp xúc với ba bà chị này, ai cũng thuộc loại này cả.
Sau khi đánh răng rửa mặt, từ trên bàn trà lấy một cái bánh mì rồi ngoạm một miếng lớn, Dương Phàm vội vã ra khỏi cửa, Du Nhã Ny tự mình lái xe đưa hắn tới bên ngoài sân vân động.
Khi Dương Phàm chạy tới thì đoàn chiêu thương của Uyển Lăng đã tới gần đông đủ rồi. Đen đủi chính là Dương Phàm vừa mới tới đã đụng ngay lão Y Đạt Hữu mặt mày âm trầm.
"Cậu làm sao đấy? Không phải là luôn nhấn mạnh kỷ luật hay sao? Không ngờ tự dưng lại đi đêm không về? Cậu có còn chút tính kỷ luật nào không đấy hả?" Y Đạt Hữu chờ cơ hội này mãi, giáo huấn như thể bắn pháo hoa.
Dương Phàm bị nói tới nổi giận, âm trầm trừng mắt bảo:" Sao ngài biết tôi hôm qua vô cớ đi đêm không về? Hôm qua tôi đi tiếp khách là giả hay sao?"
Y Đạt Hữu bị cãi lại, trán nổi gân xanh, đang lúc muốn phát hỏa chửi người thì Ngô Yến ở đằng sau không âm không dương nói:" Dương Phàm tối hôm qua đi bàn chuyện đầu tư với khách hàng, là do tôi đồng ý. Bởi vì khách hàng ở xa, tôi đặc biệt cho phép cậu ấy đêm qua không cần quay về. Sao? Tôi là cục trưởng cục công thương, chả nhẽ không có một chút quyền lợi nào?"
Y Đạt Hữu không ngờ Ngô Yến lại đối chọi với mình, không khỏi tức tới mức hai tay chống nạnh liên tục thở phì phò, nhưng lại không có lý do để tiếp tục khiển trách Dương Phàm và Ngô Yến, nghĩ một lúc trong đầu lại nảy ra một chiêu xấu, âm trầm nói:" Bàn bạc cả một đêm, có được thành quả gì không?"
Dương Phàm đối với vấn đề này, tự nhiên không có gì để do dự mà cãi lại ngay:" Cái này không cần Y thị trưởng phải hao tâm, ngài cứ quan tâm tới các đơn vị anh em nhiều hơn đi. Tránh sau này ngài bận bịu là thế nhưng lại không có thành tích gì."
Y Đạt Hữu không giận mà lại cười, trong lòng nói tao đang đợi thằng ranh nhà mày đây, khóe miệng mang theo vẻ lạnh lùng nói:"Nếu cậu có thể đảm bảo thu hút được nhiều mối đầu tư hơn bên đô thị mới, tôi sẽ kiến nghị với thị ủy để cho cậu thăng chức, nếu không làm không được thì cậu tự nói xem phải làm thế nào?"
Dương Phàm vừa nghe là biết lão ôn vật này đang định khích tướng, quay lại nhìn thì thấy Ngô Yến đang vẫy tay với mình, ý là đừng vì xung động mà đáp ứng bất cứ điều kiện gì.
Dương Phàm cười hắc hắc, đánh giá Y Đạt Hữu từ trên xuống dưới rồi nói:" Tôi nhớ hình như là đảng ủy quản nhân sự cơ mà? Được, tôi không so đo với ngài nữa, thế này nhé, mối đầu tư mà cục công thương kiếm được tại hội chợ lần này, nếu như ít hơn so với khu công nghệ cao và khu đô thị mới, tôi lập tức từ chức."
Y Đạt Hữu thấy Dương Phàm nói như chém đinh chặt sắt, trong lòng ít nhiều cũng có điểm đắc ý, cho rằng Dương Phàm trúng kế rồi. Chỉ Dương Phàm nói:" Mọi người đều nghe thấy rồi đó, không phải là tôi ép cậu ta."
Dương Phàm lấy tay gạt ngón tay đang chỉ vào mình của Y Đạt Hữu nói:" Đừng có chỉ chỏ vào mặt tôi, không có chút thái độ đúng mực nào cả."
Sắc mặt của Y Đạt Hữu lập tức giống như gan lợn, nghĩ lại thì nghe nói tối qua Dương Phàm đi tìm điện tử Hòa Tinh, thêm nữa tối qua Điền Hằng báo cáo nói việc điện tử Hòa Tinh cơ bản đã xong rồi, Y Đạt Hữu nghĩ trong lòng, tao để cho mày điên cuồng trước, sau này tao bắt mày phải khóc mới thôi.
Y Đạt Hữu nhớn nhác chuyển người đi luôn, đi tới quầy triển lãm của khu đô thị mới. Ngô Yến vội đi tới hỏi Dương Phàm:" Em hồ đồ rồi hả? Việc này sao có thể đáp ứng lão ta chứ?"
Dương Phàm cười xua tay nói:" Không sao, em nắm chắc mười phần mình sẽ lo xong vụ điện tử Hòa Tinh."
Ngô Yến nghe xong liền lấy lại tinh thần, kéo Dương Phàm sang một bên, thấy bên cạnh không có ai mới hỏi:" Sao, em nắm chắc vậy cơ à? Bên điện tử Hòa Tinh rốt cục là có thái độ như thế nào?"
Dương Phàm cười mà không nói, từ từ đi tới quầy triển lãm của khu công nghệ cao, từ trong túi lấy ra bao thuốc và zippo Du Nhã Ny mua cho mình. Đưa một điếu cho Điền Hằng nói:" Điền chủ nhiệm, hình như anh thân với Mã Tự Cường lắm hả?"
Điền Hằng không khách sáo nhận lấy thuốc, sau khi châm thuốc liền híp mắt, tự tịn cười nói:" Quan hệ cũng được, bạn cũ ấy mà."
Dương Phàm cười âm ám, ý vị thâm trường liếc Điền Hằng một cái nói:" Bảo trọng nhé, Điền chủ nhiệm."
Nói xong Dương Phàm quay lại đi tới chỗ cục công thương, Điền Hằng đứng ở đó, cảm thấy mắt nháy liên tục, trong lòng bất an. Luôn cảm thấy Dương Phàm không phải là đang ném tên không đích, vội lấy điện thoại ra gọi cho Mã Tự Cường. Kết quả điện thoại truyền tới toàn là tiếng tút tút, lúc này Điền Hằng có điểm chịu không nổi rồi, ánh mắt liếc qua bên Dương Phàm.
Ngô Yến đi tới cạnh Dương Phàm, túm lấy Dương Phàm nói:" Em làm gì đấy? Nói gì với hắn ta thế? Dọa hắn sắc mặt trắng bệch thế kia?"
Sắc mặt trắng bệch sao? Dương Phàm quay lại nhìn, sắc mặt của Điền Hằng quả là trắng bệch. Không trắng bệch mới là lạ, Mã Tự Cường sắp có chuyện rồi, đem việc liên thủ ăn chia tiền đất ra, Điền Hằng coi như xong đời. 6 triệu đó, tù mọt gông là cái chắc.
"Hờ hờ, chị đừng vội, hắn ta lát nữa sẽ tới đây tìm em, chị cứ chờ mà xem kịch đi. Thôi, rót nước cho người ta đi nào."
Dương Phàm bộ dạng dương dương đắc ý, nhìn Ngô Yến bực mình, nếu không phải là nhiều người ở đây khẳng định sẽ nhào tới cắn một phát. Quay người lấy một chai nước suối ném vào người Dương Phàm, nói khẽ:" Ném chết cái đồ xấu xa nhà em, toàn thân toàn mùi đàn bà, đêm qua khẳng định không làm chuyện tốt."
"Khửa khửa, không có chứng cứ không được nói bậy nha, người khác nghe thấy là em toi đời đó. Đúng rồi, thành tích tối qua của chị như thế nào?"
Ngô Yến cười khổ hai tiếng nói:" Chả có gì đáng khoe khoang, bàn mất hai tiếng là thằng cha đó đòi đưa chị đi ăn khuya, không nhìn lại đức tích của bản thân mình đi. Cả tối cứ ngồi bóng gió, nếu chị lên giường với hắn thì hắn sẽ đầu tư, coi bà đây là con bé 18 tuổi hả, đâu có dễ lừa thế. Có tí tiền là coi mình như bạch mã hoàng tử. Chị... ." Ngô Yến đang nói liền dừng lại, nuốt những lời thô tục đang muốn nói trở lại.
Dương Phàm lắc đầu than nói:" HIện tại thói đời nó thế, kinh tế đứng đầu, có tiền là đại gia. Kiểu gì chả người muốn dùng tiền lôi chị lên giường."
"Không nói nữa, Điền Hằng tới rồi."
Điền Hằng cúi đầu tới bên Dương Phàm, mặt âm trầm hỏi nhỏ:" Dương Phàm, cậu đã giở trò gì?"
Dương Phàm không ngờ thằng cha này tới đây để nói vậy, liền cười lạnh hai tiếng không thèm để ý tới hắn, quay người lấy đồ rồi đi khỏi. Điền Hẳng đứng đó ngẩn người, một người cấp chính xử bị một thằng chính khoa tỏ vẻ khinh bỉ quả là không thoải mái, nhưng nghĩ tới việc Dương Phàm tới cả Y Đạt Hữu cũng dám động, đây cũng chả phải việc gì mới mẻ.
Điền Hằng định đi khỏi, nhưng đứng ở đó cân nhắc một phen, liền cảm thấy việc này thật sự kỳ quái, trong lòng không rõ ngọn nguồn, chỉ đành làm mặt dầy đi tới bên cạnh Dương Phàm.
"Hút thuốc đi!" Điền Hằng lấy ra một bao Trung Hoa, đưa Dương Phàm một điếu nói:" Vừa rồi tôi tâm tình không tốt, nói hơi khó nghe, đừng để bụng nha."
Khi Dương Phàm lấy bật lửa ra, ánh mắt sắc bén của Ngô Yến quét tới, nhìn chằm chằm vào cái bật lửa đó. Trong lòng Dương Phàm cười khổ, vội kéo Điền Hằng tới nơi không có người, mới nói khẽ:" Trưa nay tôi đưa anh đi xem náo nhiệt."
Điền Hằng mặt mày âm tình bất định, chậm chạp quay lại quầy triển lãm, lúc này có một đám người đi tới quầy triển lãm. Dương Phàm nhìn thấy mặt Hứa Kha và Y Đạt Hữu tỏa sáng, hai người cùng nhau quay lại quầy triển lãm là biết bọn họ đã liên hệ được khách hàng rồi. Dương Phàm lười chẳng buồn nhìn bộ mặt đắc ý của họ, dứt khoát lấy một cái ghế ra ngồi đằng sau quầy của mình. Dù sao thì hội chợ cũng mở ba ngày, ý đồ đầu tư chân chính sẽ không được quyết định ở đây.
Trên thực tế Y Đạt Hữu và Hứa Kha trong lòng cũng khẩn trương bỏ mẹ, tối hôm qua tiếp xúc với người của tập đoàn Vĩnh Thái, kết quả hình như người không nhiệt tình tới đầu tư ở Uyển Lăng cho lắm, luôn hỏi về hai địa phương xung quanh Uyển Lăng là Trì Thành và Đức Quang xem nó ra sao. Khi Hứa Kha quay trở lại thậm chí đã nghĩ qua, nếu không phải vì người giới thiệu là bí thư của Tề Phác, chắc người ta cũng chả thèm gặp mặt mình.
Không ngờ, trong đám người đó vừa hay lại có đại biểu của tập đoàn Vĩnh Thái đã gặp mặt qua. Hứa Kha vội sai nhân viên chuẩn bị tư liệu. Sau đó đi theo Y Đạt Hữu, mặt nở nụ cười.
Theo vị trí mà nói, quầy triển lãm ở ngoài cùng chính là của khu đô thị mới, kết quả đám người này đều đi theo một ông ngoài năm mươi, hoàn toàn không quan tâm tới nụ cười của Y Đạt Hữu và Hứa Kha, đi thẳng về sau, tới thẳng quầy của cục công thương.
Ngô Yến cũng mặt mày kinh hỉ, không ngờ họ lại tới chỗ mình, vội nở nụ cười, dưới thì lấy tay cấu Dương Phàm đang sửa văn bản trên laptop.
"Các cậu xem đi, hôm qua tôi đã xe rồi, cảm thấy nơi này chuẩn bị tư liệu rất đầy đủ. Nhất là là những tư liệu liên quan tới khí hậu, môi trường sống phù hợp cho sự sinh trưởng của loại cây nào. Làm việc rất tỉ mỉ đó, các cậu phải cố mà học hỏi." Ông già dẫn đầu đứng ở ngoài chỉ tay năm ngón, Ngô Yến đi tới đưa tay tỏ vẻ hoan nghênh nói:" Chào ngài, xin hỏi ngài là?"
Ông ấy xua tay nói:" Bọn tôi là người của tập đoàn thuốc Vĩnh Thái, cụ thể thì cô cứ bàn với những người kia đi, tôi tới đây để tìm một anh bạn trẻ nói chuyện."
Nói rồi ông ta chỉ vào Dương Phàm bảo:" Chính là cậu ấy."
Dương Phàm nhìn thấy ông già, liền cười ngây ngốc nói:" Ơ bác, bác tới thật à."
Ông già cười nói:" Tôi đương nhiên phải tới rồi, thứ tập đoàn Vĩnh Thái cần chính là một căn cứ sản xuất thuốc pha chế sẵn, tìm một vòng cũng chỉ có các cậu là giới thiệu đầy đủ hoàn cảnh và điều kiện khí hậu, nó đối với yêu cầu của dược liệu chúng tôi cần tương đối thích hợp. Cho nên tôi dẫn người tới đây, tôi thấy cậu cũng không giống người làm chủ, cứ để bọn họ bàn bạc với nhau đi. Cậu đó, vừa nhìn trình độ và đẳng cấp của cậu là biết ngay câu chơi trò địa lôi trong TOM rồi. Tôi chơi TOM cũng không ít lần cho mấy đứa như cậu một trận mệt mỏi rồi đấy."
Dương Phàm nghe xong không khỏi cười lớn, lập tức gọi tới ánh mắt sát nhân của Y Đạt Hữu, Dương Phàm đíu thèm quan tâm tới lão, quay lại cười với ông già nói:" À, hiện tại còn đang làm việc, cháu không đi được. Tối nhé, tối nay chúng ta tìm quán nào đó, cùng nhau đi làm địa lôi."
Ông ấy nhìn Y Đạt Hữu, không khỏi cười nói:" Vị đó là lãnh đạo của các cậu hả!" Dương Phàm gật đầu, ông ta vỗ vai Dương Phàm nói:" Chàng trai trẻ, cứ sôi nổi lên đi. Đi nào, giới thiệu họ với tôi một chút."
Sau đó ông ấy mỉm cười, kéo Dương Phàm đi tới trước mặt Y Đạt Hữu, đưa tay ra nói:" Chào anh, tôi là Hoàng Tử Vinh của tập đoàn Vĩnh Thái, hôm qua đã nói rõ với anh bạn Dương Phàm đây, hôm nay tới xem thử."
Y Đạt Hữu và Hứa Kha lúc vừa rồi đang hoài nghi quan hệ của Dương Phàm và ông già này, hiện tại nghe người ta nói vậy, hình như ý tứ là vì Dương Phàm mà tới.
Thân là lãnh đạo của cả đoàn, thành tích của đoàn đương nhiên có phần của Y Đạt Hữu, cho nên Y Đạt Hữu vội điều chỉnh lại tâm tình, bắt tay ông già rồi nói:" Hoan nghênh, hoan nghênh! Haha, anh bạn trẻ này không tồi, rất được việc đó!"
Cái giọng nói này, nghe thế nào cũng thấy có chút chua chua.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện