[Dịch] Quang Chi Tử
Chương 39 : Chương 39
Người đăng: SuperSayan
.
Trong khi đội của ta thê thảm như vậy thì đối phương chỉ có vài vết rách trên áo giáp ( vết tích Quang Trảm Kiếm của ta gây ra).
Quá mạnh, khả năng phối hợp của đối phương quả thật quá mạnh, nếu không phải là ta đã gia trì trên thân của Tu Ti ba người ma pháp hộ thân cực mạnh thì có lẽ giờ chúng ta thảm rồi.
Phong độ kỵ sĩ của Thiểm Vân thể hiện hiển nhiên là vô cùng tốt, tịnh không có một chút truy kích nào bình tĩnh nói : “ Các ngươi chịu thua đi, mặc dù việc các ngươi tiếp được một kích thật sự làm ta ngạc nhiên, nhưng các ngươi cũng không có khả năng tiếp thêm một kích nữa, nhận thua đi”.
Tu Ti chống kiếm xuống đất gượng đứng dậy, trong mắt lóe lên sự phẫn nộ, tràn đầy hận ý : “ Chúng ta quyết không đầu hàng, các ngươi có giỏi thì đánh bại hết chúng ta đi “.
Thiểm Vân lắc đầu nói : “ Đây là các ngươi ép chúng ta”. Trường kiếm của năm người trong Thân Vương chiến đội đồng thời vung lên.
Ta không thể đứng yên, lập tức chạy tới trước mặt Tu Ti nâng cao ma pháp trượng rồi bắt đầu ngâm xướng: “Hỡi quang nguyên tố vĩ đại, người bạn thân thiết của cuộc sống, hãy hình thành vầng sáng mỹ lệ nhất chiếu khắp nhân gian."”. Cùng với tiếng ngâm xướng, trên mi tâm của ta xuất hiện một điểm sáng, lớn dần lên tạo thành một quả cầu kim sắc, tiểu cầu thoát khỏi thân thể ta lớn dần lên tạo thành một quang hoàn kim sắc khổng lồ nhằm hướng Thiểm Vân năm người bắn tới. Để hoàn mạnh hơn ta đã tập trung toàn bộ ma pháp trong cơ thể tăng cường cho nó.
Trong mắt Thiểm Vân ánh lên một tia kinh ngạc, giơ cao trường kiếm hô to : “ Chúng tinh hợp trảm”. Trường kiếm của năm người lập tức vung cao xuất ra năm đạo bạch sắc đấu khí hợp lại thành một đạo kiếm khí khổng lồ nhằm hướng ta và quang hoàn chém tới , ta dùng toàn bộ ma lực giữ chắc quang hoàn, thời khắc kiếm khí chém tới quang hoàn cả người ta đại chấn , ta cố gắng phi thường giữ chặt Quang Hoàn, có cảm giác như ta một mình chống lại năm ma đạo sĩ cùng phát lực vậy.
Kiếm khí của đối phương bị quang hoàn chấn vụn, đồng thời quang hoàn cũng bị đẩy lùi, trên miệng Thiểm Vân năm người đều xuất hiện huyết ti, xem ra đã thụ thương. Ta cũng vậy chỉ khá hơn một chút mà thôi, ta nỗ lực tụ tập ma lực khống chế quang hoàn chuẩn bị công kích tiếp.
Trong lúc này, Tu Ti cũng mất đi khả năng chiến đấu bị đấu khí và ma pháp dồn đến mép lôi đài. Ta biết nếu quang hoàn có thể giữ được đối phương thì chúng ta sẽ chiến thắng.
Thiểm Vân chùi máu, cười khổ, nói: “ Có vẻ ta đã đánh giá ngươi quá thấp, không ngờ ngươi nhỏ tuổi thế này đã đạt đến cảnh giới Ma Đạo Sư, quả thật là bất khả tư ý ( không thể nghĩ được ), có lẽ ta không thể che dấu thực lực nữa rồi, vốn dĩ ta định dùng nó để đấu với Bỉ Nhĩ và Phong Long chiến đội nhưng có lẽ phải cho ngươi thưởng lãm trước rồi, tới đây huynh đệ hãy xem thực lực “ chân chính của bọn ta “.
Cùng lúc đó Thiểm Vân nâng cao kiếm, bốn người đồng đội lập tức phát ra bạch sắc đấu khí hướng lên không trung, bộ dạng của Thiểm Vân có vẻ cố gắng phi thường, trên kiếm của hắn đấu khí từ bạch sắc dần biến thành huyết sắc, hòa cùng bốn đạo bạch săc đấu khí trở thành một thanh huyết hồng kiếm khổng lồ.
Tu Ti thất kinh kêu lên : “ Không hay, là Thần đấu khí”.
Sắc mặt Thiểm Vân trắng bệch, nhưng hắn nở nụ cười chiến thắng , đắc ý :” Đúng , là Thần đấu khí , hãy xem năng lực Quang Minh kị sĩ của ta có đấu lại Ma Đạo Sư hay không. Lại đây , xem tuyệt kĩ tất sát của ta , Huyết Nhiễm Đích Phong Thải “ .
Ta cố gắng hướng Quang Hoàn về phía Thân Vương chiến đội, khi nghe thấy Tu Ti kinh hô ta biết hiện tại né tránh không phải là biện pháp liền ngiến răng phóng xuất toàn bộ ma lực, quang hoàn nhận thêm kim quang dưới sự khống chế của ta trùng kích đối phương lần thứ hai.
Hai cỗ lực lượng tuyệt cường gặp nhau trên không trung, lôi đài liền bị cỗ năng lượng cường đại này thổi bay, Thiểm Vân năm người ngã ngửa tại chỗ, nhưng thảm nhất là ta, tiên huyết cuồng phún, đầu óc mơ hồ, nằm cạnh Đông Nhật,ta cảm thấy không còn chút ma lực nào cả , Kim Cầu chỉ còn nhỏ tí.
May là khán giả ở khá xa lôi đài nên không chịu chút ảnh hưởng nào, họ đều kinh thán trước sức mạnh cường đại của bọn ta.
Đông Nhật và Tu Ti ở phía sau ta nên không chịu một chút trùng kích nào chỉ là bụi đất bay đầy mặt mà thôi.
Thiểm Vân đứng dậy nói: “ Ma pháp thật là cường đại, hợp lực năm người bọn ta mới có thể miễn cưỡng ngăn chặn, ta đã không còn khả năng chiến đấu”. Nhìn đồng đội nằm la liệt xung quanh hắn cười khổ nói tiếp : “ Họ cũng vậy”.
Tu Ti lành lạnh nói : “ Nhận thua đi, đội chúng ta còn hai người có thể chiến đấu”.
“ Nhận thua ư? Không được. Lại đây, Tiểu Ưng, dung hợp” .
Ta mặc dù chưa cử động được nhưng vẫn biết rằng Thiểm Vân lợi dụng ảo thú dung hợp để hồi phục một chút đấu khí đồng thời cộng với đấu khí của ảo thú muốn cùng Tu Ti và Đông Nhật đã thụ thương liều mạng.
Ta trong tâm cất giọng như nhược hỏi Tiểu Kim : “ Tiểu Kim, ta bây giờ ma lực không còn, ngươi chiến đấu được không? Giúp ta với. “.
Tiểu Kim trả lời rằng ma lực của nó có thể tri trì trong vòng 3 phút.
Ta miễn cưỡng đưa tay nắm lấy Đông Nhật yếu ớt nói: “ ngươi xuống đi, để đấy cho ta, Tiểu Kim xuất hiện đi”.
Kim Quang ánh lên, Tiểu Kim hoành không xuất thế, nó đã có đại khái Long hình đồng thời phát ra long ngâm, ta biết thời gian cấp bách nên lập tức ra lệnh cho nó tấn công, để tiết kiệm năng lượng ta chỉ cho nó dùng công kích vật lý.
Tiểu Kim quạt cái cánh khổng lồ của nó về phía Thiểm Vân.. Hắn có một chút ngây ngốc nhưng cảm thấy nguy hiểm liền huy động ảo thú bao quanh trường kiếm hô to :” Tật phong thần ưng kiếm”. Trường kiếm liền xuất hiện một đạo ưng hình kiếm khí nhằm hướng Tiểu Kim bắn tới. Thực ra đấu khí của Thiểm Vân không còn bao nhiêu chủ yếu là dựa vào ảo thú mà thôi.
Tiểu Kim vung cánh một cái, Long trảo đưa ra trên mặt như thoáng cười nhạt ưng hình đấu khí của Thiểm Vân lập tức bị kẹp gọn trong Long Trảo, trong Trảo như đang nắm giữ một con ưng thật cố sức vùng vẫy thoát ra, Tiểu Kim lắc nhẹ Long Trảo trực tiếp bóp nát ưng hình rồi lao về phía Thiểm Vân.
Ta sợ Tiểu Kim sát thương hắn liền truyền tâm bảo Tiểu Kim không được đả thương đối phương, Tiểu Kim liền thu hồi móng vuốt chỉ dùng cánh quạt bay Thiểm Vân nhưng cũng làm hắn không thể đứng dậy.
Biết được nhờ vào lực lượng cường đại của Tiểu Kim chúng ta đã thắng, ta vô cùng yếu ớt thu hồi Tiểu Kim rồi không biết gì nữa.
……
Ta dần dần khôi phục tri giác, mơ mơ hồ hồ mở mắt, xung quanh là một phòng gỗ nhỏ, không có một ai. Khi ta vừa cử động thì toàn thân phát ra tiếng kêu răng rắc như thể sắp nát vụn. Ta nhanh tróng kiểm tra lại ma lực bản thân, kết quả thật là thảm, vô cùng thảm. Ma lực còn dư chưa đến 30% đó là chưa biết đã nghỉ bao lâu.
Bên ngoài truyền tới tiếng của Đông Nhật : “ Lão sư, con nghe thấy trong phòng Trường Cung có tiếng động, con phải vào xem”.
Đông Nhật đẩy cửa vào: “ Trường Cung, huynh tỉnh rồi, thân thể thế nào? “.
“ Thế nào à. Toàn thân đau đớn, bây giờ là lúc nào? “ Ta hư nhược hỏi.
“ Bây giờ đã là chiều ngày thứ hai, huynh đã hôn mê một ngày một đêm rồi”
“ A! Ngày mai sẽ thi đấu cùng Phong Long chiến đội. Tình hình mọi người thế nào? “
Đông Nhật thở dài, lắc đầu, nhưng vẫn nói : “ Cao Đức và Hành Áo ngày mai khẳng định không thể thi đấu, bọn họ thụ trọng thương. Tu Ti ngày mai kể cả có tham chiến được cũng không kịp hồi phục hoàn toàn. Không tưởng được Thân Vương chiến đội lại lợi hại như vậy, chúng ta đúng là thảm thắng mà. Không biết ngày mai làm thế nào đây.”
Ngoài phòng truyền tới thanh âm của Văn lão sư: “ Trường Cung tỉnh chưa? . Đông Nhật hồi đáp : “ Huynh ấy vừa tỉnh ạ”
Văn lão sư bước vào, ta ngượng ngùng lên tiếng : “ Xin lỗi, Văn lão sư con đã phụ sự kỳ vọng của người”
Ông ấy cười lớn nói: “ Hài tử ngốc, con nói gì vậy, các con đã làm rất tốt, ta không ngờ Bỉ Kì lại cho Thiểm Vân xuất chiến, lại càng không ngờ rằng Thiểm Vân đã đạt tới đẳng cấp Quang Minh Kị Sĩ. Nguyên lai đại lục chỉ có sáu Quang Minh Kỵ Sĩ, Tu Đạt có bốn, còn lại là của Đạt Lộ vương quốc, Thiểm Vân là bẩy. Như quả Bỉ Nhĩ cũng ở trình độ này thì căn bản ngày mai chúng ta không thể thắng được. Con đả bại đối thủ cường đại như vậy là ta đã cao hứng phi thường rồi. Ngày mai có thua cũng không hề gì. Con cứ nghỉ cho tốt, nếu mai không khỏe thì xin rút lui”.
Ta dùng ngữ khí kiên định hồi đáp: “ Không đươc. Bất kể như thế nào , ngày mai đội của con nhất định thi đấu, chỉ sợ là còn mỗi con với Đông Nhật thôi”. Kỳ thật ngày mai muốn thắng trừ phi xuất hiện kỳ tích.
Văn lão sư cười đáp: “ được nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tính tiếp”
Văn lão sư vừa đi khỏi , ta nhìn thẳng vào mắt Đông Nhật , nghiến răng nói : “ Bất kể ngày mai ta có khôi phục sức lực hay không , chúng ta cũng nhất quyết tham chiến , đánh đến cạn sức thì thôi “ .
Đông Nhật mắt ứa lệ , nắm chặt tay ta : “ Được , ngày mai ta liều mạng với chúng , nhất định không làm Văn sư phụ mất mặt , chúng ta là chính nghĩa , chính nghĩa tất thắng “ .
Đông Nhật rời khỏi, ta hiện giờ không nghĩ gì chỉ muốn nhanh tróng hồi phục ma lực. Ta nhắm mắt tập trung toàn bộ tinh thần vào tiểu Kim cầu, Kim Cầu trong thể nội đang chầm chậm quay , hấp thu năng lượng, hồi phục ma pháp. Như thế này thì quá chậm. Ta liền giải phóng thân tâm, triệu hoán quang nguyên tố trong không khí xung quanh.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện