[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên
Chương 82 : Trận chiến đầu tiên với Thái tử
Người đăng: NAMKHA
.
Quyển 3 : Tấn công Thiết Vân
Chương 82: Trận chiến đầu tiên với Thái tử.
-----------------------o0o-----------------------
“ Tổ tiên của ta vốn là một đại thế gia trong giang hồ, trước khi làm chủ triều đình thì Đông Sơn Thiết gia năm đó cũng uy chấn một phương.” Thiết Bổ Thiên vẫn không quay đầu lại, tiếp tục chậm rãi nói:” Nhưng một khi thế lực giang hồ trở thành chủ của triều đình thì phải tuân theo quy củ của triều đình. Còn quy củ của giang hồ, cùng lắm chỉ có thể thống trị một gia tộc hay một nhóm dân chúng chứ không thể thống trị một quốc gia!”
“ Cho nên khi đến lúc, tất nhiên phải lựa chọn vứt bỏ một số thứ để đổi lại một số thứ khác. Nhưng những thứ bị vứt bỏ kia thường là công thần! Ở giang hồ thì là huynh đệ, còn ở triều đình phải là quân thần! Nếu thần tử lại dám coi quân vương là huynh đệ thì tất nhiên sẽ bị người huynh đệ này tiêu diệt! Từ cổ chí kim, thỏ chết thì giết chó, chim hết thì vứt cung, chiến tranh chấm dứt thì làm gì còn thiết kị, quân thần hưng thì chẳng còn huynh đệ!”
“ Thuyết pháp này quá vô tình nhưng cũng không hề sai! Tất cả những cái gọi là thỏ chết giết chó đều chỉ là biện hộ của kẻ thất bại. Đã là quân chủ thì phải biết mặc kệ tất cả, kể cả là bị bêu danh thiên cổ. Chỉ khi có thể chịu đựng được tất cả mới đủ tư cách làm quân chủ! Trị quốc không thể dùng tình cảm, không thể bằng huynh đệ mà phải dùng thủ đoạn! Đó là sự khác biệt lớn nhất giữa triều đình và giang hồ!”
Sở Dương nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ về những lời này, hắn đang cố gắng đoán xem Thiết Bổ Thiên có ý gì khi nói những lời này.
“ Vì thế quân vương luôn vô tình!” Thiết Bổ Thiên kết luận:” Bởi khi quân vương hữu tình sẽ không trị quốc tốt. Ai mà chẳng biết huynh đệ đáng tin cậy như thế nào nhưng lúc kẻ làm huynh đệ thụ sủng sinh kiêu, công cao lấn chủ thì dù biết rõ người huynh đệ này hết long trung thành, tận tụy với mình thì cũng phải cắn răng loại bỏ. Quân vương chỉ có thể yên lặng rơi lệ trong giấc mơ giữa đêm hoặc phải đối mặt với sự trách móc không ngừng của cả thiên hạ lúc thanh tỉnh!”
“ Dùng cái giá lớn như vậy để đổi lấy sự ổn định chính trị, đổi lấy hòa bình cho thiên hạ!”
Thiết Bổ Thiên quay đầu nhìn Sở Dương:” Sở tiên sinh không có ý định với triều đình, lí do ngươi đến Thiết Vân chỉ là muốn dùng thân phận kẻ trong giang hồ mượn lực lượng của Thiết Vân, lật đổ Đệ Ngũ Khinh Nhu.”
Thiết Bổ Thiên lặng lẽ nói:” Đó là mục đích lớn nhất khi Sở tiên sinh tới Thiết Vân.”
“ Sở tiên sinh không muốn làm quân thần với ta, mà chỉ muốn cùng ta hợp tác, tạo nên một mối quan hệ huynh đệ khác. Việc Bổ Thiên không thể làm, Sở tiên sinh sẽ dùng cách của giang hồ để giải quyết. Đó chính là tâm tư của Sở tiên sinh!”
“ Nói tới cùng thì Sở tiên sinh có cái ngạo khí của giang hồ! Loại ngạo khí đủ cao để Sở tiên sinh không chịu đứng dưới bất cứ ai! Càng không cam tâm bị người khác sai khiến.”
Hắn hơi cười nhưng vẫn có chút gì đó u ám, chậm rãi hỏi:” Sở tiên sinh thấy Bổ Thiên nói có đúng không?”
Sở Dương vô cùng kinh ngạc, hắn lạnh nhạt nhìn gương mặt Thiết Bổ Thiên nhưng trong long lại chấn động. Thiết Bổ Thiên này lại có thể hiểu được tâm tư của mình ngay từ lần đầu tiên nói chuyện.
Tâm tư cẩn mật đến nhường này làm Sở Dương phải đánh giá Bổ Thiên thái tử cao hơn một bậc.
“ Thái tử nói không sai.” Sở Dương hơi nheo mắt lại, thản nhiên nói:” Đó chính là ý của Sở mỗ.”
“ Ha ha….” Thiết Bỏ Thiên cười chua chát nói tiếp:” Hôm nay Cô* gặp Sở tiên sinh vì muốn làm rõ điều này. Bởi vì nếu Sở tiên sinh dùng loại thái độ này để làm việc thì Cô và Sở tiên sinh sẽ có mâu thuẫn, mà đó chính là mâu thuẫn giữa giang hồ và triều đình, không thể điều hòa.”
“ Thái tử quá lo rồi.” Sở Dương bình tĩnh nói:” Mâu thuẫn mà thái tử lo lắng là thứ chỉ có thiên hạ thái bình, còn Sở mỗ hoàn toàn không có hứng thú với cái gọi là quyền thế của triều đình, ngay khi Đệ Ngũ Khinh Nhu bại vong thì cũng là lúc Thái tử không còn gặp được Sở mỗ.”
“ Ta biết Sở tiên sinh sẽ có lựa chọn này.” Thiết Bổ Thiên thở dài một hơi:” Nhưng ta cũng biết rằng, nếu đã trồng quả này thì sau này sẽ có vô số địa phương, vô số vị trí của Thiết Vân liên quan tới Sở tiên sinh! Sở tiên sinh vừa đi thì toàn bộ Thiết Vân sẽ không thể không chấn động!”
“ Thái tử điện hạ, xin hỏi người năm nay bao nhiêu tuổi?” Sở Dương hỏi.
“ Sống uổng mười chin năm.” Trong ánh mắt Thiết Bổ Thiên có chút phiền muộn và mất mát.
“ Thái tử đã đắm chìm trong quyền mưu, thuật của đế vương quá sâu rồi.” Sở Dương lạnh lung nói:” Mọi thứ đều lấy triều đình ra để cân nhắc, đều dùng tâm cơ để loại bỏ hoặc thu lấy, đều dùng lợi ích để phán đoán, đều dùng đại cục để tính toán, thật sự là quá mệt mỏi. Mà nó cũng không cần thiết.”
“ Thái tử lo ngại nhiều như vậy, nhưng chỉ có một thứ người đã qua lo lắng mà thiếu đi cân nhắc, đó chính là sinh tử, thắng bại!” Sở Dương lạnh nhạt nói:” Thiết Vân quốc bây giờ như ngọn đèn trước gió, lung lay sắp tắt. Quốc lực của Đại Triệu lại gấp mười lần Thiết Vân, thập đại Long Hổ tướng quân của Đại Triệu lại càng là bậc kì tài có thể thắng thiên, Đệ Ngũ Khinh Nhu có thể hùng cứ Đại Triệu lại tính toán như thần, tim hắn như băng tuyết phủ khắp giang sơn thiên hạ, nắm bắt mọi thứ trong lòng bàn tay. ”
“ Thiết Vân tùy lúc có thể bị diệt, sinh tử của sáu triệu dân chúng chỉ trong khoảnh khắc. Đối mặt với nguy cơ khổng lồ như vậy mà thái tử lại chỉ nghĩ về chính trị của thời bình sau này…” Sở Dương cười lạnh:” Ta không hiểu từ đâu mà thái tử có tự tin như vậy, không, phải nói là cuồng vọng! Nhưng nếu thái tử dùng loại tín niệm này giao chiến với Đệ Ngũ Khinh Nhu thì chi bằng Sở Dương ta quy ẩn rừng núi, coi như mắt mù tai điếc vậy.”
Thiết Bổ Thiên biến đổi thần sắc, thâm trầm liếc Sở Dương, đột nhiên vái một vái dài:” Sở tiên sinh nói không sai, Bổ Thiên xin lãnh giáo. Bây giờ đúng là không nên tính toán những chuyện này.”
Sau khi gặp mặt, hai người đã đọ sức bằng lời nói một lần.
Theo tình hình bây giờ thì có vẻ Sở Dương đang chiếm thượng phong.
Thiết Bổ Thiên vốn muốn dùng lời nói để Sở Dương bỏ đi tín niệm của mình, cam tâm làm vi thần; dù cho những lời đó là sự thật nhưng cũng có phần hơi bất công.
Sở Dương phản kích bằng cách kiên quyết giữ lấy ý định của mình, hơn nữa còn chỉ ra sai lầm của Thiết Bổ Thiên. Lời này tất nhiên là đã phóng đại, thậm chí chẳng cần Thiết Bổ Thiên biện bác, Sở Dương cũng hiểu được kẻ có thể sống dưới áp lực của Đệ Ngũ Khinh Nhu há có thể không nghĩ tới chuyện sinh tử, thắng bại?
Chỉ sợ là mỗi giờ mỗi khắc Thiết Bổ Thiên đều lo lắng.
Cho nên Sở Dương cũng chỉ lợi dụng lỗ hổng trong câu chữ để phản kích chứ cũng không thực sự nghĩ Thiết Bổ Thiên như vậy.
Thiết Bổ Thiên dùng đại cục của thiên hạ để dọa Sở Dương, Sở Dương lại dùng Đệ Ngũ Khinh Nhu để chấn nhiếp, dùng sinh tử tồn vong của sáu triệu dân chúng Thiết Vân để dọa lại hắn.
Hai người tuy không nói quá nhiều nhưng đều hiểu được dụng ý thật sự của đối phương. Tuy nhiên cả hai đều không nói thẳng ra, bởi vì nói thẳng là quá mức bén nhọn, Thiết Bổ Thiên sẽ không chịu được tổn thất, mà Sở Dương cũng không thể quyết liệt. Cho nên đã hình thành một cục diện vi diệu giữa hai người.
Tới cuối cùng, Thiết Bổ Thiên hạ mình nói một câu, khiến tình cảnh trở lại lúc bắt đầu chiến đấu bằng lờii nói. Điều đó cho thấy Thiết Bổ Thiên sẽ không cố gắng tiến hành việc này nữa.
“ Ngôn từ của Sở tiên sinh quả thực sắc bén như đao.” Thiết Bổ Thiên mỉm cười.
“ Thái tử điện hạ cũng rất thận trọng.” Sở Dương cũng mỉm cười đáp lại.
“ Để đến đây Sở tiên sinh đã phải dùng hết tâm cơ, hiện thân bằng tư thế sấm sét khiến tâm thần Bổ Thiên chấn động, nảy ra ý chiêu lãm. Sau lại dùng việc trợ giúp Đõ thần y suốt dọc đường khiến ông ta góp lời, đánh vào nhược điểm cầu tài như nước của Bổ Thiên, tiến thêm một bước tới việc tiếp cận ta!”
Thiết Bổ Thiên thở dài cười:” Sau khi làm xong những việc đó, Sở tiên sinh lại không trực tiếp đến gặp Cô, mà lợi dùng Thiên Binh các như một điều kiện khiến Thiết Vân không thể cự tuyệt để làm tăng giá trị của bản thân, trực tiếp chấn động tới cao tầng, khiến Vương thúc của ta phải tự tới gặp mặt, lại thuận tay cho thấy sự rõ ràng về thiên hạ của mình, lại dễ dàng phân tích ra trọng điểm trong đại thế thiên hạ, thể hiện ra trí tuệ siêu việt của mình! Sau đó Sở tiên sinh yên ổn ngồi ở Thiên Binh các, yên lặng chờ Cô đến mời, từng bước một đều năm trong sự sắp xếp chu toàn của Sở tiên sinh. ”
*:Từ Cô, hay "Cô gia" hay từ Quả - "Quả nhân" xuất phát từ thời Chu bên Trung Quốc, đúng như các bác nói, đều chỉ sự cô độc, đơn côi, lẻ loi, ý tỏ sự khiêm tốn của vua, vua xưng như vậy thể hiện sự thiếu thốn cả về tình cảm lẫn học vấn ít ỏi của mình, mong mọi người giúp đỡ, chỉ bảo cho,
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện