[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên
Chương 73 : Dùng mạng ngươi để mua có đủ không?
Người đăng: TúngTiềnBank
.
Quyển 3 : Tấn công Thiết Vân
Chương 73: Dùng mạng của ngươi để mua có đủ không?
-----------------------o0o-----------------------
Kiếm quang sáng bong lấp lánh trên thân kiếm, tựa như có một gợn sóng lăn tăn qua lại vậy.
Một tay của thiếu nữ cầm kiếm, tay còn lại búng vào thân kiếm một cái. Lập tức một luồng sức mạnh vô hình đập vào thân kiếm, thanh trường kiếm rung lên rồi bất chợt ngân ra một tiếng rồng ngâm du dương không dứt.
Thiếu nữ nói một cách đầy tán thưởng :“ Đúng là một thanh thần binh lợi khí!!” Sau đó nàng lập tức đem trường kiếm tra vào vỏ, rồi lại cầm lấy thanh đại đao xem xét. Tới khi nàng xem hết cả bốn kiện binh khí thì mới ngẩng đầu lên nhìn Sở Dương.
Sở Dương lạnh nhạt quan sát nữ tử này. Biểu lộ của nàng từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, kể cả lúc biết được đây thực sự là những thần binh lới khí hiếm có trên đời thì ánh mắt của nàng cũng không hề thay đổi.
Vốn hắn đã dự liệu nàng sẽ bộc lộ ra một vài cảm xúc như: “ Khiếp sợ, kinh ngạc, tham lam….” Vậy mà cuối cùng trong ánh mắt thiếu nữ này không hề có bất cứ thứ gì xuất hiện.
Mọi thứ đều diễn ra rất bình thường, giống như nàng thật sự chỉ xem qua.
Sở Dương không thể không kinh ngạc. Tâm tình như vậy, tu dưỡng như vậy, còn có thể là một thiếu nữ bình thường sao?
“ Bao nhiêu tiền?” Ngay sau khi hỏi những lời này, có lẽ thiếu nữ đã nghĩ tới vấn đề gì đó nên chút không yên lòng.
Sở Dương vẫn đang thầm suy đoán thân phận của thiếu nữ này. Hắn nhìn cử chỉ của nàng, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều có khí thế của kẻ đã quen hất hàm sai khiến, giống như việc thuận tay sai khiến người là một thói quen của nàng. Hơn nữa toàn thân nàng có một toát ra một vẻ quí phái trời sinh. Hắn thầm nghĩ :” Xem ra người này chắc chắn thuộc dòng dõi quí tộc. Cho dù không phải là dòng dõi chính thống của hoàng thất thì ít nhất cũng là quận chúa của một Vương phủ.”
Nhưng cũng có điểm lạ là tại sao một người có thân phận như vậy ra ngoài lại không có hộ vệ? Đúng là kỳ quái. Chẳng lẽ an ninh trật tự của Thiết Vân thành lại tốt đến mức này??
Lúc nãy thì tên Cố Độc Hành một mình đến đây, giờ lại thêm một thiếu nữa cũng đi một mình đến. Thật sự là trùng hợp.
Thế nhưng … Sở Dương nếu đã dám dùng biển hiệu là Thiên Binh Các thì hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sang tiếp đón những người đến gây chuyện, sau đó hắn sẽ thừa cơ làm loạn thật lớn để làm chiêu bài quảng cáo cho Thiên Binh các. Tiếp đó hắn sẽ dùng mấy thanh thần kiếm của mình để tập trung dư luận của toàn bộ Thiết Vân thành, một bước khiến Thiên Binh các nổi danh.
Nhưng không ngờ rằng từ hôm khai trương đến giờ, ngoại trừ ngày đầu có một tên du côn đến gây rối thì chẳng có ma nào thèm đến xem.
Những thành phần trong tưởng tượng của Sở Dương như các đại thiếu gia quần là áo lượt, các tiểu thư quý tộc điêu ngoa ỷ thế hiếp người hay như đám hoàng thân quốc thích cáo mượn oai hùm dều không xuất hiện!! Nơi mà đi một bước có thể gặp được ba kẻ như vậy như đế đô của Thiết Vân quốc này lại không hề có ai xuất hiện.
Điều này thật sự là rất kì lạ!!
“ Mỗi một thanh giá hai mươi vạn lượng hoàng kim! Hoặc là dùng thiên tài địa bảo để trao đổi cũng được. Những thứ như Thất Tinh Bạch Ngọc Lan, Cửu Diệp Linh Sâm, Không Linh Tử Chi hay Vạn Niên Hoàng Tình thì miễn cưỡng có thể chấp nhận. Nếu như không có thì dùng Tử Tinh Ngọc, Huyền Kim Thiết, Tinh Cương, Mộng Yểm Ngân, Kim Cương Sa cũng được. Mỗi một loại chuẩn bị một vạn tám nghìn cân đem tới đây thì chúng ta sẽ tiền trao cháo múc.” Sở Dương dùng một ánh mắt trêu chọc nhìn người nữ tử rõ ràng là không mang theo chút vàng bạc nào trên người kia rồi hắn há mồm hét một cái giá trên trời!!! Đối với một quốc gia thì cái giá này cũng vô cùng lớn.
Những thứ này là điều kiện để thăng cấp mà kiếm hồn nói với hắn. Bây giờ hắn lại đem nguyên lời ra hét giá, quả nhiên làm thiếu nữ nọ phải giật mình!!
Dù cho nàng có định lực vượt xa người thường thế nhưng khi nghe thấy Sở Dương há to miệng báo giá như vậy thì cũng có chút khó chịu.
Mà cái tên Cố Độc Hành có bộ mặt như cương thi, luôn miệng kêu gào không được bán bốn thanh bảo kiếm kia cũng phải há hốc mồm.
Giá tiền như thế thì không thể dùng từ cướp bóc để hình dung được nữa, chi bằng đi cướp quốc khố cho nhanh.
“ Ngươi vốn không muốn bán phải không?” Thiếu nữ nhìn Sở Dương với ánh mắt lạnh lẽo, mở miệng nói ra những lời trong lòng của Cố Độc Hành.
Sở Dương mỉm cười rồi hắn lấy ra một thỏi vàng từ trong lòng. Tiếp đó hắn cầm lấy kiếm rồi ném thỏi vàng xuống bàn, thay đao bằng kiếm bổ một nhát.
Một loạt tiếng “xoẹt” vang lên, giống như dao sắc cắt đậu hũ vậy.
Dưới con mắt không thể tin nổi của thiếu nữ thì trong nháy mắt cả khối vàng đã biến thành vô số miếng vàng lá rơi lung tung trên bàn, kim quang chói mắt.
Sau đó Sở Dương vung tay phải một cái, khối sắt nặng tầm vài trăm cân vốn đang nằm gần cửa đã bay tới chân hắn. Hắn đem thanh kiếm lơ lửng trên cục sắt rồi buông tay. Mũi kiếm hướng thẳng xuống, nhẹ nhàng rơi.
Xoẹt một tiếng.
Thanh kiếm nhẹ nhàng đâm vào khối sắt, đâm sâu tới tận nửa thân kiếm!! Cả thanh kiếm chỉ còn lộ ra một đoạn mũi kiếm tầm một xích đang run rẩy phát ra ánh sáng nhu hòa.
Ánh mắt thiếu nữ lộ ra sự kinh sợ.
Sở Dương khoanh tay trước ngực, mỉm cười hỏi: “ Có đáng hay không??”
Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, trong mắt thể hiện rõ sự them khát.
Hiện tại Thiết Vân thật sự rất thiếu thần binh lợi khí. Nhưng nàng cũng không thể ngờ rằng, những thần binh lợi khí trong truyền thuyết lại đang nằm ngay trước mắt mình!!
Thiên Binh Các!! Quả là không thẹn với hai chữ “ Thiên Binh”, vô cùng xứng đáng!!
“ Đáng!! Thanh thần kiếm như thế chính là báu vật vô giá, cho dù là phải tốn bao nhiêu tiền cũng đáng!!” Một thanh âm bất ngờ vang lên. Lời vừa dứt thì một thân ảnh khôi ngô chợt xuất hiện sau lưng thiếu nữ.
Ngay khi thanh âm này vang lên. Sở Dương và Cố Độc Hành nhìn nhau đầy khiếp sợ!! Bởi vì dùng linh giác của bọn họ mà không thể phát hiện người này đến đây từ lúc nào. Chẳng phải nó nói lên người này ít nhất cũng phải có tu vi vượt qua Vũ Tông sao?
Người vừa tới dáng người khôi ngô, mặt vuông chữ điền, ánh mắt ôn hoà nhưng sắc bén, mày rậm mũi cao, dưới cằm có ba chòm râu đen khẽ đung đưa. Hắn chỉ đứng như vậy nhưng bở vai rộng rãi lại mang đến cho người đối diện một cảm giác như đang gánh vác cả bầu trời!!
Trên người của hắn phát tán ra khí thế của thiên binh vạn mã!!
Không cần bất cứ lời giới thiệu nào, Sở Dương và Cố Độc Hành cũng đã nhận ra người này!!
Hiện nay ở Hạ Tam Thiên, ngoại trừ đệ nhất danh tướng Thiết Long Thành thì không một ai có thể có loại khí phách như vậy! Cũng chỉ có Thiết Long Thành mới có thể tuỳ ý đứng đó mà toả ra khí phách như núi non trùng điệp, như tường đồng vách sắt khiến vạn quân phải bại lui như vậy!!
Người đứng đầu toàn bộ quân đội của Thiết Vân! Một trong hai cây cột chống trời của Thiết Vân Quốc, một Chiến thần trên đại lục Cửu Trọng Thiên – Thiết Long Thành!!
Vào lúc này, Sở Dương mới phát hiện ra, cả con đường cái vốn náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh một cách khác thường. Thì ra không biết từ bao giờ, một đội quân tinh anh đã đem cả con đường giới nghiêm hoàn toàn!!
Vốn là một con phố dài ồn ào và phồn hoa nhưng bây giờ yên lặng tới mức có thể nghe rõ được một tiếng kim rơi!!
Trước cửa ra vào của Thiên Binh các có bốn người chia làm hai hàng đứng canh, ánh mắt không chút biểu tình nhìn vào bên trong cửa hàng. Mặc dù không tận mắt nhìn thấy thế nhưng Sở Dương biết rõ cửa sau và trên nóc nhà nhất định cũng có người, hơn nữa những người đó nhất định là cao thủ!!
“ Đúng là kiếm tốt! Thiết Long Thành dùng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo nhìn thoáng qua thân kiếm đang rung. Sau đó hắn lập tức quay đầu nhìn người thiếu nữ, vẻ mặt hiện rõ sự ôn nhu hỏi:” Tại sao cháu lại đến đây??”
Sau đó lại hỏi:” Tại sao cháu lại ở đây một mình??”
“ Cháu đến xem một chút.” Thiếu nữ bĩnh tĩnh trả lời:” Cháu thật sự rất tò mò đối với cái Thiên Binh các này.”
“ Hộ vệ của cháu đâu rồi?” Thiết Long Thành nhíu đôi mày rậm, đôi mắt ẩn chứa sát khí, lạnh lẽo hỏi:” Bọn kia làm ăn kiểu quái gì thế! Thật là khốn nạn! Chúng còn dám để cháu tới đây một mình!! Sau khi trở về, ta nhất đem bọn chúng cho chó ăn!!”
“ Là cháu tự mình trốn đến đây, không liên quan gì đến bọn họ.” Thiếu nữ lung lay bả vai Thiết Long Thành mà năn nỉ:” Nhị thúc, cháu suốt ngày phải giữ bí mật rồi, cũng chỉ có mỗi cách này để thả lỏng thôi mà…”
Thiết Long Thành thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn thiếu nữ càng thể hiện ra sự trìu mến và thương tiếc, có lẽ hắn quyết định không truy cứu chuyện này nữa. Sau đó hắn bèn quay đầu hỏi Sở Dương:” Tiểu từ kia, ta muốn mua bốn kiện binh khí này!!”
Sở Dương ngẩn người, liếc mắt hỏi:” Ngươi dùng cái gì để mua??”
“ Ta không dùng vàng để mua.” Thiết Long Thành nheo mắt lại, gằn từng tiếng nối:” Dùng mạng của ngươi để mua, cái giá này đã đủ chưa?”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện