[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên
Chương 68 : Cởi mở
Người đăng: Diego
.
Quyển 3 : Tấn công Thiết Vân
Chương 68: Cởi mở.
Sở Dương choáng luôn.
Hắn thầm nghĩ : “ Ta chẳng qua muốn dùng mấy thanh kiếm này làm mồi câu cá lớn. Như thế nào lại thành đem mộng tưởng của các võ giả trong thiên hạ bán đi rồi ? Chỉ là bán một thanh kiếm thôi nha, không cần phải chụp cho ta mỗi cái mũ như vậy chứ ? Ca ca bán đi thanh kiếm này chẳng phải sẽ thành kẻ địch chung của võ giả toàn thiên hạ rồi sao !!!
Nếu thật sự như vậy, đoạn thời gian sau ta sống qua như thế nào?!"
Sở Dương thật sự chịu thua rồi, nửa ngày sau mới chợt hỏi một câu : “ Cố Độc Hành, tại sao ngươi lại đem bảo kiếm đi cầm? “
“ Ta … ta muốn ăn cơm” Cố Dộc Hành đáp, trong đầu không hiểu tại sao Sở Dương đột nhiên hỏi tới chuyện này.
Sở Dương nói : “ Đó, ngươi muốn ăn cơm cho nên người mang bảo kiếm đi cầm”. Sau đó chỉ vào mũi mình : “ Thế còn ta thì sao? Ngươi có nghĩ đến rằng ta cũng phải ăn cơm mà sống đầy? Ta với ngươi là cùng một dạng đấy, có hiểu không ? Ta không bán thanh kiếm, lại không có bổn sự khác, ta lấy gì mà ăn. Ăn người chắc?”
Sở Dương càng nói càng cảm thấy mình chính nghĩa lẫm thiên, càng lên tiếng chất vấn. Nước bọt phun tung toé lên trên mặt Cố đại hiệp, hắn lại “ vô ý “ quên bảng hiệu bên ngoài cửa hàng của hắn đều làm bằng vàng ròng, bạc trắng mà tạo thành, còn có thể lo về chuyện ăn uống sao?
Hiển nhiên Cố Độc Hành cũng không chú ý đến việc này, hoặc có thể nhìn thấy bộ dáng “ chính nghĩa” của Sở Dương mà cứng họng không kịp phản ứng. Lúc này hắn mới nhớ tới tên này cũng cần phải ăn. Tuy vậy Cố Độc Hành cũng không chịu thua cố tìm một lý do : “ Ngươi mặc dù chưa biểu hiện qua vũ lực, nhưng ta không thể nào nhìn thấy tu vi của ngươi. Dũng thân thủ đó vì sao ngươi không đi ăn trộm, hẳn là không cần lo ăn uống a. Như vậy cũng tốt hơn hẳn việc mang thanh thần kiếm này đi bán !!”
“ Mẹ nó, đánh rắm” Sở Dương hết lên đầy căm phẫn, rồi lại nói đầy chính khí nghiêm nghị: “ Sở Dương ta mà lại là cái phương trộm cướp sao? Mẹ nó, ngươi nói nhưng lời này là chính là vũ nhục sự kiên trì của ta, khinh thường tinh thần, vấy bẩn nhân ý chí, cưỡng gian nhân cách của ta!! Ta nhìn ngươi có vẻ đường hoàng chính nghĩa, ai lại nghĩ tới trong thâm tâm chỉ là một tên trộm. Phi!” Đến chữ cuối cùng chẳng khác gì “phun” ra.
Trên mặt Cố Độc Hành như được tắm mưa xuân.
Những lời mà Cố Độc Hành vửa hỏi chính là những lời mà Sở Dương mới hỏi hắn, lúc đó bị tên Cố Độc Hành mắng cho một trận. Với tính cách không ăn thiệt của Sở Dương làm gì có chuyện không trả lại chứ. Không những trả lại mà còn “ trầm trọng” hơn lúc này. Sở Dương nhất thời cảm thấy tâm tình thoải mái vô cùng, thầm nghĩ : “ Mẹ nó, ai dám mắng Đằng Long Kiếm Vương như vậy chứ ?? Hôm nay lão tử mằng rồi đây!! Hắc hắc … “
Cố Độc Hành nhớ tới lúc nãy mình trả lời Sở Dương mà tâm tình có chút hổ thẹn. Nghĩ rằng : “ Đúng nhỉ, trong lòng không muốn thì đừng bắt người khác phải làm . Mình không muốn làm, thiếu niên này một thân chính khí sao có thể làm? “
Ngồi giữa gian phòng mà từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều do Sở Dương dùng bạc đi “ cứu tế người nghèo” mà làm thành, trong thâm tâm xuất hiện một tia kính nể : “ hoá ra đối phương và mình cũng là một loại người, là một đại trượng phu có kiên trì có khát vọng !! Hoá ra đạo của ta không phải chỉ có một mình ha. Trước kia ai nói ta ngốc vậy? Ta nhất định chửi chết mẹ hắn. Trước mắt ta không phải là một người cũng đường sao.” Tuy bị đối phương răn dạy không chút lưu tình, nhưng Cố Độc Hành lại cảm thấy thiếu niên trước mặt thật sự rất dễ thương.
Một loại cảm giác cùng chung chí hướng xuất hiện trong đầu Cố Đôc Hành, nhưng lại nghĩ đến việc vì ăn cơm, hắn liếc nhìn 2 thanh kiếm và 2 thanh đạo, trong nội tâm lại không cam lòng, trên mặt cơ bắp run rẩy, chỉ nghĩ đến việc thần binh như vậy lại phải bán cho người phàm, thật sự là không cam lòng a !!
Đây cũng không phải là mang đi cầm, mà là bán đó. Một khi bán đi thì triệt để là đã mất rồi.
Cố Độc Hành từng li từng tí cẩn thận nói : “ Việc này .. việc này có thể bàn bạc kỹ lưỡng hơn hay không ? Sở huynh đệ, chúng ta đều là người yêu kiếm, chúng ta cần tìm một chủ nhân xứng đáng sở hữu bọn chúng a!! Còn tiền bạc cũng không quan trọng, ặc, ý ta là chỉ cần vửa đủ là được rồi … “
Sở Dương liếc hắn, thở dài nói: “ Vậy ngươi nói xem nên xử lý như thế nào? “
Cố Độc Hành sững người, không biết trả lời sao !!
Đột nhiên một cái ý tưởng từ trên trời bay tới, Sở Dương linh quang loé lên hào hứng nói : “ Nếu không thì như vậy đi, ta đưa thanh kiếm này cho ngươi mang đi bán, được không? Dù sao ngươi cũng không có việc gì làm, dứt khoát ở lại đây làm tiểu nhị cho ta, vừa có thể ăn cơm vừa không cần thế chấp bảo kiếm. Quan trọng nhất là ngươi có thể tìm chủ nhân xứng đáng cho mấy thanh thần binh này, quyết không thể để cho bọn chúng bị hổ thẹn với danh xưng. Cố huynh ngươi thấy thế nào? Đây chính là một công ba việc đó !! “
“ Ặc” Cố Độc Hành cảm giác đầu óc có vẻ choáng váng. Thật sự không thể ngờ được sau một hồi thương lượng, đường đường Cố Độc Hành ta đã muốn biến thành tiểu nhị làm công cho người rồi?? Nhưng mà xem ra bây giờ cũng chỉ có cách này là khả thi. Chính mình rời gia tộc là để trốn tránh. Nếu là trốn tránh thì trốn ở đâu không phải là trốn.
Nhớ tới nguyên nhân mà mình rời bỏ gia tộc, Cố Độc Hành không khỏi thở dài một hơi, tự hỏi thầm : “ Ôi … ta nên làm như thế nào mới tốt?”
Sở Dương khẩn trương hỏi : “ Như thế nào ?? Ngươi không đồng ý sao? “
Tựa hồ có nan ngôn, Cố Độc Hành đáp: “ Không phải là ta không đồng ý, mà là …. “
“ Đã không phải là không đồng ý, chúng ta cứ quyết định như vậy đi !” Sở Dương ngắt lời hắn nói, sau cũng chột một câu chém đinh chặt sắt :” Cố huynh, về sau chúng ta đã là người một nhà rồi hắc .. hắc.. Việc của tiệm này về sau người nói là được rồi. Ngươi bảo bán cho ai thì bán cho người đấy. Thật ra .. việc buôn bán này ta cũng không hiểu lắm .. “
Câu này Sở Dương nói lại là những lời đại chân thật, thật sự là hắn đối với những việc này đúng là một khiếu không thông. Nhưng như vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc hắn lợi dụng chuyện mấy thanh kiếm để lưu Cố Độc Hành lại cả.
Chỉ cẩn ngươi ở lại, ngươi lại có thể chạy thoát ra khỏi lòng bàn tay của ta sao ?? Trong tiệm mà có chuyện chẳng lẽ ngươi lại mặc kệ, ngươi mà không quản chẳng lẽ không sợ ta đưa mấy chuôi kiếm này cho ăn mày sao. Cho ngươi đau lòng chết đi hề … hề .. Dù sao có Cửu Kiếp kiếm ở đây mấy cái chuối kiếm cùn này muốn có bao nhiêu chẳng được…
Mọi chuyện không cần nói cũng đã biết, dưới sự lừa gạt có cơ sở có chiều sâu của Sở Dương, Cố Độc Hành liền u mê ở lại làm tiểu nhị cho họ Sở. Thằng này là một tên kiếm si, nhưng mà lớn đầu như vậy đây cũng là lần đầu hắn tiếp xúc với thế giới giang hồ. Lại là trốn nhà mà đi, tự nhiên kinh nghiệm là con số 0 tròn trĩnh. Rơi vào trong tay Sở Dương - lão hồ ly đã trải qua hai đời thì tự nhiên là có đi mà chẳng có về.
Sở Dương thầm nghĩ : "Không thể không nói tuối trẻ thật là tốt. Ặc .. dễ bị lừa thật. Hắn lại không biết nguyên nhân lớn nhất tự nhiên là : Cố Độc Hành không nhìn thấu tu vi của Sở Dương. Trong lòng hắn, những người mà mình nhìn không thấu thì đều mạnh hơn mình !! Ở dười trướng của một “cường giả” làm tiểu nhị, lại vừa có thể đạt được mục đich là trốn tránh gia tộc thì cũng thật không tệ, cũng không tình là mất mặt!!!"
Sau khi nhìn Cố Độc Hành như lang thôn hổ nuốt chỗ cơm mà mình mang ra, Sở Dương đã thu thập một gian phòng rồi tống hắn vào.
Sau một đêm nghỉ ngơi, Cố Độc Hành mới nghi hoặc hỏi Sở Dương: “ Sở huynh, có chuyện không đúng ...”
“ Chuyện gì ? “ Sở Dương xoa xoa huyệt thái dương thầm nghĩ : “ Chẳng lẽ đầu óc của hắn qua một đêm lại trở nên minh mẫn rồi ? Cũng thật à quá ngu rồi!!"
Cố Độc Hành trừng mắt nói : “ Sở huynh, ngươi chỉ nói bao ăn bao ở, thế nhưng chưa nói tiền công. Dù gì ta cũng là một vị kiếm … tóm lại thì cũng không thể để ta làm không công. Một tháng cũng phải cho ta chút ngân lượng chứ. “
Xem ra trong lòng tên này cũng có chút không cam tâm. Sở Dương thẩm nghĩ rồi nói: “Cố huynh, người có thấy hai cái ngăn tủ trong phòng không? “
Cố Độc Hành gật đầu.
“Hai cái ngăn tủ kia để toàn bộ gia sản của ta đó. Không có khoá đâu”. Sở Dương bộ mặt thành thật nói :” Cố huynh, tuy rằng chúng ta mới chỉ lần đầu gặp mặt nhưng mới quen đã thân. Ta đem thân thể tình mạng và cả linh hồn nhỏ bé này đều giao lại trong tay ngươi đấy .. “
Cố Độc Hành khẽ giật mình, lập tức quay người bỏ chạy vào trong phòng. Một lúc sau, một tiếng kêu sợ hãi từ trong phòng truyền ra!! Chỉ thấy vị Cố đại công tử này hai tay run rẩy đi ra, vẻ mặt cảm động không thôi nói: “ Sở huynh… Ngươi… ngươi.. thật không ngờ ngươi lại tín nhiệm Cố mỗ như vậy … “
-----------------------o0o-----------------------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện