[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên
Chương 65 : Điều tra Sở Dương
Người đăng: Diego
.
Chương 65: Điểu tra Sở Dương
Dịch: ntv
Trên đời đâu có thiếu những tiệm cầm đồ chuyên nghiệp, còn mình dù sao cũng chỉ là một tay mơ, ngay cả việc mở cái cửa hàng này cũng chỉ nhằm thực hiện mục đích riêng và hấp dẫn sự chú ý vào bản thân mà thôi. Chỉ cần đạt được mục đích là mình sẽ lập tức cắp đít bỏ đi ngay.
Kể từ khi khai trương đến giờ, chưa hề có bất cứ vị khách nào vậy mà vào lúc đêm khuya thế này lại có người đến xin cầm đồ, hơn nữa lại cầm một thanh bảo kiếm tốt như vậy?
Chuyện này thật sự là không bình thường, hẳn là bên trong còn ẩn chứa điều bí ẩn gì đó?
Đêm khuya, trong phủ Thái tử.
Vũ Cuồng Vân cao lớn khôi ngô bước vào phòng, có vẻ rất chật vật.
Hắn vừa vào phòng thậm chí còn chưa kịp mở miệng nói câu nào thì Thiết Bổ Thiên đã chặn lại:
- Không cần phải nói gì cả, ta biết chắc là ngươi.
Sau đó thì cũng chẳng thèm để ý đến hắn nữa, cứ mặc hắn đứng đó từ trưa đến tận quá nửa đêm. Ở nước Thiết Vân, Vũ Cuồng Vân có công lao cực lớn, trước trận tiền là một vị đại tướng uy mãnh, là một đại tướng quân bách chiến bách thắng được các binh sĩ vô cùng kính ngưỡng vậy mà giờ đây hắn lại đang vô cùng sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ra không ngừng.
Thiết Bổ Thiên đang chăm chú phê duyệt công văn, sắp xếp những công việc cần xử lý. Cứ một lúc lại có người đi vào phòng rồi sau đó mỗi người dáng vẻ đều vô cùng vội vàng mà rời đi. Cũng chỉ có một mình Vũ Cuồng Vân là vẫn đứng yên không nhúc nhích ở giữa nhà.
Vũ Cuồng Vân đón nhận những ánh mắt hiếu kì, kinh ngạc, trêu tức của mọi người mà cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ mong sao có cái lỗ nào đó mà chui vào. Nhất là có một vài người dùng ánh mắt cứ như là đang nhìn một con khỉ mà nhìn hắn vậy.
Vũ Cuồng Vân nhiều lần dùng ánh mắt cầu xin tha thứ nhìn về phía Thiết Bổ Thiên, tiểu tổ tông của ta, cho dù ngài có chém đầu ta thì cũng còn tốt hơn là cứ để ta đứng ở đây mà hứng chịu nhục nhã thế này.
Thế nhưng Thiết Bổ Thiên lại chẳng thèm liếc nhìn hắn lấy một lần, ánh mắt vẫn bình thản cứ như là hắn không hề tồn tại vậy.
Thiết Bổ Thiên im lặng không nói câu nào dĩ nhiên hắn cũng không dám nói gì, chỉ biết im lặng đứng yên tại chỗ. Chưa nói đến uy thế của vị Thái tử trẻ tuổi này, chỉ riêng danh vọng mà hắn tích lũy mấy năm nay cũng đủ để cho Vũ Cuồng Vân đối với hắn tôn kính vô cùng rồi. Chính vì lòng tôn kính mà từ tận đáy lòng Vũ Cuồng Vân mới sinh lòng sợ hãi đối với Thiết Bổ Thiên như vậy.
Nếu là một người khác chỉ sợ là đã sớm nổi điên, vỗ bàn mà chửi mắng cha mẹ Thiết Bổ Thiên lên rồi, nhưng ở trước mặt Thiết Bổ Thiên thì ngay cả thở mạnh Vũ Cuồng Vân hắn cũng không dám.
Cuối cùng Thiết Bổ Thiên cũng nói ra một câu giải trừ tình cảnh khốn khổ này của hắn. Đang xem chồng công văn trên mặt bàn, cũng không có ngẩng đầu lên, Thiết Bổ Thiên lạnh nhạt nói:
- Ngươi tự đến khu quân pháp chịu phạt một trăm quân côn đi, phạt ngươi một năm bổng lộc, tất cả những kẻ tham gia vào chuyện này cùng chịu chung hình phạt như vậy. Ta tin là các ngươi sẽ không dám tái phạm nữa. Cút đi.
Mặc dù Thiết Bổ Thiên không nổi giận, giọng nói vẫn bình thản nhưng Vũ Cuồng Vân lại biết lúc này hắn đang rất giận, nếu không phải hiện giờ Thiết Vân đang gặp nguy hiểm thì e là chiếc đầu trên cổ hắn hiện đã bị treo trên cột cờ rồi.
Ôi, nếu không phải đang trong lúc nguy hiểm thế này thì sao đầu óc ta có thể mụ mẫm mà gây ra sai lầm lớn như thế này cơ chứ?
Nghe thấy hình phạt của Thiết Bổ Thiên, Vũ Cuồng Vân như được đại xá. Hắn cảm ơn rối rít rồi sau đó quay người, vội vội vàng vàng rời khỏi phủ Thái tử, cứ như một con thỏ đang bị chó săn đuổi theo. Cho đến tận sau khi rời khỏi phủ Thái tử hắn mới thở dài một hơi, ngồi bịch xuống đất, toét miệng cười sung sướng:
- Mẹ ơi, cuối cùng cũng đã xong rồi, cái cảm giác này thật chẳng khác nào bị đánh cho một trận.
Về việc bị phạt đánh… Vũ Cuồng Vân cũng không dám có ý nghĩ trốn tránh, một trăm quân côn tuy rằng cũng nhiều nhưng hắn vẫn có thể chịu đựng được. Tuy nhiên nếu hắn dám trốn thì thứ chờ đợi sau đó tuyệt đối sẽ không phải chỉ là một trăm quân côn thôi đâu.
Những truyện như thế này trước đây đã xảy ra nhiều lần rồi, Vũ Cuồng Vân tuyệt đối không dám để cho Thái tử nắm được tội lỗi của mình.
- Bẩm Thái tử, đã tìm được người kia.
- Vậy sao? Hắn đang ở đâu?
Thiết Bổ Thiên đang phê duyệt tấu chương, tay cầm một cái bút lông sói vẫn đang không ngừng trả lời công văn từ các nơi gửi về.
Mặc dù tốc độ làm việc của hắn rất nhanh nhưng mỗi một công văn đều rõ ràng rành mạch và đã trải qua suy nghĩ vô cùng cẩn thận. Mỗi một ý kiến trả lời đều nói trúng vào những điểm mấu chốt, đánh đúng tâm can mỗi người, năng lực suy xét của hắn thật khiến người ta phải khâm phục.
- Sáng hôm nay, trên đường phố bên ngoài Hoàng thành Thiết Vân có lời đồn về một tên điên, thuộc hạ đã đi nghe ngóng thì may mắn phát hiện kẻ mà Thái tử đang muốn tìm lại chính là người này, thì ra hắn chính là chủ của một cửa hàng.
Ánh mắt của người nọ có chút kì quái, có vẻ như đang cố nén cười.
- Là ông chủ của một cửa hàng sao?
Cuối cùng thì Thiết Bổ Thiên cũng không giữ được bình tĩnh, hai tay run run làm vương một vết bẩn lên tấu chương trên mặt bàn.
Thật không thể tin được, một kẻ tựa lang sói như hắn sao có thể mở một cửa hàng trong thành Thiết Vân này chứ?
- Nhưng mà, cửa hàng của hắn mở chính là… Thiên Binh các!
Tên thị vệ áo đen liền tả lại Thiên Binh các một lần rồi nói:
- Có vẻ như hắn bán thần binh lợi khí, nhưng giọng điệu của hắn thì rất ngông nghênh, kiêu ngạo trước nay chưa thấy bao giờ.
- Thần binh lợi khí? Giọng điệu lại rất ngông nghênh?
Thiết Bổ Thiên nhẹ nhàng đặt cây bút trong tay xuống, đôi lông mi khẽ nhíu lại. Một lúc sau mới nói:
- Để ngày mai ta đi xem thử xem hắn thế nào.
- Còn nữa, theo như lời đồn thì tên bị điên kia chính là kẻ đã đến gần thần binh lợi khí nên mới bị thần binh trừng phạt. Nhưng theo điều tra của thuộc hạ thì người này hẳn là đã bị khí thế của Sở Dương chấn nhiếp khiến cho hồn phách ly thể mới dẫn đến phát điên.
- Sao?
Ánh mắt của Thiết Bổ Thiên sáng lên, hỏi:
- Nếu chỉ đơn thuần dùng khí thế mà có thể dọa cho một người phát điên thì … cần phải có tu vi ghê gớm đến đâu?
- Điều này… cũng rất khó nói.
Người áo xanh ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Nếu là cường giả đẳng cấp Vũ Tông bình thường khẳng định là không thể làm được. Bởi vì dù sao thì khí thế cũng chỉ là thứ vô hình, hơn nữa khí thế của cường giả cũng chỉ có cao thủ đồng cấp mới có thể cảm nhận được, tuy nhiên mọi thứ vẫn luôn có ngoại lệ…
- Còn có ngoại lệ nào sao?
- Có một số người có thể phát ra khí thế, đó là loại người giết người vô số, có vô số nợ máu, hai tay dính đầy máu tươi. Đó có thể là một kẻ cùng hung cực ác, hoặc là một vị tướng quân chinh chiến sa trường đã giết vô số quân địch, một khi bọn họ phóng thích khí thế của bản thân, loại khí thế hung lệ này cho dù có dọa chết người thì cũng không có gì là lạ. Tuy nhiên, trông Sở Dương vẫn còn trẻ như vậy… giả thuyết này quả thật là không thể tin được.
Người áo xanh buồn rầu nhíu mày, hắn cảm thấy mình đưa ra suy đoán này đối với một người thiếu niên mười mấy tuổi quả là có chút khiên cưỡng, một thiếu niên còn nhỏ tuổi như vậy sao có thể là kẻ giết người vô số được cơ chứ? …
- Phù…
Thiết Bổ Thiên thở dài một tiếng.
- Chúng thuộc hạ muốn đi vào điều tra thì bị người của bên quân đội ngăn cản, người của quân đội đã bí mật phong tỏa Thiên Binh các, ngăn không cho bất cứ ai lại gần.
- Sao cơ, người của quân đội ư?
Thiết Bổ Thiên đột nhiên nở nụ cười:
- Là người của Long Thành hoàng thúc?
- Vâng.
- Chẳng lẽ Hoàng thúc cũng muốn nhúng tay vào việc này sao?
Thiết Bổ Thiên cười nhẹ, nói:
- không ngờ chỉ là một Thiên Binh các nho nhỏ lại khiến cho cả Long Thành Hoàng thúc vốn không màng thế sự của ta cũng muốn xuất đầu lộ diện, tên Sở Dương này quả thật đúng là phúc tinh của ta.
- Còn nữa, chúng ta đột nhiên bị mất đi liên hệ với ba trong bảy phân bộ của Bổ Thiên các tại Đại Triệu. Thái tử, việc này thuộc hạ nghĩ hẳn là do Đệ Ngũ Khinh Nhu đã làm.
Thiết Bổ Thiên nhíu mày suy nghĩ thật lâu, một lúc sau mới nói:
- Không phải là Đệ Ngũ Khinh Nhu, ta cho rằng Đệ Ngũ Khinh Nhu không phải là kẻ thiếu kiên nhẫn như vậy đâu.
Tuy hắn không nói rõ vì sao không phải là do Đệ Ngũ Khinh Nhu làm chuyện này nhưng có vẻ như hắn đã khẳng định chắc chắn như vậy rồi.
- Còn có tin tức gì khác nữa không?
- Đại Triệu đã điều động quân mã ở phía đông nam. Có ba quân đoàn lớn đang tiến về phía Quỷ Khấp cốc, nhưng xem tình hình hiện nay thì có vẻ như chúng đang nhắm vào nước Vô Cực thì đúng hơn ... chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến nước ta cả.
Thiết Vân ở phía bắc của Đại Triệu mà Đại Triệu lại điều động quân đội ở phía đông nam, hai bên cách xa nhau cả vạn dặm.
Người áo xanh vừa nói ra những lời này, sắc mặt của Thiết Bổ Thiên đột nhiên trở nên trầm trọng, hắn lẩm bẩm:
- Phía đông nam?
Trong mắt hắn đột nhiên lóe lên những tia sắc bén, thì thào tự hỏi một câu:
- Phía đông nam sao? Điều động ba quân đoàn?
Không hiểu là chuyện gì?
-----------------------o0o-----------------------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện