[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên
Chương 55 : Thời gian không dài lắm chỉ chừng mười tám ngàn năm!
Người đăng: Diego
.
Bộ thứ ba: Tấn công Thiết Vân
Chương 55: Thời gian không lâu, cũng chỉ mười tám nghìn năm
o0o
Đồng thời, trên mũi kiếm không ngừng phát ra một loại lực lượng kì lạ giúp tu bổ kinh mạch của Sở Dương. Bên trong kinh mạch, vốn dược lực của Kim Huyết Huyền Sâm đọng lại ngầm bảo vệ bên trong tĩnh mạch cũng trong lúc này đột nhiên kích phát, bắt đầu chậm rãi dung hợp hoàn toàn vào bên trong kinh mạch của hắn...
Sau khi vận công một chu thiên, một cỗ lực lượng trên mũi kiếm đột nhiên bùng nổ, trong phút chốc giúp kinh mạch của Sở Dương cảm thấy khoan khoái vô cùng!
Bên ngoài thân thể, quần áo của hắn bay phần phật, một cỗ sương mù màu đen khó có thể thấy rõ từ trong mũi và miệng của hắn đồng thời phun ra. Sau đó Sở Dương liền cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều!
Cao lão đầu đứng đối diện với hắn trợn mắt há hốc mồm!
Ta nhìn thấy gì thế này?
Thần ơi, mau cứu ta đi. Ta bị bệnh! Đôi mắt của ta có vấn đề rồi ...
Tiểu tử này... tạm không nói đến chuyện hắn đặt mông ngồi xuống liền nhập định, nhưng chỉ chưa đến thời gian một cái hô hấp mà thương thế liền đã khôi phục? Kế đến còn chưa tới thời gian uống một chén trà nóng, liền... đột phá sao?
Chuyện như thế này cũng có thể xảy ra à?
Loại hiện tượng quái dị này làm vị Liệt Hỏa Đao tông vốn đã thành danh nhiều năm này hoàn toàn hoảng loạn...
Sở Dương chậm rãi mở to mắt, một bóng kiếm sắc bén hiện lên, sau đó liền khôi phục lại bình thường.
Nhưng lúc hắn vừa mới mở mắt ra, đại hán cùng Cao lão đầu kia đang nhìn hắn đều cảm giác được trong con ngươi rất đau đớn, giống như bị một thanh thép nóng cháy đỏ bừng đâm mạnh vào mắt.
Hai người đều là hạng người vô pháp vô thiên, thế nhưng lúc này, người thiếu niên đối diện làm trong lòng họ dâng lên một cảm giác sợ hãi!
Họ cảm thấy giống như một con viễn cổ ác ma đột nhiên xé rách phong ấn, mang theo sự hung hãn hủy thiên diệt địa đi tới thế gian này!
Hắn lại đột phá Vũ Sĩ tứ cấp!
Nếu Cao lão đầu biết Sở Dương chỉ vừa mới đột phá Vũ Đồ đạt tới cấp bậc Vũ Sĩ khoảng bốn năm ngày trước thì chỉ sợ thật sự cả hai con ngươi mờ đục kia của lão cũng phải lòi ra ngoài. Sau đó mắc bệnh cơ bụng tắc nghẽn linh tinh, hộc máu sùi bọt mép đi đời nhà ma cũng chưa biết chừng...
"Như vậy mà cũng có thể đột phá. Trời ạ!" Dù là như thế, Cao lão đầu vẫn trừng mắt, run run hai tay, hoảng loạn không biết vì sao. Ánh mắt ông nhìn Sở Dương đã đầy vẻ ghen tị.
Người so với người thật sự là tức chết.
Mỗi lần lão tử đột phá đều giống như lột da người sống, vùng vẫy khó chịu rất nhiều ngày, thế mà tên gia hỏa này đột phá lại có vẻ rất hưởng thụ ...
- Cảm giác như thế nào?
Cao lão đầu làm như vô tình hỏi.
- Mới đột phá một cấp.
Sở Dương chặc lưỡi, nhíu mày:
- Tại sao lại chậm như vậy? Hình như có gì đó không đúng thì phải.
Cao lão đầu lảo đảo, run rẩy hai ba lượt mới hỏi:
- Lần trước ngươi đột phá là từ lúc nào?
Ông thầm nghĩ: “Chẳng lẽ người này bị kẹt ở bình cảnh đã nhiều năm rồi ư? Nếu là thế, tình huống như vậy vẫn là chuyện có thể xảy ra.”
Sở Dương gãi gãi da đầu, nhướng mí mắt nói một cách không rõ ràng lắm:
- Hẳn là bốn ngày trước đi? Hoặc là năm ngày trước? Khoảng cách này quá dài a, có điểm gì đó là lạ...
Cao lão đầu trợn trắng mắt, môi run run, chìa ngón tay khô gầy run rẩy chỉ vào hắn. Sau đó lão đột nhiên đặt mông ngồi dưới đất, khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn đỏ bừng, giống như máu cả người lão trong nháy mắt này đều xông lên đỉnh đầu.
Thật lâu sau lão đầu mới đứng dậy, trông như người bị mộng du, sắc mặt xám trắng xoay người muốn đi, trông tập ta tập tễnh.
Sở Dương kinh ngạc hỏi:
- Cao lão! Ông sao vậy?
Cao lão đầu giống như mộng du, lẩm bẩm nói:
- Lão phu về phòng ngủ, chắc ta không ngủ vài ngày rồi nên xuất hiện ảo giác...
Sau đó bỏ đi, dáng vẻ thất tha thất thểu.
Đại hán che mặt kia thổn thức lắc lắc đầu, trong lòng cảm thán nói:
- Lão tử lúc trước ở thành Thiết Vân chứng kiến dáng vẻ mấy tên tiểu bạch kiểm trả tiền cơm còn cố làm ra vẻ xem tiền tài như cặn bã. Lão tử liền cho là bọn họ thật sự rất giả tạo. Không ngờ tới hôm nay ta mới biết cái gì gọi là giả tạo chân chính. Bựa! Trình độ như vậy thật sự nên làm tổ sư gia của mấy tên kia!
Sở Dương im lặng một hồi.
Ta nói đều là sự thật mà? Nhớ đến quãng thời gian kiếp trước không chỉ là thăng một cấp mà thôi. Lúc bình thường thăng cấp giống như ngồi tên lửa thăng liền mấy cấp. Nhưng mà... Thời gian cảm ngộ cùng cảm nhận khi thăng cấp kiểu này cũng tất nhiên là khác nhau.
- Từ từ mà tiến, vững vàng nắm chắc mới là vương đạo! Mỗi một bước đều phải có cảm ngộ của mỗi bước. Tích lũy như thế mới là tốt nhất! Kiếp trước thăng cấp nhanh như thúc heo làm ngươi cảm thấy rất thích sao đồ đần? Nếu không phải bổn đại nhân áp chế ngươi, vậy bây giờ ngươi đã đột phá từ lâu rồi! Kiếp trước ngươi không đạt đến đỉnh phong cũng là bởi vì ngươi còn thiếu cái cảm ngộ của từng bước này!
"Ăn một miếng mà mập ngay thì kết quả duy nhất chính là làm ngươi mập ra đến chết! Hiểu chưa đồ đần?" Trong đầu hắn, một thanh âm cực kỳ cuồng ngạo không thèm kiêng nể ai lại mang theo một loại khẩu khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vang lên.
Sở Dương ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu được. Không sai! Tập võ luyện công cũng như con người khi còn sống. Từ nhỏ đến lớn, lúc còn nhỏ từ từ tích lũy mới là chính đạo. Nếu để cho một em bé ba tuổi uống thuốc tăng trưởng để cho hắn thoáng cái lớn đến ba mươi tuổi, chẳng lẽ nó thật sự có được suy nghĩ của người ba mươi tuổi sao?
Khó trách lực lượng cường đại như vậy lại chỉ có thể tăng một cấp. Nguyên lai là Cửu Kiếp kiếm cố tình ngăn chặn, lưu cho mình thời gian cảm ngộ.
"Ngươi bây giờ còn ngồi đó! Còn không nhanh chóng tìm đồ bổ mà ăn vào đi? Cứ cái tốc độ như con kiến vậy thì đến khi nào thì mới có thể cường đại lên đây?"
"Đổ bổ?" Sở Dương ngơ ngác hỏi: "Đồ bổ cái gì?"
"Thì Thất Tinh Bạch Ngọc Lan, Cửu Diệp Linh Sâm, Không Linh Tử Chi, Vạn Niên Hoàng Tinh chẳng hạn cũng được a. Nếu không thì dùng cái gì mà Tử Tinh Ngọc, Huyền Kim Thiết, Tinh Thần Cương, Mộng Yểm Ngân, Kim Cương Sa cũng được a, mỗi một loại mười tám nghìn cân liền đủ dùng..."
Sở Dương tay chân run rẩy té ngã trên đất!
Chợt hắn đột nhiên chửi ầm lên:
- Mấy thứ đó? Mẹ. Đó là thứ gì? Ngươi cho đó là rau cải trắng sao? Mấy thứ đó đều là linh thảo ở trong truyền thuyết đấy! Có thể phát hiện một gốc đã là phải cảm ơn trời phật phù hộ rồi, ngươi lại còn muốn mười tám nghìn cân? Ngươi nằm mơ giữa ban ngày hay ăn no nói nhảm vậy?
Cao lão đầu cùng Đỗ Thế Tình đã đi một quãng xa nhất thời kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Sở Dương đột nhiên nổi giận đều ngơ ngác như hai hòa thượng tìm không thấy tóc.
Đại hán đối diện Sở Dương giận tím mặt kêu lên:
- Đồ khốn! Lão tử chẳng qua muốn ăn mấy cân thịt bò! Lão tử đói bụng ngươi biết không? Con mẹ ngươi. Thật đúng là coi lão tử trở thành tù binh? Khốn nạn, cái gì mà trong truyền thuyết? Bộ thịt bò đối với ngươi là vật trong truyền thuyết sao? Đúng là đồ quê mùa không hiểu sự đời!
Thì ra tên kia đói bụng, đưa ra yêu cầu với Sở Dương...
Sở Dương nghiêng đầu, nhe răng một cái tức giận quát:
- Câm miệng! Ngươi còn tiếp tục. Mẹ nó lão tử sẽ đem ngươi lột sạch rồi kéo tới đàn ngựa bố trí thật tốt. Sau đó cho tất cả ngựa chiến ăn xuân dược!
Trong tích tắc, trong mắt Sở Dương lập lòe hung quang.
Lời vừa nói ra, toàn thân đại hán kia chợt run rẩy kịch liệt, miệng há hốc tuyệt vọng nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch. Tuy tức giận đến nỗi trong lòng nổi trận lôi đình nhưng cũng không dám phát tác chút nào, hiện tại hắn mới hiểu được mình đã rơi vào trong tay một tên lưu manh như thế nào...
Nghe lời hắn nói xem, một người bình thường có thể nói được giống như vậy sao?
"Những thứ đó là đồ vật giúp Cửu Kiếp kiếm thăng cấp." Trong ý thức, thanh âm kia vui sướng mà cười: "Tiểu tử thúi, nói cho ngươi biết, chuyện cần làm đầu tiên chính là mở ra không gian của Cửu Kiếp Kiếm. Ngươi chắc chắn sẽ vui mừng lẫn sợ hãi a. Mà ngươi cũng thật vô dụng, thời gian dài như vậy lại còn chưa mở ra công năng tự nhiên của Cửu Kiếp kiếm!"
"Không gian bên trong Cửu Kiếp kiếm?" Sở Dương sửng sốt.
"Không sai, chính là không gian bên trong Cửu Kiếp kiếm!"
"Chậm đã! Nói như vậy... Ngươi không phải kiếm hồn?" Sở Dương buồn bực hỏi.
"Không sai, ta chính là kiếm hồn của nó. Nhưng hiện tại... Ta cùng Cửu Kiếp kiếm vẫn không thể hợp hai thành một." Thanh âm này tràn ngập buồn chán: "Đồ khốn chết tiệt, khảo nghiệm kiếm chủ cũng thôi đi, vì sao còn phải chia lìa bản thể cùng kiếm hổn? Thật khốn nạn, quá khốn nạn..."
"Ai?" Sở Dương cảm thấy tim đập rộn lên, có lẽ người mà kiếm hồn đang mắng chính là vị tồn tại thần bí đã chế tạo ra Cửu Kiếp kiếm!
"Hiện tại ta cũng đã quên mất hắn là ai." Thanh âm kia thở dài chán nản nói: "Chỉ tới thời điểm ngươi tìm được đoạn kiếm gãy thứ bảy kiếm và hồn mới có thể hợp nhất. Khi tìm được đủ chín đoạn thì ta mới có thể khôi phục toàn bộ."
"Kiên nhẫn đi tìm đi. Những thứ kia cũng không khó tìm, trên thế giới này có rất nhiều."
"Có thể... Nhưng nếu tìm không thấy thì làm sao bây giờ?" Sở Dương yếu ớt hỏi.
"Cửu Kiếp kiếm chắc sẽ không bị hủy diệt. Ngươi chậm rãi tìm, tìm tới mười tám nghìn năm còn không tìm ra sao?"
Kiếm Hồn nói xong một câu này liền im lặng.
"Ặc... Mười tám nghìn năm..." Sở Dương chỉ cảm thấy đầu lớn như cái đấu, trước mắt đom đóm bay tán loạn.
-----------------------o0o-----------------------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện