[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên
Chương 47 : Hành động xuất thần nhập hóa
Người đăng: Diego
.
Chương 47: Hành động xuất thần nhập hóa
Ta khám và chữa bệnh cho mẹ người này chính vào khoảng thời gian Hoàng đế của Thiết Vân bị trúng tên độc.
- Đỗ tiên sinh không chỉ cứu cha mẹ tôi, hơn nữa thương cảnh gia đình chúng tôi nghèo khó nên người không những không lấy một xu tiền nào mà trước khi đi còn để lại cho một thỏi bạc trợ giúp gia đình vượt qua cơn nguy khốn. Ơn đức của Đỗ tiên sinh, cả nhà chúng tôi suốt đời không quên!
Thiếu niên này thấy Đỗ Thế Tình đang tự hỏi thì sắc mặt không khỏi vui mừng, lời nói càng thêm kích động:
- Lúc ấy mẫu thân tôi đang bệnh nặng, mà tiền bạc trong nhà cũng chả còn được bao nhiêu. May mà có một thỏi bạc kia của Đỗ tiên sinh, cả nhà tôi mới có thể sống sót được. Ân đức ấy của Đỗ tiên sinh với gia đình tôi thật to lớn vô cùng!
- Thì ra là thế!
Đỗ Thế Tình động não suy nghĩ, dường như đúng là có trường hợp như thế này, nhưng lại mờ mịt không nhớ rõ. Có vẻ như vì đối phương nhắc tới nên mình mới nhớ đến. Nhưng trong suốt cuộc đời hành nghề y, những chuyện như thế này hắn đã làm nhiều không đếm nổi. Cho dù đúng là có sự việc như thế này, cũng chỉ nhớ mang máng mà thôi.
Không thể không nói, việc "cản đường báo ân" đúng là chuyện thường ngày ở huyện, ai cũng biết, nhưng lại làm cho tâm tình người gặp được vô cùng vui sướng.
- Vâng, đối với chuyện này, tiên phụ không chỉ một lần dặn dò tôi, nhắc tôi khi trưởng thành nhất định phải tìm được Đỗ tiên sinh để báo đáp ân tình này. Tiên phụ khi lâm chung, cũng vì chưa thể báo đáp được ân tình của Đỗ tiên sinh mà thấy canh cánh trong lòng!
Thiếu niên kia nước mắt lưng tròng mà rằng:
- Cuối cùng thì ông trời cũng có mắt, khiến cho tôi hỏi thăm được hành tung của Đỗ tiên sinh, qua đó mới gặp được ngài để tỏ lòng biết ơn. Tiên phụ ở trên trời nếu có linh thiêng, hẳn ông sẽ vô cùng vui mừng.
Nói xong, mắt hắn đỏ lên.
- Tâm ý này của phụ tử ngươi, Đỗ mỗ xin nhận.
Đỗ Thế Tình cũng không khỏi có cảm giác chuyện cũ thoảng qua như mây khói, thổn thức nói:
- Chuyện cũ đã như thế, vậy giờ phụ thân cậu… đã khuất núi rồi sao?
- Vâng, ba năm trước tiên phụ đi săn hổ trên núi, chẳng may …
Thiếu niên nghẹn ngào nói.
- Đáng tiếc thật, phụ thân ngươi quả là một hảo nam tử! Hẳn ông ấy là một người cha rất tốt đúng không?
Cho tới bây giờ Đỗ Thế Tình vẫn chưa nhớ được gì, nhưng từ lời nói của cậu thiếu niên này, hắn cũng hiểu được phần nào câu chuyện. Gia cảnh cậu thiếu niên này nghèo khó, phụ mẫu bệnh tật nhiều năm chữa không khỏi và đã được mình cứu chữa. Suốt mấy năm trời họ vẫn còn nhớ ân tình này, không quên báo đáp, thậm chí đến lúc gần đất xa trời cũng không quên báo ân. Hơn nữa, cha hắn còn “lên núi săn hổ”; người mà có thể đánh nhau với hổ, quả là một trang hảo hán.
Một trang hảo hán như vậy, tất nhiên phải là một người tốt rồi.
Vô hình chung, Đỗ Thế Tình cũng có cảm giác mình thật sự đã làm chuyện này. Tuy trí nhớ có mơ hồ, nhưng thiếu niên này dù còn nhỏ tuổi như vậy nhưng đã tìm đến mình để báo ân. Tình cảm chân thành như thế cũng không phải khó mà giả dối được.
- Đỗ tiên sinh, rốt cuộc ngài cũng nhớ ra rồi!!
Thiếu niên áo đen hứng khởi kêu lên:
- Tôi tên là Sở Dương, năm đó cũng từng được gặp tiên sinh đấy.
- Thời gian trôi qua, đến nay ngươi cũng đã trưởng thành rồi.
Đỗ Thế Tình vuốt râu mỉm cười, hoài cảm. Đến lúc này, lão thật sự có cảm giác “hậu sinh khả úy”, không khỏi thổn thức:
- Nếu lệnh tôn có thể thấy bản lĩnh của cậu bây giờ, hẳn ông ấy cũng có thể mỉm cười nơi chín suối rồi!
- Vâng, sáu năm trước tôi có bái sư, tập luyện võ công.
Sở Dương muốn nói lại thôi, có chút xấu hổ:
- Khục khục, cuối cùng đến hôm nay cũng có thể nhìn thấy tiên sinh, thấy được Đỗ tiên sinh đang trên đường tới Thiết Vân. Ngàn dặm xa xôi, tại hạ tuy tài hèn sức mọn nhưng cũng xin nguyện ý hộ tống tiên sinh một đoạn đường.
- Sao có thể như vậy được?
Đỗ Thế Tình chần chừ.
- Chẳng lẽ Đỗ tiên sinh không thể cho tại hạ một cơ hội để báo đáp ân nghĩa của người sao?
Sở Dương thương tâm nói:
- Tại hạ biết võ công của mình thấp kém, nhưng… Nhưng lại mang theo tâm nguyện hoàn thành nguyện vọng của tiên phụ trước lúc lâm chung.
- Kính xin Đỗ tiên sinh chấp nhận.
Khi Sở Dương nói đến đây, không có điều gì khiến mọi người nghi ngờ cả. Thái độ của tám kỵ sĩ đi theo bảo vệ Đỗ Thế Tình đối với Sở Dương cũng thay đổi. Một người trong đó còn vỗ vỗ vào vai của Sở Dương, cười nói:
- Hảo tiểu tử, võ công của cậu mà thấp kém ư? Ba người chúng ta cũng không đấu lại được cậu đấy.
Sở Dương khiêm tốn nói:
- Đấy là các vị đại ca nhường nhịn đó thôi. Thấy tuổi tôi còn nhỏ nên không nỡ dùng sức, chứ không thì một đao chẳng phải là đã chém tôi thành hai đoạn sao?
Tất cả các kỵ sĩ đều cười.
Tuy mọi người đều biết mình vừa rồi hạ thủ tuyệt đối không có lưu tình, nhưng không xuất toàn lực cũng là sự thật. Vì vậy có chút ưa thích với lời nói của thiếu niên này.
Chịu ân huệ của người khác nhớ mãi không quên. Vì nguyện vọng của tiên phụ trước lúc gần đất xa trời mà kiên nhẫn theo đuổi… Đây chính là biểu hiện của người đại trung, đại hiếu. Người như vậy, bất kể đi đến đâu thì cũng đều được hoan nghênh cả.
- Được rồi, đã là cố nhân, vậy thì cậu hãy theo ta đi. Chờ khi đến Thiết Vân, nếu gặp cơ hội, ta sẽ giúp cậu tìm cho một con đường tiến thân.Thế cũng là điều tốt.
Đỗ Thế Tình mỉm cười nói.
Tám kỵ sĩ đều lộ ra vẻ hâm mộ. Được chính Đỗ Thế Tình tiến dẫn, nhất là vào lúc này hắn đang được nước Thiết Vân mời đến, cơ hội này thật là hiếm có? Có thể nói, chỉ cần Đỗ Thế Tình mở miệng, thiếu niên này gần như sẽ có tiền đồ như gấm!
- Không dám, tại hạ đối với những điều này… quả thật không có hứng thú.
Sở Dương trả lời, làm ra vẻ nản lòng thối chí:
- Chỉ cần đến lúc Đỗ tiên sinh tiến vào Thiết Vân bình an, tại hạ cũng sẽ yên tâm mà rời đi. Tại hạ tuy không ra gì, nhưng với những cái kia… ha ha, tốt nhất là nên đứng xa mà nhìn thì tốt hơn. Miễn cho sau này không biết vì sao mà mất đầu.
Sở Dương làm sao có thể không biết, đây chính là lần thăm dò cuối cùng của Đỗ Thế Tình đối với mình? Hắn làm ra bộ dạng dứt khoát xem công danh như cặn bã, cũng để lộ ra sự chán nản, tuyệt vọng trong lòng mình.
Vừa nói vậy, vẻ mặt của lão già phu xe cũng bắt đầu hòa hoãn hơn. Đỗ Thế Tình lắc đầu, cười:
- Tốt, nếu đã thế, ngươi hãy theo ta đi.
Sở Dương lập tức trở nên vui mừng, nhảy dựng lên, vui sướng nói:
- Đa tạ tiên sinh!
Đỗ Thế Tình thấy tâm tình tuổi trẻ của hắn lộ ra, không khỏi cười to thoải mái. Hắn quả thật không biết rằng, vị thiếu niên trong mắt hắn là “trung hậu, trung thực, thiện lương, hiếu thuận, trọng tình trọng nghĩa” này trong nội tâm đang muốn nôn mửa vì cái nhảy dựng lên vui vẻ giả bộ của mình.
Đỗ Thế Tình càng không nghĩ được rằng, cái gọi là “Hồi ức chân tình”, cái gì “Lâm chung nhắc nhở” đều là giả dối hết. Ngay cả thân thế của chính mình Sở Dương còn chẳng rõ, lại ở đâu ra có cái gì “Sở chí lớn” đây ?
Nhưng bất kể thế nào, bước đầu tiên trong kế hoạch của Sở Dương đã thành công. Hắn đã thành công trà trộn vào đoàn người này, mà chính đoàn người này sẽ trực tiếp tiến vào tầm mắt những nhân vật chủ chốt nhất của Thiết Vân!
Kế tiếp, Sở Dương tất nhiên là có ý định khác, nhưng đoàn người này lại chính là một trong những điểm mấu chốt nhất trong kế hoạch của hắn.Tối thiểu nhất, trước khi việc Đỗ Thế Tình mưu hại Thiết Thế Thành bị lộ ra, đoàn người này vẫn rất quan trọng đối với thái tử Thiết Bổ Thiên.
Và lưu lại trong lòng của Đỗ Thế Tình một ấn tượng thật sâu đậm cũng là một bước trọng yếu không kém!
Vốn ban đầu hắn định thay hình đổi dạng, nhưng càng nghĩ về sau, chính mình đã để lại không ít dấu vết có thể bị tìm ra. Nhỡ khi bị người ta vạch trần thì không tốt chút nào, chẳng bằng cứ thoải mái, thành thật dùng chính thân phận của mình mà tiến thẳng tới Thiết Vân.
Đệ tử bị trục xuất của Thiên Ngoại Lâu – Sở Dương.
Một ngày sau, Sở Dương đã cùng với tám kỵ sĩ trở nên quen thuộc. Mọi người cùng nhau ăn thịt, uống rượu, vui vẻ hòa thuận.
Nhưng Sở Dương lần nào cũng cảm giác được có một đôi mắt lợi hại luôn luôn quan sát chính mình. Hắn biết rõ, đôi mắt này thuộc về lão già đánh xe.
Tuy không rõ tu vi của lão già này thế nào, nhưng ánh mắt giấu giếm này, tuyệt đối không thuộc về kẻ yếu. Coi như so sánh với mấy vị sư thúc, sư bá tại Thiên Ngoại Lâu, chỉ sợ cũng không yếu hơn bao nhiêu.
Hắn mới chính là vệ sỹ chính thức của Đỗ Thế Tình. Có người này bảo vệ thì còn hơn cả thiên quân vạn mã!
Đỗ Thế Tình không hề hoài nghi mình điều gì, tám kỵ sĩ đối với mình cũng không có gì nghi vấn. Nhưng chỉ duy nhất lão già đánh xe kia không hề tin tưởng gì mình.
Vào buổi chiều hai ngày sau, khi đội ngũ đi qua một thành trấn, đã nghe được tin đồn: “Thiên Ngoại Lâu tuyên bố ra bên ngoài, đệ tử của Tử Trúc Viên – Sở Dương, có hành động bất chính, đã giết chết đại sư huynh của mình là Thạch Thiên Sơn, tội ác tầy trời, do vậy trục xuất khỏi sơn môn. Từ nay về sau, không còn là đệ tử của Thiên Ngoại Lâu nữa”.
Tin tức truyền đến, bọn người Đỗ Thế Tình cực kỳ kinh ngạc.
- Sở Dương, câu chuyện đó nói về Sở Dương… là nói về ngươi à?
Lúc ăn cơm trưa, một kỵ sĩ hỏi.
Sắc mặt Sở Dương trầm xuống, trở nên tối tăm, phiền muộn, dường như gặp rất nhiều ủy khuất, nhưng lại không thể khiếu nại, ánh mắt mờ mịt, trống rỗng mà không biết giải quyết thế nào.
- Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi vì sao lại bị đuổi khỏi sư môn?
Đỗ Thế Tình cau mày hỏi:
- Với tính cách của ngươi, chắc sẽ không làm ra sự việc thế này mới phải chứ?
Vẻ mặt Sở Dương lạnh lùng, hai tay vô thức nắm lên một đống cỏ, vô ý thức vò nát. Thật lâu sau, hắn mới cắn răng nói:
- Sư tỷ của ta… Sư tỷ của ta, cùng với ta… tâm đầu ý hợp… nhưng…
Hắn cũng không nói hết, thậm chí nói không đầu không đuôi, nhưng biểu hiện thống khổ trên mặt cùng đôi bàn tay đang run rẩy nổi đầy gân xanh kia cũng đã nói lên hết thảy, thực sự tác dụng hơn hẳn bất kỳ lời nói nào.
-----------------------o0o-----------------------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện