[Dịch] Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên

Chương 44 : Hấp Linh Thánh ngư!

Người đăng: Diego

.
Chương 44: Hấp Linh Thánh ngư! Dịch: hoangcuinl12345 Biên dịch: ntv Biên tập: Sau khi từ biệt Ô Vân Lương, trên đường trở về Tử Trúc lâm, Mạnh Siêu Nhiên một mực im lặng không nói câu nào. Sở Dương biết sư phụ đang lo lắng cho mình, nhưng hắn lại không có cách gì để giải quyết việc này. Trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải, dù nói gì đi nữa cũng không thể giảm bớt được lo lắng trong lòng sư phụ, cho nên tốt nhất là im lặng. Vừa mới về đến cửa Tử Trúc viên thì đã nghe thấy tiếng kêu lớn của Đàm Đàm từ bên trong truyền ra: - Đừng giãy dụa nữa! Còn giãy thì tao hầm mày làm súp bây giờ! Hai người khẽ giật mình, vội vàng chạy vào trong thì thấy Đàm Đàm đang chổng mông đứng bên bờ ao, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi. Hắn vừa hô hào ầm ĩ, vừa nắm lấy con cá nhảy lên rồi giơ nó lên cao quá trán, cười ha ha mấy tiếng, rất là vui vẻ. Mạnh Siêu Nhiên sững sờ, rồi đột nhiên chạy nhanh tới. Sở Dương cũng kinh ngạc không thôi! Không thể tin là Đàm Đàm lại bắt được của quí như vậy! Đây là một con cá rất kỳ quái, toàn thân đen nhánh không có vẩy, đầu cá lại rất tròn mà không có mắt. Không ngờ lại là một con cá mù! Nhìn cái đầu của nó không quá lớn, chắc cũng không được nửa cân. - Đàm Đàm, mau thả nó xuống. Mạnh Siêu Nhiên nói gấp: - Tuyệt đối không được để nó chết! Đàm Đàm ngẩn người kinh ngạc không biết nên làm thế nào, cuối cùng quay đầu lại hưng phấn kêu lên: - Sư phụ, Sở Dương, xem này, con bắt được một con cá có cái đầu kỳ quá. Trong lúc đang nói chuyện, con cá trên tay hắn giãy dụa, tuột ra khỏi tay, nhảy lên trên không định trốn vào trong nước. Mạnh Siêu Nhiên phản ứng rất nhanh, nhảy vọt lên, trước khi con cá kịp rơi xuống thì đã bắt lại được nó. Sau khi lộn một vòng trên không, tiện tay ông với tay lấy luôn chậu nước, không ngừng nghỉ chút nào mà quay trở về chỗ ao nước, múc một nửa chậu nước rồi thả con cá vào trong đó. Sau đó Mạnh Siêu Nhiên mới lau những bọt nước đang dính trên mặt, mỉm cười đưa chậu nước cho Đàm Đàm: - Nuôi nó trong phòng, tha hồ mà nhìn ngắm. Con cá này rất trân quý, ngươi hãy cố gắng chăm sóc, đừng để nó chết mất. Đàm Đàm nghi hoặc nói: - Sư phụ, đây là cá gì vậy? Bé bé xinh xinh thế này… chẳng đủ để nấu một bát canh. - Nấu canh?! Tiểu tử ngươi suốt ngày chỉ biết mỗi ăn thôi! Mạnh Siêu Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười vỗ đầu hắn một cái, trách mắng: - Đây là vật báu vô giá! Ăn rồi không phải là tiếc đứt hêt cả ruột sao? - Vật báu vô giá? Đàm Đàm sờ sờ đầu, nhìn con cá trong chậu một cách tò mò. Hắn hết nhìn trái lại nhìn phải, nhưng nhìn thế nào cũng đây vẫn là một con cá thôi mà. Ngay cả khi lớn hơn một chút, thì nó cũng không phải là một con rồng nha. - Đây là Hấp Linh Thánh Ngư. Sở Dương cũng ngồi xổm xuống, nhìn xem con cá: - Không thể tin được, vận khí của Đàm Đàm ngươi thật là tốt, không ngờ bắt được một bảo bối!. - Hấp Linh Thánh Ngư? - Đúng vậy, là Hấp Linh Thánh Ngư, trong truyền thuyết, nó chính là bảo bối của Tam Tinh Thánh tộc. Loại cá này khi chưa lớn thì không nên ăn, cũng không có khả năng gì đặc biệt cả. Nhưng nếu thả nó trong hồ hay là nuôi ở trong phòng của mình thì nó có thể đem Thiên Địa linh khí trong một phạm vi nhất định hội tụ lại! Đối với sự tu luyện của vũ giả có ích lợi rất lớn, thật sự là làm ít mà hưởng nhiều! Không phải nói ngoa chứ bất cứ vũ giả nào cũng mơ ước có được nó! Sở Dương nhẹ nhàng nói. - Đúng vậy, không những thế, lợi ích lớn nhất của nó là thu nạp Thiên Địa linh khí tinh khiết nhất từ bốn phía. Đây là điều khó khăn nhất. Loài cá này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, bao nhiêu năm rồi chưa có người nào gặp qua, vẫn chỉ thấy trong các điển tích. Đàm Đàm, làm sao mà con lại phát hiện ra nó thế? Mạnh Siêu Nhiên kinh hỉ nhìn Đàm Đàm. - Là thế này, lúc con xuống cái ao này để múc nước, bất chợt cả trời đất đều lâm vào bóng tối, đưa tay cũng không thấy năm ngón. Lúc đó con sợ quá, đứng ở đó không dám động đậy đến hơn nửa canh giờ, sau đó con phát hiện bùn đất dưới ao không ngừng đảo lộn, như có vật gì chui ra vậy, sau đó con đến xem… Đàm Đàm buông tay: - Sau đó thằng nhỏ này từ dưới đất chui ra… con thấy nó rất kỳ quái nên bắt luôn. - Trời đột nhiên tối đen? Mạnh Siêu Nhiên nhíu mày. Khi trời đất xảy ra dị tượng này thì ông và Ô Vân Lương đều đang ở trong thạch thất cho nên không biết chuyện gì đã xảy ra. Giờ đây sau khi nghe Đàm Đàm nói, lập tức cảm thấy có gì đó không đúng. - Trời tối đen nửa canh giờ? Sau đó con cá này liền từ đất chui ra? Mạnh Siêu Nhiên ngửa đầu nhìn trời, trong mắt hiện lên một tia lo lắng: - Đồ vật của Thánh Tộc đã rất lâu rồi không xuất thế. Vì sao giờ lại đột nhiên lại xuất hiện một Hấp Linh Thánh Ngư? Trời đang sáng sủa, đột nhiên tối sầm là có ý gì chứ? - Chẳng lẽ, sắp tới lại có biến hay sao? Ông đau khổ suy nghĩ cả nửa ngày cũng không thể lý giải được là chuyện gì cuối cùng đành vứt sang một bên. Nhưng xem trong mắt ông lúc này thì lại có thêm một nỗi lo khác. Sở Dương cũng không biết nên làm thế nào cho phải, hắn cũng không thể biết là việc mình lấy được mũi kiếm đầu tiên của Cửu Kiếp kiếm lại làm ra một hồi kinh thiên động địa như thế. - Đàm Đàm, con cá này là do con phát hiện ra. Giờ con hãy đi làm một cái bể cá, nuôi nó trong phòng của mình đi. Mạnh Siêu Nhiên khôi phục bình tĩnh lại rất nhanh. - Vâng, sư phụ. Con cùng Sở Dương tốt nhất là ở cùng một phòng, hai chúng con đều được lời, ha ha. Đàm Đàm cười sảng khoải. - Từ nay trở đi, Sở Dương với ngươi tách ra ngủ riêng! Mạnh Siêu Nhiên nghiêm mặt. - Vì sao? Đàm Đàm thất vọng. - Không tại sao cả, Sở Dương còn có chuyện quan trọng khác phải làm. - A… thế thì con cá này để ở phòng Sở Dương là tốt nhất.” Vẻ mặt Đàm Đàm như đang cầu xin, vạn phần không muốn nói: - Tuy con cũng rất cần nó, nhưng Sở Dương phải đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, huynh ấy so với con thì càng cần con cá này. Dù chỉ là tăng từ từ từng chút một nhưng cũng tốt rồi. Đúng rồi, tốt nhất là khi Sở Dương đi ra ngoài cũng mang nó theo là được, vậy thì bất cứ thời điểm nào cũng có thể hấp thu được Thiên Địa linh khí. Trong lòng Sở Dương chấn động, quay đầu lại nhìn Đàm Đàm. Trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, đứng một lúc lâu không nói gì. Chỗ tốt của Hấp Linh Thánh ngư, vừa rồi sư phụ đã nói rất rõ ràng. Đàm Đàm mặc dù có chút ngây ngô, nhưng tuyệt đối không phải là người ngu. Không phải đệ ấy không biết, nhưng lại vẫn không muốn độc chiếm một mình! Thậm chí, đệ ấy còn muốn tặng cho mình mà không một chút đắn đo suy nghĩ. Cho dù có chút không đành lòng, nhưng Đàm Đàm vẫn muốn tặng cho mình! - Tại sao? Trong mắt của Mạnh Siêu Nhiên tràn đầy vui mừng. - Con ở bên cạnh sư phụ không có nguy hiểm gì cả. Đàm Đàm nói nghiêm túc: - Cho nên Sở Dương cần nó hơn con. - Đứa nhỏ ngốc này. Mạnh Siêu Nhiên vươn tay, vuốt ve đầu Đàm Đàm, nói: - Nếu con muốn bảo vệ Sở Dương, vậy trước hết phải tăng thực lực của mình lên đã, đến khi huynh ấy cần giúp đỡ, thì con mới có thể giúp đỡ cho huynh ấy càng nhiều. Sở Dương đi ra bên ngoài, trên người mang theo thứ này thì ngược lại rất dễ mang lại họa sát thân cho huynh ấy. Con hiểu chứ? Đàm Đàm há to miệng, vội vàng nói: Vậy thì…Vậy thì tốt nhất là để lại đây tốt hơn. Nói xong, hắn có chút không dám nhìn Sở Dương: - Sở Dương, đệ… không phải là đệ keo kiệt không muốn cho huynh, nhưng mà, nhưng mà…” Ta hiểu. Sở Dương ôm lấy bả vai hắn, nhìn thật sâu vào đôi mắt Đàm Đàm rồi nói: - Huynh đệ tốt! - Đàm Đàm, làm sao mà đệ biết ta muốn đi ra ngoài? Sở Dương hỏi. - Mấy ngày nay huynh đang chuẩn bị mọi thứ, tuy huynh không nói với đệ nhưng mà đệ cũng không phải ngốc… chúng ta sống cùng một chỗ lâu rồi, cứ khi nào huynh có chuyện gì đó dấu ta, không muốn cho ta biết thì y như rằng đó là việc gì rất nguy hiểm. Đàm Đàm hậm hực nói: - Hơn nữa trong mấy ngày nay sư phụ thường xuyên ở cùng một chỗ với huynh, nếu đệ còn không biết thì đúng là đầu bò. Sở Dương cười ha hả. Đàm Đàm hừ một cái, đột nhiên nói chân thành : - Sở Dương, không biết huynh muốn đi đâu? Nhưng, đệ nhất định sẽ chăm chỉ luyện công, sau này nếu huynh có khó khăn gì thì đệ sẽ giúp huynh giải quyết.” - Tốt! Ta chờ đệ. Đến lúc đó, hai huynh đệ chúng ta hợp lực, tung hoành thiên hạ! Sở Dương thét dài một tiếng hào hùng. Hắn chỉ cảm thấy trong nội tâm của mình đang nổi lên một niềm tin tất thắng. Có huynh đệ tốt như vậy, sao ta lại có thể không cố gắng chứ? Phải biêt, lần biến đổi này cũng thay đổi luôn vận mệnh của Đàm Đàm! Người huynh đệ tốt như thế, làm sao ta lại có thể để hắn chết được?! -----------------------o0o----------------------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang