[Dịch] Ngã Dục Phong Thiên

Chương 38 : Thú thượng cổ! (2)

Người đăng: Xinh Xinh

.
Giữa tiếng nổ vang, không biết trôi qua bao lâu, Mạnh Hạo mở mắt, tinh mang chưa từng có từ trong hai mắt hắn bắn ra, từng tiếng lách tách truyền ra, thân thể hắn như cao hơn một chút, chỉ là làn da vẫn hơi đen như trước, tuy vậy, khuôn mặt hắn lại có thêm chút khí chất nói không nên lời. - Ngưng Khí tầng năm! Mạnh Hạo hít sâu một hơi, mỉm cười. Đạt tới tầng năm là có thể tu luyện Phong Hành Thuật, có thuật này phối hợp với phi kiếm, vô luận là tốc độ ra tay hay là tốc độ di chuyển đều tăng lên một mảng lớn, hoàn toàn bất đồng so với tầng bốn. - Hạn Linh Đan quả nhiên không tầm thường a, nhưng viên đan dược này cũng có cực hạn, không biết ăn vào nhiều hơn thì còn có hiệu quả như trước nữa không, có thể kiên trì cho ta tăng lên tầng sáu hay không!? Mạnh Hạo cúi đầu, nhìn hai viên Hạn Linh Đan trước mặt, thần sắc chần chờ. Bỗng nhiên bên ngoài tiếng mãng yêu rít gào mang theo thê lương kèm theo tiếng nổ vang. Mạnh Hạo thò đầu ra, nhìn ra thoáng bên ngoài. Vừa nhìn, hai mắt hắn liền co rụt lại, hai tay nắm chặt. Hắn nhìn tới một đỉnh núi cách đó không xa, một thanh niên tuấn mỹ phi phàm, hoàn mỹ như thiên địa tạo hóa, bên người có phi kiếm màu vàng vờn quanh, tạo nên từng trận cuồng phong, đang cùng giao chiến với mãng yêu đang dính nửa thân vào trong động. Kẻ này... chính là Vương Đằng Phi. Trên mặt y vẫn mang theo nụ cười, rất thong dong, ánh mắt ôn hòa kia, nụ cười thân thiện kia, làm hắn giống như ánh mặt trời, phát ra ánh sáng chói mắt, đủ để đạp trên tất cả mọi người. Ngay cả trong lúc xuất thủ cũng làm cho người ta cảm giác hoàn mỹ, nhất cử nhất động của y như được thiên địa yêu thích. Xung quanh y có khoảng chín người, một người trong đó chính là Thượng Quan Tu, kẻ này vừa vung tay liền trở thành chủ lực dây dưa cùng mãng yêu, những người này đều có tu vi trên Ngưng Khí tầng bảy, có bộ dáng xa lạ, Mạnh Hạo chưa từng gặp qua, bọn họ bao quanh vây giết mãng yêu, từng tiếng nổ vang không ngừng, mãng yêu rít gào không thôi. Nhìn chằm chằm vào Vương Đằng Phi, Mạnh Hạo vẫn không chút nhúc nhích, trong mắt hắn lại lộ ra âm trầm không ai nhìn thấy, cũng dần dần thay thế cho con ngươi của hắn, thay thế sự bình thản trong lòng hắn, trở thành toàn bộ ý niệm trong mắt hắn. Không lâu sau, thấy mãng yêu kia càng lúc càng gào thét thê lương, trên thân xuất hiện không ít vết thương, máu tươi vẩy khắp nơi. Giờ phút này, nó đúng là suy yếu nhất, mọi người càng ra tay mãnh liệt hơn. Vương Đằng Phi vẫn cười cười, nụ cười hoàn mỹ, trong mắt lại không thể dấu được kích động. Ngày nà đã chờ đợi quá lâu rồi. Vào thời khắc này, tại trên đỉnh chín tòa hoang sơn đều chợt lóe lên, ánh bạc lượn lờ, từng tia từng tia, giống như hợp thành một cái trận pháp. Trận pháp này lơ lửng giữa trời, hóa thành vô số tơ bạc, trở thành sương mù màu bạc, bao thẳng tới nơi này, dường như muốn phong ấn mãng yêu kia. Trong nháy mắt này, mãng yêu đột nhiên ngửa đầu lên trời rít gào, tiếng gầm quanh quẩn tám phía, làm cho Hắc Sơn lâm vào chấn động, ngay sau đó, trên đỉnh đầu mãng xà xuất hiện một hư ảnh. Hư ảnh hình thú này một màu đỏ đậm có đôi cánh khổng lò, lợi trảo tràn ngập hàn quang, phía sau có đuôi dài. Tại trong khoảnh khắc, khi hư ảnh này xuất hiện, phong vân biến sắc, mọi người đều hoảng sợ, chỉ có Vương Đằng Phi kích động mãnh liệt, cũng may hư ảnh kia chỉ thoáng hiện rồi biến mất. Sau khi hư ảnh biến mất, thân hình mãng yêu kia liền lao ra khỏi động đá, trên đuôi bóng loáng, nó đã hoàn hoàn toàn lột xác thành công. Nó vừa bay ra, tiếng rít gào kinh thiên, phun ra hồng vụ, hóa thành trùng kích cường đại bao phủ tám phía, tất cả mọi người đều khó thể tránh được, ngay cả Vương Đằng Phi cũng thế, trở mắt nhìn hồng vụ kia tiến tới, bao lấy tất cả mà bay lên, nâng tất cả đi về phía xa, sau đó lại hạ xuống mảnh sương mù màu bạc kia. Mảnh sương mù màu bạc kia không chỉ bao phủ lấy mãng yêu, đám người Vương Đằng Phi cũng bị vây ở trong. Ngay khi đám người Vương Đằng Phi cùng mãng yêu bị sương mù bao phủ, trái tim Mạnh Hạo đập mạnh trước nay chưa từng có. Từ sau khi mãng yêu kia lột xác thành công thì không còn thanh kiếm kia nữa, hắn sao mà không biết nó nằm ở nơi nào. Không chút do dự, hắn liền lao ra trong chớp mắt, dùng tốc độ nhanh nhất mà hắn có được, phi kiếm dưới chân gào thét, mang theo hắn lao lên đỉnh núi, nhanh chóng vọt vào trong động. - Mau, mau... Mạnh Hạo quát khẽ, sau khi liều lĩnh nhảy vào động, hắn không để ý tới mùi vị cổ quái trong này, lao thẳng vào sâu bên trong. Vừa vào hắn liền thấy từng mảng da rắn lớn bị lột ra, trên đó còn mang theo một thanh kiếm cổ xưa. Không chút ngừng lại, hắn trực tiếp rút đi thanh kiếm, trái tim đập bộp bộp, sắc mặt đỏ bừng, là biểu hiện của kích động, hưng phấn tới cực điểm. Khi chuẩn bị rời đi, hai mắt Mạnh Hạo đột nhiên trợn to, khi thấy đống da này, cho dù đang trong lúc kích động tới cực điểm nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hít sâu một hơi. Đây đúng là da rắn thật, nhưng mà cũng là thứ mà dọa người nhất mà đời này Mạnh Hạo nhìn thấy. Đó là một khối thú thi, là một thi thể toàn thân khô héo nhưng lớn gần trăm trượng, tại trong bụng Hắc Sơn này, lại bị thi thể này chiếm hơn phân nửa. Thân gần trăm trượng, tuy vỡ thành hai nhưng có thể nhìn ra bộ dạng đôi cánh thật lớn, cái đầu thì dù chết rồi cũng làm cho người ta sợ hãi, bộ dáng yêu thú này đúng là ảo ảnh xuất hiện trên đỉnh đầu mãng yêu, mà mãng xà kia, chỉ là cái đuôi của thi thể này mà thôi. - Đuôi đã thành yêu, đây là yêu thú gì! Mạnh Hạo trợn mắt há mồm. - Cái này... chắc chắn là yêu đan! Mạnh Hạo cắn răng, lấy ra Yêu Thú Kinh, hắn biết yêu đan không phải đều nằm trong bụng, mà đại đa số lại nằm trong đầu. Hắn nhanh chóng vọt tới, trực tiếp tới gần cái đầu thi thể yêu thú này, tay phải vung phi kiếm cổ xưa kia, hắn trực tiếp mở ra cái đầu. Quả nhiên, bên trong có một yêu đan khô quắt. Hắn liền lấy ra, vốn đang muốn đi thì hắn đột nhiên cảm giác kinh hoàng, hắn thấy được, trên đầu yêu thú có một bộ hài cốt. Hài cốt này không biết đã chết bao nhiêu năm rồi, bị đặt ở dưới đầu lâu yêu thú, bên cạnh còn có một cái túi trữ vật màu vàng. Mạnh Hạo cảm giác máu huyết toàn thân như sôi trào lên, dường như nơi đây là nơi số mệnh của hắn thịnh vượng, lấy được tiểu kiếm, chiếm được yêu đan, giờ lại thêm túi trữ vật màu vàng này nữa. Không chút do dự, hắn chộp lấy, thân hình như hóa thành cơn gió, mang theo kích động lao ra, vọt thẳng xuống chân núi. - Phát cmn tài rồi, lần này ông phát tài rồi! Mạnh Hạo ở trong động chỉ khoảng mười hơi thở, sau khi hắn vọt ra cũng thêm khoảng chừng mười hơi thở. Ngay khi thân hình hắn nhập vào trong rừng đen, từ trong sương mù màu bạc trên bầu trời trực tiếp hạ xuống một thân ảnh, một thân ảnh màu trắng, đó là Vương Đằng Phi. Vừa hạ xuống, y vung tay áo, thân hình nhẹ nhàng lơ lửng hạ xuống, mắt thì nhìn quanh, mang theo kích động vọt về cái động kia.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang