[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 80 : Ưng trảo Ám kình tiểu ra máu!
Người đăng: bachung
.
“Ta phải lập tức tới bệnh viện ngay.”
Vương Siêu nghe Diêu Hiểu Tuyết nói xong, trong lòng cũng cảm thấy có một chút kinh hãi.
Sau khi hắn gia nhập Tổ Chức, vị trí huấn luyện viên cao cấp của đạo quán Đài Quyền Đạo đã cho ra bên ngoài. Do Triệu Tinh Long thay thế, tiền lương cũng đưa cho Triệu Tinh Long, nhưng mà hai bên cũng không có giải trừ hợp đồng. Có điều với địa vị hiện giờ của Vương Siêu, một cái hợp đồng nho nhỏ căn bản không có bất cứ ước thúc, trói buộc gì đối với hành động của hắn.
Nhóm xã hội đen Lỗ Thành Văn của tập đoàn Đại Hưng ở Quảng Châu, cũng đã từng bắt hắn ký hợp đồng, thậm chí còn lăn vân tay điểm chỉ nữa. Thế nhưng không quá tới một ngày đã bị bọn "Đại thạch đầu" dùng ống phóng hỏa tiễn rốc-ket phá hủy cửa lớn mang toàn bộ giết sạch.
Sau sự kiện lần đó, Vương Siêu đối với mấy thứ hợp đồng văn kiện cũng không lưu tâm.
Nhưng mà Hội trưởng Lý Vạn Cơ không ngờ cũng rất dể dãi, cũng không làm lớn chuyện gì.
Đối với việc lười nhác của Vương Siêu, nàng ta cũng một mắt nhắm một mắt mở, không có cả hành vi trừ bớt tiền lương nữa. Dù sao nàng ta trên thương trường cũng có kinh nghiệm phong phú, là một người phụ nữ tài giỏi, đương nhiên hiểu thấu đạo lý đối nhân xử thế.
Hơn nữa thân thủ của Triệu Tinh Long mặc dù không bằng Vương Siêu , nhưng toàn thân công phu vững vàng cũng đặc biệt tốt, hơn nữa đã từng giao thủ với cao thủ hắc quyền, kinh nghiệm thực chiến phong phú, mấy năm nay những người đến hội quán gây sự không có một ai là đối thủ của hắn.
“Bát Cực Quyền của Triệu Tinh Long là gia truyền, mặc dù phương pháp tẩy tủy của Bát Cực Quyền là hai âm thanh “Hừm, Cáp” hắn còn chưa học được, nhưng những điều mấu chốt lớn nhỏ, luyện pháp, đấu pháp thì hắn hết sức tinh thông. Cộng thêm học tập Phách Quải Quyền, Thông Bối Quyền, từng chiêu mạnh mẽ, trừ phi là cao thủ lĩnh ngộ tinh hoa nội gia, còn bình thường cao thủ ngoại công quyết chiến căn bản không phải là đối thủ của hắn, tại sao còn bị người ta đánh phải vào bệnh viện? hHơn nữa nằm trong bệnh viện hơn một tháng thì thật không tốt rồi, hiển nhiên là thương thế nghiêm trọng. Không bị tàn tật là tốt rồi.”
Trên đường đi, Vương Siêu cẩn thận suy xét.
Đánh bại Triệu Tinh Long khẳng định là nội gia cao thủ. Hơn nữa Triệu Tinh Long còn bị thương nặng như vậy. Rõ ràng đối phương ra tay rất tàn nhẫn. Phải biết rằng, vào đạo quán Đài Quyền Đạo luận võ, cũng không phải như đánh hắc quyền, đánh người bị thương thì còn có thể chu toàn, chứ đánh chết người thì phải đền mạng.
Vội vội vàng vàng chạy tới phòng bệnh cao cấp ở bên trong Bệnh viện Nhân dân lớn nhất tỉnh S, Vương Siêu cuối cùng cũng thấy được Triệu Tinh Long.
Triệu Tinh Long đang nằm ở trên giường, tay chân, lồng ngực đều quấn băng trắng rất dày. Cả người nhìn qua giống như xác ướp, Nhưng vẻ mặt cùng tinh thần vẫn còn tốt, chỉ là thân thể không thể cử động được mà thôi.
Nhìn thấy Vương Siêu tiến vào, mắt hắn sáng lên, sau đó cố gắng chuyển động thân thể, hình như là muốn ngồi dậy.
“Không nên cử động, ngươi bị gãy nhiều xương, cử động sẽ làm xương xê dịch sai vị trí, chữa trị về sau sẽ khó khăn hơn.” Vương Siêu vừa nhìn thấy những chổ băng bó trên cơ thể Triệu Tinh Long liền biết rõ tay, chân, ngực của hắn ít nhất có ba chỗ gãy xương.
“Này! Rốt cuộc đã có chuyên gì xảy ra?” Nhìn thấy hình dạng này, Vương Siêu nhíu mày, Trong lòng sinh ra một tia tức giận.
“A! Ta là kẻ vứt đi, đã làm mất thể diện.” Khóe miệng Triệu Tinh Long nhúc nhích, hình như hối hận khó mở miệng. Cuối cùng cũng nói chuyện đã xảy ra: “Ta quả nhiên là thua trong tay bọn giặc Nhật Bản.”
“Võ thuật Nhật Bản? Ngươi hãy kể lại rõ ràng một chút?”
Vương Siêu nghe thấy, trong người có chút rùng mình. Hắn đã sớm biết rõ, bốn tháng ở trên tàu chở dầu, nữ nhân Nhật Bản Liễu Sinh Tình Tử muốn chiếm tiện nghi của hắn, bị Từ Chấn chế trụ, như vậy nhất định vẫn còn canh cánh ghi hận trong lòng.
Hắn sở dĩ tiếp nhận ân huệ của Trần Ngãi Dương, một nửa là lo lắng thương thế của mình hồi phục chậm chạp sẽ không tốt, nếu có người khiêu chiến sẽ phải chuốc lấy kết quả hổ xuống đồng bằng bị chó ăn hiếp, điều đó là hết sức không ổn.
“Có phải trước kia huynh đã đánh bại một võ sư Đài Quyền đạo tên là Lý Phong?”
Trong lúc Vương Siêu đang suy xét xem có phải Liễu Sinh Tình Tử đến gây sự lúc này hay không, Triệu Tinh Long đột nhiên hỏi lại.
“Lý Phong...? Không sai, hình như là sự tình của hai năm trước.” Vương Siêu suy nghĩ trong chốc lát, mới chợt nhớ ra hai năm trước lúc đầu khi nhận lời của Tào Nghị vào đạo quán Đài Quyền Đạo làm huấn luyện viên, chính xác là có đánh bại một người trẻ tuổi tên là như vậy. Sau đó Lý Phong bị mất thể diện đã rời bỏ đi, bây giờ có lẽ tìm đến trả thù.
Thời gian đó, hắn vừa mới luyện thành công phu được hai năm, Bây giờ chuyện cũ đã qua hai năm rồi, sớm đã bị hắn lãng quên không còn nhớ đến nữa.
“Thời gian Trần tỷ rời khỏi ta ra đi, đã hai năm rồi a...!”
Vương Siêu hồi tưởng lại, từ ban đầu luyện võ thuật đến giờ, đã qua bốn năm rồi. Cũng là một khoảng thời gian không hề ngắn ngủi.
Năm tháng qua nhanh, ngày đêm như thoi đưa, đời người có thể có nhiều hơn mấy lần thời gian bốn năm?
“Chẳng lẽ Lý Phong đánh được ngươi thành như thế này? Khó có khả năng. Hai năm trước hắn còn lâu mới bằng ngươi. Hai năm nay ngươi cũng không nhàn rỗi, cho dù hắn luyện tập như thế nào, cũng không có khả năng đánh ngươi thành ra như thế này. Hơn nữa hắn là người Hàn Quốc, chứ không phải là người Nhật.”
“Chính xác không phải là hắn, nhưng hắn mang đến mấy người Nhật, trong số đó có một tên khoảng hai sáu hai bảy tuổi, tên gọi là cái gì mà Cung Thành quỷ tử, ra tay mau lẹ, vừa hung ác vừa dũng mãnh. Nội kình hắn thật dồi dào, ta mới động thủ được ba chiêu, đã bị hắn dùng Triền Ti Kình (kình lực quấn tơ) vặn gãy cánh tay.
Triệu Tinh Long nhớ lại chuyện cũ, tinh quang cừu hận trong ánh mắt lóe ra.
“Hắn đánh gãy hai cánh tay của ta, lại dùng chân đạp gãy xương chân của ta, đợi ta ngã trên mặt đất, giẫm đạp lên ngực ta! Khiến ta bị gãy hai cái xương sườn! Ta… Ta ta… Ta muốn giết hắn! Ta muốn giết cả nhà hắn!”
Triệu Tinh Long nói xong câu cuối cùng, toàn thân run rẩy kịch liệt, hàm răng cắn vào nhau vang lên tiếng ken két!
“Đã bị ngã trên mặt đất mà hắn ta vẫn giẫm lên ngực ngươi?” Con mắt Vương Siêu nhíu lại thành một đường nhỏ. “Hiện tại bọn họ đã đi chưa?”
“Vẫn còn chưa đi. Bọn họ mỗi ngày đều ở tại võ quán Không Thủ Đạo Karate, thường xuyên đi tới đạo quán Đài Quyền Đạo.” Triệu Tinh Long biết Vương Siêu muốn tìm bọn kia động thủ, đối với Vương Siêu, hắn dĩ nhiên rất là tin tưởng. "Huynh chừa lại mạng sống cho bọn chúng, sau này để ta muốn tự mình làm thịt cái bọn vương bát đản này.”
Sát khí Triệu Tinh Long hoàn toàn lộ ra, hắn cũng không phải người lương thiện gì, từng giao thủ ở hắc quyền đài, từng giết chết người. Bây giờ bị người ta đánh thành như thế này, sát tâm đã sớm dâng trào.
“Mấy tên Nhật Bản kia, cũng không phải luyện có hoa hòe hình thức đâu, mà là nội gia công phu chính tông. Huynh cũng phải cẩn thận một chút.”
“Điều này ta biết, ngươi phải dưỡng thương cho tốt, gãy xương chỉ là ngoại thương mà thôi. Sau này khỏi hẳn cố gắng tập luyện võ thuật, an dưỡng một chút là tốt rồi, không nên để lại di chứng.” Vương Siêu một mặt nói, một mặt bước ra khỏi phòng bệnh.
“Y tá, cô lại đây một chút!” Nhìn thấy một muội muội y tá xinh đẹp, Vương Siêu bắt chuyện một chút.
“Tiên sinh, người có chuyện gì sao?” Cô y tá xinh đẹp đánh giá một chút về Vương Siêu, thấy Vương Siêu mặc trên người quần áo cổ trang màu tím, đúng là trang phục cổ xưa, nhìn không ra là lão Tổng hay là một cái gì khác.
“Hắn bị thương nặng, phải được những y tá tốt nhất chăm sóc. Tại sao ở đây chỉ có một người y tá thôi? Ít nhất phải có hai người luân phiên ngày đêm mới được.” Vương Siêu nhìn qua một chút, cau mày.
“Thật xin lỗi, đây là quy định của bệnh viện chúng tôi, có việc gì xin tìm Viện trưởng.” Cô y tá cũng nhíu mày, có chút mất hứng, một lần nữa đánh giá một chút về Vương Siêu: ”Ông là ai?”
“Vương tổng, anh đã đến rồi?” Ngay lúc này một thanh âm truyền tới. Y tá quay đầu lại thấy đó là Diêu Hiểu Tuyết, cùng đi bên cạnh còn có một giáo sư bác sĩ Trưởng khoa, Phó viện trưởng họ Hồng.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Phó viện trưởng họ Hồng cũng nghe thấy thanh âm lớn tiếng của cô y tá. Sau đó lại thấy Diêu Hiểu Tuyết hướng tới Vương Siêu chào hỏi.
“Vương tổng?”
“Vị này chính là Tổng tài của tập đoàn Thiên Tinh chúng tôi. Là người lãnh đạo trực tiếp của tôi.” Diêu Hiểu Tuyết giải thích.
“Ôi chao! Ôi chao!” Phó viện trưởng họ Hồng đầu tiên là sửng sốt, dường như có chút không tin. Sau đó thái độ lập tức chuyển biến quay ngược lại một trăm tám mươi độ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện