[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 73 : Nhảy xuống biển!

Người đăng: binh-hoi

.
Ba ba ba ba! Thanh âm liên tiếp vang lên, trên boong tầu rất nhiều tấm ván vỡ bị đá bay lên tán loạn. Hai vị quyền thuật đại sư Vương Siêu cùng Trương Uy từ lúc lên lôi đài luận võ bắt đầu khai trận đến bây giờ thời gian mới trôi qua mười lăm giây ngắn ngủi. Hai người liều mạng đấu nhau gần tám chín mươi quyền, kình lực dưới lòng bàn chân phá hỏng lôi đài, làm lôi đài đổ sụp trên boong tàu. Đấu pháp và chiến đấu hung mãnh như vậy làm rất nhiều quyền sư ở đây đều thấy da dẻ lạnh toát. Hai người đang đánh một trận sinh tử, khác xa với kiểu luận bàn. Ngay từ ban đầu cả hai đã đem tâm thần toàn thân đầu nhập vào trong trận đấu. Tất cả tiềm lực cùng cực hạn của thể năng đều được quyền thuật biểu hiện ra ngoài. Vô luận Trương Uy, hay là Vương Siêu, quyền thuật đều đã tới cảnh giới Thần Hình vẹn toàn, tuỳ tay mà xuất. Mỗi một quyền một cước, đều có lực mạnh ngàn cân. Dưới áp lực của sinh tử đổ đấu, càng thể hiện ra phong phạm xứng đáng của một võ thuật đại sư. Phát huy của song phương đều vượt qua chuẩn mực bình thường của chính mình. Vương Siêu lúc đầu dùng Hổ Hình chống lại kình lực xoáy trôn ốc trong Vịnh Xuân Bạch hạc của Trương Uy. Nhưng va chạm hiệp đầu tiên cảm giác được lực lượng đối phương trầm ổn, cánh tay cứng rắn giống như sắt thép, hơn nữa lúc đối phương phát kình, cánh tay vòng ngang như vòm cầu bắc ngang sông, tá lực đả lực, gập tay mà đánh, đều là xuất thần nhập hóa, lô hỏa thuần thanh, mãnh liệt đánh đỡ, làm Vương Siêu không chiếm được một chút tiện nghi. Cánh tay cong như chiếc cầu bắc trên sông. Đây là Kiều thủ kinh điển trong Vịnh Xuân quyền. Khi cùng người chạm tay, bàn tay tóm chặt, cẳng tay bẻ vào trong, thường chỉ một hiệp, là có thể bẻ gãy cánh tay của địch nhân, là đòn tàn nhẫn nhất. Mà Hổ Hình Bổ kình của Vương Siêu, đều là song chưởng mở ra, lực bổ như chẻ núi Hoa Sơn, giống như mãnh hổ xuống núi bắt linh dương, luân phiên công kích không ngừng nghỉ, lấy yếu quyết chính là liên tục công kích đánh gục địch nhân. Trong tích "Võ Tòng đả hổ" trong Thủy Hử, Thi Nại Am miêu tả con hổ "Nguyên lai hổ nhẩy vồ người, chỉ một lần đập, một lần nhẩy, một lần cắt. Ba lần mà không trúng khí thế ban đầu không còn một nửa." Hổ Hình đúng là như vậy, phát kình đánh người toàn bộ bằng một cổ kình khí cương duệ phong mãnh. Nhưng "Cương không thể kéo quá lâu", một khi vồ người không trúng, mấy hiệp sau, khí thế như thủy triều hạ lập tức sẽ tiêu tan tiết đi. Trương Uy là đối thủ khó đối phó nhất từ khi Vương Siêu xuất đạo tới nay. Hắn cũng không nghĩ rằng Hổ Hình của mình cứ phát ra liên tục là có thể thành công đánh ngã vị quyền thuật đại sư này. Nếu thế công của Hổ Hình gặp trở ngại. Khí thế biến mất, tiếp theo hắn lập tức sẽ bị Trương Uy lôi đình phản kích, bị thua bỏ mình chỉ là chuyện sớm hay muộn. Vương Siêu hiểu được đạo lý này thật sâu sắc. Vì vậy ngay sau hiệp thứ nhất, hắn lập tức đem quyền thuật hóa từ mãnh hổ sang độc xà. Hai tay ẩn sâu ở huyệt động nơi thắt lưng, trái phải tấn công, cương nhu tinh tế, nương theo tiếng ti ti ti ti, như cự mãng thụt thò đầu lưỡi. Trong nhanh nhẹn linh hoạt ẩn giấu chiêu thức độc ác dữ dằn. Trương Uy đối với Vương Siêu cũng không dám có chút lơ là. Hắn mặc dù thành danh nhiều năm, sớm có danh tiếng, nhưng đối với người tuổi trẻ luôn luôn phi thường coi trọng. Đạo lý “Quyền phạ thiểu tráng. Khi lão bất khi thiểu" (Quyền chỉ sợ thiếu niên. Khinh già không khinh trẻ) hắn tự nhiên hiểu rất sâu sắc. Càng huống chi, hơn một tháng trước hắn cùng với Vương Siêu bắt tay đáp thủ một lần tại Đài Quyền Đạo Tae Kwon Do đạo quán, vừa chạm tay nhau hai bên đều thi triển Ám kình, song song không chiếm được tiện nghi của nhau, Trương Uy liền biết Vương Siêu là một kẻ kình địch. Vô luận thế nào, cao thủ Ám kình đều đáng giá được coi trọng. Chuyện Tần Mậu Giao bị thua chết trận hắn cũng biết là do Vương Siêu làm. Viên Hình thân pháp của Tần Mậu Giao linh hoạt biến hoá rất nhiều, chợt hiện chợt nhảy, khỉ leo cây đều nhanh đến bất khả tư nghị, vậy mà vẫn bị Vương Siêu đánh chết. Vậy chứng tỏ Vương Siêu cũng là một cao thủ về thân pháp. Trước khi luận võ, Trương Uy cũng tìm hiểu để biết người biết ta. Chính như lời Tiết Liên Tín, trận đấu này là long tranh hổ đấu! Ai thắng ai thua, hươu chết về tay ai, không người nào nói được rõ ràng. Vù vù, vù vù! Lôi đài bị hai người đạp sụp xuống, Trương Uy cùng Vương Siêu một chút lui bước tách ra, cách nhau bảy tám thước, đều thả lỏng tay chân, hít thở kịch liệt nhưng cũng đồng thời điều chỉnh hô hấp, âm thầm khẽ vận kình đả thông chỗ va chạm ở trên cánh tay, quyền đầu mà tạo thành máu tụ và tê cứng. Nắm tay bọn họ so với người bình thường cứng rắn hơn rất nhiều lần, nhưng đến cùng cũng không phải là sắt thép thật sự, trải qua nhiều lần va chạm mãnh liệt, tự nhiên có chút tổn thương cùng bất ổn. Sau vài phút kịch liệt ẩu đả, đạp vỡ lôi đài, thể lực hai người bị hao tổn cũng là phi thường kịch liệt, không thể không mượn cơ hội hoà hoãn điều chỉnh lại. Tại lúc tách ra đến lúc lui về phía sau, cước bộ hai người đều là xoa trên mặt sàn mà đá ra. Những mảnh gỗ tán loạn trên mặt đất đều bị đá bay lên tứ tán, nháy mắt để lộ ra vài đường bằng phẳng. Bởi vì trên lôi đài dùng đinh đóng rất to, hiện tại sàn bị giẫm vỡ, rất nhiều đinh sắt chi chít trên các tấm gỗ vỡ. Đầu mũi đinh dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu sáng lấp loé. Hai người tự nhiên không dám đạp ở bên trên, nếu không chẳng may bàn chân giẫm phải đầu đinh, bị đinh xuyên vào chân, thắng bại lập tức sẽ phân ra rõ ràng. Lôi đài bị đánh vỡ, ván gỗ cùng đầu đinh tán loạn khắp nơi, hoàn cảnh bị cải biến làm cho kết quả cuối cùng của trận đấu này càng khó có thể đoán được. Đại sư quyền thuật ngang sức ngang tài luận võ với nhau, năm phần dựa vào thực lực, năm phần dựa vào thiên ý. Hai người vừa phân ra bước lùi lại, Trương Uy kịch liệt hô hấp ba hơi. Da dẻ trên mặt đỏ lên như máu. Lồng ngực vừa phồng lên, một tay giấu ở sau hông, một tay uốn lượn, hai chân đạp mạnh, như tên bắn nhẩy tới. Trương Uy vừa động, Vương Siêu chỉ thấy mắt vừa hoa lên, đối phương đã nhẩy tới trước mặt mình, Kiều thủ ra quyền đánh vào ngực mình. "Quả là thật nhanh!" Vương Siêu không kịp nghĩ nhiều, lúc ngộ địch tự nhiên bộc phát phản ứng, hai cánh tay đan chéo, vừa lúc chặn lại một quyền cương mãnh của Trương Uy. Đây là chiêu "Nhị giá lương" (Hai kèo xà nhà hình chữ X) trong Hoành quyền kình, trong đấu pháp của Thái Cực quyền cũng có chiêu thức “Thập tự thủ” (Hình chữ +) giống vậy, chỉ cần kẹp được nắm tay đối phương, sau đó vận kình toàn thân bẻ ngược chiều kim đồng hồ một cái lập tức có thể bẻ gẫy cổ tay của đối phương. Sau khi kẹp được nắm tay Trương Uy, Vương Siêu phát toàn lực để bẻ. Trương Uy hét lớn một tiếng, một cánh tay khác ở sau hông của hắn dán vào đầu xương cụt mãnh liệt dựng đứng lên, như con ngựa dựng thẳng đuôi. Nhất thời, đầu gối hắn thấp xuống, đầu khớp xương vai chỗ nối hai cánh tay trật ra đằng trước, đầu xương bả vai tựa như bị trúng đạn vọt ra, lực lượng trên nắm tay đột nhiên gia tăng! Trung Bình tấn nắm quyền, dựng thẳng đuôi phi tới trước! Vịnh Xuân Kiềm dương mã! Vương Siêu vừa bẻ, Trương Uy rống to phát kình, đồng thời va chạm vào nhau. Vương Siêu chỉ cảm thấy lực bẻ phi thường khó khăn. Nắm tay đối phương mãnh liệt đánh sâu vào, như một đầu xe lửa đâm thẳng vào. Cước bộ hắn nhất thời có chút lay động, thân thể tựa hồ đều bị một quyền này đánh bay lên. "Quyền kình thật lớn!" Sau lúc va chạm, hõm vai trụ Trung Bình tấn xuất kình, áp lực ép lên phía trước thật bất khả tư nghị. Vương Siêu không có thời gian phát kình đón đỡ, ngăn cản không được, tâm thần vừa động, gân cốt mềm nhũn, chân trái quặt lại đằng sau, thân thể lùi lại một thốn nhỏ, dùng nhu kình để tiết lực. Nào biết rằng, trong lúc đó Trương Uy đột nhiên lại xuất ra một chiêu tàn nhẫn khác. Tại làn da mẫn cảm của Vương Siêu, một chút động tác nhỏ của Trương Uy khi phát kình đều phơi bày rõ ràng trong đầu hắn. Đây không phải dùng mắt để nhìn, mà là chính thức dùng lỗ chân lông để nghe. Tại nháy mắt hiện ra trong đầu, Vương Siêu chỉ thấy ngón cái bàn tay Trương Uy bấm chặt vào lòng bàn tay, bốn ngón tay khác lại đồng thời bắn ra, duỗi thẳng về phía trước, thật giống như bốn cây gậy trúc bị uốn cong chợt được giải trừ trói buộc bắn mạnh ra bên ngoài. Trong nháy mắt đốt ngón tay bốn ngón cử động phát ra âm thanh như bóp vỏ lạc "Xạo xạo..."! Uy thế kinh người. Một quyền này phối hợp với chỉ công, cả đầu cánh tay cùng nắm tay Trương Uy lại như dài ra rất nhiều, một chút vượt qua cánh tay đang đỡ lại của Vương Siêu. Bốn đầu ngón tay như bốn mũi dao nhọn đâm thẳng vào lồng ngực của hắn! "Thiết chỉ Thốn kình!" Đây chính là cảnh giới đỉnh cao trong công phu Vịnh Xuân, khéo léo lấy lực duỗi của các đốt ngón tay, bộc phát ra lực lượng vô cùng lạ thường! Một kích này của Trương Uy, nháy mắt quyền đầu va chạm, theo sau đốt vai phát lực đánh sâu vào, rồi lại lấy "Thiết chỉ Thốn kình" xuyên phá phòng tuyến của Vương Siêu, kích thẳng vào nơi yếu hại. Liên tiếp ba lần phát kình ngắn ngủi của hắn, cương liệt đến bất khả tư nghị. Có thể nói là kinh điển trong kinh điển của Vịnh Xuân. Kể cả Lý Tiểu Long sống lại cũng chưa chắc có thể xuất ra lực lượng siêu việt như trong một kích "Thiết chỉ Thốn kình" này. Bốn ngón tay của Trương Uy vừa đâm, chẳng khác gì dùng đầu thiết côn bén nhọn mà thọc vào. Thiết chỉ thiết chỉ, quả nhiên là ngón chỉ như sắt thép. Lần này nếu như bị đâm thật, Vương Siêu lập tức mệnh chết đương tràng! Ở trước nguy cơ chỉ mành treo chuông trước mắt, Vương Siêu đã không còn thời gian lui về phía sau nữa! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang