[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 64 : Đánh một trận thành danh II
Người đăng: binh-hoi
.
“Bước đi trầm thấp hơi chúi về phía trước, lưng cong, hai tay duỗi tự nhiên, gân xanh trên cổ phập phồng theo nhịp chân bước, rất giống bước đi của vượn...”
“Thân pháp người này hiển nhiên phi thường tốt, vô cùng linh hoạt, lông mao trên người dựng thẳng đứng cho thấy nội gia quyền cũng rất tinh thông.”
Khi Tần Mậu Giao đi tới một vài bước, trong nháy mắt Vương Siêu cẩn thận quan sát đã nhìn ra một chút môn đạo.
“Thân pháp như vượn, tập luyện Thông Tý quyền, vậy khẳng định là luyện tập Bạch viên Thông Tý quyền cổ xưa nhất rồi.” Trong nháy mắt trong đầu Vương Siêu đã suy luận ra được rất nhiều điều.
Thông Bối quyền tương truyền là Quỷ Cốc Tử ở trong núi Vân Mộng Sơn nhìn vượn bạch đả đấu nhẩy múa bắt chước mà sáng tạo ra loại quyền thuật này.
Sự thật đến tột cùng là thế nào, trải qua thời gian quá dài đã không thể khảo chứng.
Nhưng tất cả võ công của Trung Quốc không có loại nào là không phải do con người quan sát trong tự nhiên, bắt chước các loài động vật mà ra.
Động vật thân thể mạnh mẽ linh hoạt, con người thì đầu óc thông minh. Tạo hoá của tự nhiên rất vĩ đại, một âm một dương, duy trì cân bằng.
Thông Bối quyền trải qua vô số thế hệ phát triển đã hình thành rất nhiều lưu phái. Sớm nhất là Bạch viên Thông Bối, Ngũ hành Thông Bối, Bổ quải Thông Bối... vv. Các loại này đều có đặc điểm và sở trường riêng. Đặc điểm của Bạch viên Thông Bối chính là lúc đánh nhau thân thể đặc biệt linh hoạt, hơn nữa lúc phát lực thì mạnh như sấm sét.
“Người có thân pháp linh hoạt là khó đánh nhất.”
Vương Siêu mặc dù luyện thành Ám kình, có thể lưu lại dấu nắm tay trên thiết bản, nhưng người lực lượng mạnh đến đâu, khi đánh nhau cũng không đảm bảo luôn chiến thắng. Ám kình mặc dù hung mãnh nhưng cũng cần phải đánh trúng người mới có tác dụng.
Những trường hợp như vậy từ cổ chí kim đến giờ đã có rất nhiều ví dụ. Thời Dân Quốc năm 1929 thi đấu Quốc thuật ở Hàng Châu là ví dụ tiêu biểu nhất. Trận đánh lôi đài năm đấy giữa Thiết Sa Chưởng đại sư Lưu Cao Thăng và “Tào yến tử” Tào Yến Hải chính là như vậy.
Công phu Thiết chưởng của Lưu Cao Thăng có thể chấn vỡ bia đá, nhưng trên lôi đài thủy chung đánh không trúng đối thủ, cuối cùng bị Tào Yến Hải dùng Khoái cước đá ngã.
Vương Siêu quan sát trong nháy mắt, kết hợp với tư liệu của Từ Chấn đã biết đặc điểm võ công của gã Tần Mậu Giao nhanh nhẹn này.
Thân pháp linh hoạt của đối phương, Vương Siêu một điểm cũng không dám xem thường, tránh để bị lật thuyền trong cống rãnh.
Hai người vừa đối mặt trên lôi đài, phía dưới người xem lập tức kêu gào không ngớt.
“Nhanh lên nào!”
“Đánh nhanh lên đi!”
“Mẹ kiếp, sao còn chưa đánh? Đừng lề mề nữa!”
“Đánh chết tiểu tử đó đi, ta đặt ba vạn đó! Một ăn hai là ăn lời!”
“Ba vạn của ngươi tính là cái gì, ta đặt năm vạn đó!”
Tiếng huyên náo dưới lôi đài đều bị Vương Siêu tự nhiên bỏ ngoài tai, nhưng ánh mắt đánh giá trên dưới soi mói của Trần Bân, muội muội của Trần Ngải Dương lại làm hắn có chút cảm giác khác thường.
Giữa cao thủ với cao thủ luôn phi thường mẫn cảm, thường thường một cái liếc mắt là có thể nhận ra.
“Bắt đầu!” Gã đại diện Ban tổ chức hét lên một tiếng.
Tần Mậu Giao ngay lúc tiếng kêu vang lên đã lập tức động thủ.
Hắn không thèm để Vương Siêu vào mắt một chút nào.
Một bước tiến lên như tia chớp, cánh tay dài thẳng tắp, tựa như một cây thương đâm vào phía mặt Vương Siêu.
Hắn mặc quần áo tương đối rộng rãi, tay áo vì vậy rung lên, phát ra những tiếng vang ba ba liên tiếp, như sóng cuộn đánh vào mạn thuyền.
Đó hiển nhiên là công phu Thông Bối đã luyện thành thục.
“Tốc độ quả nhiên hơn xa đám Đại Thạch Đầu, thậm chí so với Triệu Tinh Long còn càng mạnh hơn, cùng cỡ với cao thủ Vịnh Xuân Bạch hạc Lâm Lập Quân đã bị Chu Giai bắn chết, thậm chí có khi còn hơn.”
Cao thủ ra tay, vừa nhìn đã biết.
Chỉ nhìn khí thế đánh tới một đòn này của Tần Mậu Giao, thế như Trường Giang chảy, kình phong bay vọt mà đến đập vào mặt cơ hồ làm cắt đứt hô hấp của Vương Siêu. Chỉ như vậy là Vương Siêu đã biết tên đệ tử này của Từ Chấn đã luyện thấu Minh kình đạt tới tình trạng quyền kình liên tiếp thông suốt, cùng Minh kình hiện tại của mình không sai biệt lắm.
“Chỉ là nhìn hắn bộ dạng cao ngạo, tính nết góc cạnh chưa mài nhẵn, khẳng định không thể khống chế tâm tính để bột phát ra được Ám kình.”
Muốn bột phát ra Ám kình, tâm phải cấp bách nhưng lông da ngược lại phải thả lỏng, da ở chỗ cần phát kình lại càng phải mềm mại.
Để khống chế hai thái cực như vậy phải có tâm cảnh cùng ý chí kiên cường mới làm được. Người nào Tâm và Ý không trải qua ma luyện, cho dù thể năng mạnh như thế nào cũng không thể phát ra Ám kình.
Ba tháp! Một cánh tay trái của Vương Siêu như cây xà hoành ngang một cái, lập tức chặn cánh tay của Tần Mậu Giao lại, nhoáng cái đã đem một quyền hung mãnh vô cùng này đẩy ra. Cánh tay hai người chạm nhau phát ra tiếng da thịt đập vào nhau thật lớn.
Tần Mậu Giao hiện tại đã hai mươi sáu tuổi. Từ năm mười lăm tuổi đã bắt đầu luyện quyền, đến bây giờ đã có mười một năm công phu. Mặc dù vì nguyên nhân tâm ý cao ngạo mà không thể tiến vào cảnh giới Ám kình, nhưng sớm đã đem Minh kình luyện đến đỉnh cao thượng tầng, mỗi một quyền một cước đều có lực của ngàn cân.
Vương Siêu được Hổ Báo Lôi Âm mật truyền mà cải thiện thể chất, mặc dù mới tập quyền chỉ có ba năm, nhưng đồng dạng cũng đã đem Minh kình luyện tới đỉnh cao.
“Cao thủ này ở đâu tới vậy? Thông Bối Thiết tí của ta so với sư phụ đã đạt tới tám phần hỏa hầu, sao cánh tay của người này cũng mạnh mẽ như thế? Hoành quyền kình! Người này là một cao thủ Hình Ý quyền!” Tần Mậu Giao vừa chạm, cánh tay đau đớn, lập tức cảnh giác, thân hình như vượn, nhảy bắn về phía sau.
“Hình Ý môn tập trung vào đánh mạnh, đỡ mạnh, cướp lấy trung tuyến, đạp trung cung, ta chỉ cần dựa vào thân pháp linh hoạt, tránh đầu ngọn gió mà tiêu hao thể lực của hắn, tìm sơ hở, lôi đình một kích mà đánh.”
Tần Mậu Giao cuối cùng cũng là cao thủ xuất thân danh môn. Một khi phát hiện đối thủ khó chơi, lập tức thu hồi tâm tư khinh thường, lợi dụng thân pháp viên hầu né tránh linh hoạt, rồi tìm sơ hở của đối phương mà phản kích.
Viên Hình thân pháp của Tần Mậu Giao trong đám đồng môn cũng là nổi tiếng. Lúc hắn luyện thân pháp này, chuyên môn quan sát loài khỉ, chính mình cũng học theo đám khỉ nhảy nhót trên cây, nhảy liên tiếp hai năm, ngã không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng luyện thành tới mức xuất thần nhập hóa.
Mỗi cao thủ đều từng trải qua một quá khứ đặc sắc động lòng người.
Vương Siêu đồng dạng khi cánh tay chạm vào đối thủ, cũng cảm giác được cánh tay đối phương cứng rắn như sắt thép, rất khó đối phó.
Một quyền này của Vương Siêu chính là Hoành quyền kình của Hình Ý môn.
“Hoành quyền xuất ra như thanh xà bằng sắt. Hoành trung hữu trực hoành trung tàng (Trong chiều ngang có ẩn tàng sức mạnh chiều thẳng đứng).” Quyền kình vừa phát. Hai cánh tay va vào nhau, tựa như hai đầu roi mạnh mẽ mà quất.
Lần chạm này, Vương Siêu cũng chưa có phát ra Ám kình.
Ám kình cần phải thận trọng.
Nội gia cao thủ, cảm giác lỗ chân lông nhạy cảm vô cùng, nhất thời gió thổi cỏ lay đều có thể ứng biến cơ trí né ra mà tránh thoát.
Hơn nữa loại cao thủ như Tần Mậu Giao luyện Bạch viên Thông Bối này, thân thể giống như vượn, mau lẹ đến mức bất khả tư nghị. Vương Siêu biết Ám kình của mình chưa luyện đến tình trạng thu phát tự nhiên. Rất có thể vừa xuất ra đã bị đối phương né tránh được, hao phí công cốc một lượng thể lực cực lớn.
Chỉ cần hai lần Ám kình đánh không trúng đối thủ, Vương Siêu khẳng định sẽ thất bại trận đổ quyền này.
Mà kết quả thất bại chính là chết! Hoặc là tàn phế!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện