[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 63 : Đánh một trận thành danh I
Người đăng: binh-hoi
.
Bổ quyền Hổ Hình của Vương Siêu, chưa nói tới Ám kình, chỉ cần dùng Minh kình đã có hơn một ngàn một trăm cân (khoảng 500 kg), bị bổ trúng chẳng khác nào bị trúng một đầu đại phủ. Xương đầu của "Đầu Rắn" đều bị bổ vỡ chứ không chỉ đơn giản là não bị chấn động như vậy.
Hai nam tử đưa Vương Siêu đi vào y lời của Lỗ Thành Văn lập tức rút ra một cái túi lớn ở góc xưởng, nhét “Đầu Rắn” đã chết vào bên trong, buộc chặt miệng túi lại rồi vác lên vai khiêng ra ngoài.
Động tác của hai người này rất thành thạo, xem ra làm loại chuyện này cũng không phải chỉ một lần hai lần.
Mấy quyền thủ còn lại sắc mặt biến đổi. Ánh mắt nhìn Vương Siêu có đủ vẻ ghen ghét, sợ hãi cùng kinh hoàng.
Nhưng với việc “Đầu Rắn” bị chết, bọn họ không lộ chút thương tiếc nào, càng không có người đi ra vì đồng bạn báo thù. Tựa như bị chết vừa rồi chỉ là một con chó mà thôi.
Địa hạ quyền đàn lưu truyền một câu rất phổ biến: “Đã đi vào, chính là phải luôn chuẩn bị hoặc là đánh chết người, hoặc là bị người ta đánh chết.”
Tính mạng ở chỗ này không đáng giá nhắc tới, mà chỉ là trò tiêu khiển của người khác. Nơi này cũng không có bạn bè đúng nghĩa. Có lẽ người vừa mới cùng ở một chỗ luyện quyền với nhau, tiếp theo sau đã là địch nhân sinh tử đối lập trên lôi đài rồi.
Chính ra lúc đầu Vương Siêu đối với những miêu tả của Triệu Tinh Long về địa hạ quyền đàn còn có chút hoài nghi: “Xã hội còn có những chỗ hắc ám như vậy sao?” Nhưng nhìn tình hình trị an ở ga xe lửa Quảng Châu xong, Vương Siêu không còn chút nghi ngờ nào. Trong lòng cũng hiểu được, tại mảnh đất duyên hải tội ác này, không có gì là không thể phát sinh.
Không có đen tối, chỉ có đen tối nhiều hơn, hắc ám tới mức ngươi tưởng tượng không nổi.
Có địa phương cần sử dụng tới quả đấm và bạo lực, là có hắc đạo. Đây là chân lý từ thiên cổ tới nay đều chưa bị phá vỡ.
Trước kia trên tay Vương Siêu đã dính qua máu người, giờ lại thêm “Giấy phép giết người hợp pháp” của Tổ chức đưa cho, cho nên đối với việc đánh chết người, vô luận từ tâm lý hay từ sự thật đều không có bất cứ cái gì cố kị. Đương nhiên cũng cần phải biểu hiện thủ đoạn tâm tàn thủ nhẫn (lòng dạ tàn nhẫn, ra tay độc ác) một chút, nếu không trấn áp không được mấy đám đồng bạn nguy hiểm này.
“Giỏi! Ra tay thật ngoan độc!” Đôi mắt hình tam giác của Lỗ Thành Văn liên tiếp chớp động, giống như độc xà đang rình con mồi.
“Cao đại ca nói rằng, đã tới nơi này, chỉ cần là người, thì không thể lưu thủ. Cuối cùng phải đem người ta đánh chết, nếu không chính là ta sẽ bị giết.” Vương Siêu trả lời không có chút sơ hở.
“Không sai, không sai. Chân lý Cao Đại Lâu nói rất đúng.” Nghe thấy những lời này, Lỗ Thành Văn sắc mặt hoà hoãn đi rất nhiều, theo sau nở nụ cười ha hả, ánh mắt nhìn Vương Siêu cũng thay đổi rất nhiều, tựa hồ như Vương Siêu là một gốc cây hái ra tiền vậy.
“Cao Đại Lâu đó ngày xưa cũng là một hảo thủ, đáng tiếc thi đấu nửa năm rồi không làm nữa, nghe nói hiện tại đi làm cảnh sát rồi? Thật đúng là một chuyện thú vị.”
“Ngươi cả đêm đi xe chắc cũng mệt mỏi. Lão Hắc, trước hết dẫn hắn đi ăn một bữa, sau đó an bài chỗ nghỉ ngơi cho hắn.” Lỗ Thành Văn vỗ vỗ bả vai Vương Siêu, “Tiểu tử, đánh cho tốt, trong vòng năm năm, ta cam đoan ngươi kiếm được mấy trăm vạn cũng không có vấn đề gì.”
Cái xưởng sửa xe này không ngờ còn có phòng ăn bên cạnh.
Cầm một cái bát tô chiếm lấy một vị trí, Vương Siêu một người nhàn nhã ngồi ăn. Mấy tên sửa xe hung tợn bên cạnh đương nhiên không một ai dám tới quấy rầy.
Hiển nhiên tin tức hắn vừa đánh chết “Đầu Rắn” đã lan truyền rất nhanh.
Cũng không lại gần đám người này, sau khi ăn cơm xong, Vương Siêu liền theo lão Hắc đi tới một dãy phòng ở cạnh xưởng sửa xe.
“Đây là phòng ở của ngươi.” Lão Hắc bĩu môi bĩu mỏ nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, không được chạy loạn. Có việc cần đi ra ngoài trước tiên phải báo cho ta biết, sau đó lại phải được Văn ca cho phép.”
Vương Siêu gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, lão Hắc mới quẹt mũi xoay người rời đi.
Đánh giá căn phòng nhỏ mình phải ở, ước chừng sáu mươi mét vuông, sàn xi măng thủng lỗ chỗ, bốn phía vách tường quét vôi trắng bong chóc loang lổ.
Giường gỗ mầu đen kiểu cũ. Băng ghế dài thấp. Chiếc giường khi ngồi lên lay động kẽo ca kẽo kẹt. Trên giường có một chiếc quạt điện nhỏ. Đấy là tất cả những gì có trong phòng, ít ỏi đến thảm thương.
Vương Siêu nhìn hết thảy những thứ này, trong đầu đột nhiên dâng lên một ý niệm.
“Nếu ba năm trước đây ta không gặp được Trần tỷ, hiện tại có lẽ ta cũng đang phải đi làm thuê làm mướn, suy bại đến tình trạng này?”
Đúng thật là nếu không gặp được Đường Tử Trần thì khi tốt nghiệp trung học xong, hắn cũng chỉ có thể giống như hàng vạn hàng vạn nông dân đi tới vùng duyên hải này tìm việc, ở trong những căn phòng nhỏ cũ nát thế này, mỗi ngày làm việc đến chết, bán mồ hôi xương máu của mình đổi lấy một chút tiền sinh hoạt còm cõi.
“Vận mệnh con người thật khó nắm bắt. Kỳ ngộ của người ta không biết thế nào. Thế sự vô thường, âm soa dương thác. Tình huống về sau này ai có thể nói trước được đây?”
Ở trong căn phòng cũ nát bên bờ thành thị tội ác huyên náo này, Vương Siêu nhớ tới Đường Tử Trần, lại nghĩ tới nghìn nghìn vạn vạn người làm công ở duyên hải. Trong một thế giới tuyệt vọng như vậy, bọn họ lấy động lực gì để có dũng khí cố gắng sống sót đây?
Thở ra một hơi thật dài, Vương Siêu ngồi trên chiếc giường, nỗi cảm khái qua đi trong lòng chỉ còn lại một mảnh yên lặng.
Hiểu được nhân gian trăm mối, đi trên con đường ma luyện Tâm và Ý, vĩnh viễn không có điểm dừng.
Không có cảm ngộ chợt lóe lên, làm sao có thể xuất ra quyền thuật chói sáng đặc sắc?
Thế sự chính là một cái Đại âm dương, bao hàm hết thảy ở bên trong.
Nhân sinh chính là một cái lò luyện lớn. Tất cả mọi người đều được luyện ở trong đó. Có người luyện thành tinh hoa, phát ra ánh sáng, nhưng càng lại có nhiều người khác chính là trong quá trình dày vò đó mà bị hủy diệt thành tro bụi.
Vương Siêu cứ như vậy tùy ý suy nghĩ, tư thế tự nhiên, cũng không tận lực bày ra tư thế tu luyện, lỗ chân lông toàn thân khẽ đóng lại rồi lại mở ra, giống như đang hô hấp.
Cứ như vậy, cảm giác toàn thân hắn thoải mái cùng uể oải nói không lên lời.
Màn đêm dần dần phủ xuống. Tiếng bước chân cẩu thả rất khẽ từ xa hướng về phòng hắn làm Vương Siêu bừng tỉnh lại.
“Chắc là lão Hắc tới tìm ta.” Vương Siêu lỗ tai linh mẫn, tâm cảnh trầm tĩnh, từ sự nặng nhẹ trong cước bộ, một chút liền phán đoán ra người đến là ai.
Quả nhiên hai phút đồng hồ sau cửa phòng bị đẩy ra.
“Mau đứng lên. Buổi tối nay Văn ca đã an bài giúp ngươi một trận. Ngươi đi theo ta.” Lão Hắc hướng tới Vương Siêu ngồi ở trên giường vẫy tay.
“Đã sắp xếp được nhanh như vậy rồi sao?” Vương Siêu ít nhiều có chút kinh ngạc. Căn cứ theo tài liệu của Tổ chức thì bình thường người mới tiến vào địa hạ quyền đàn đều phải hơn một tuần mới có thể thi đấu.
Người tổ chức địa hạ quyền đàn phi thường chu đáo, để tránh bị công an tóm, mỗi lần an bài đấu quyền đều là cực kỳ cẩn trọng. Ban tổ chức bình thường đều là các nhóm hắc đạo ở Hong Kong. Đương nhiên, cũng có các thế lực đen ở Quảng Đông, Phúc Kiến, Chiết giang, Giang Tô, Hải Nam.
Các thế lực ngầm này mời chào một ít quyền thủ vì tiền mà liều mạng, để bọn họ vật lộn đánh nhau, kích thích đám người nhiều tiền đến cá cược.
Máu tanh cùng tàn khốc có thể phóng thích áp lực, làm cho một đám người có tiền nhưng chán ghét ca nhạc, nhẩy múa, quán bar, sòng bài... có trò tiêu khiển mới. Giống như đấu trường thời La Mã cổ đại.
Bởi vì đã là thế kỷ hai mốt, xã hội đen tranh đoạt địa bàn, khó có khả năng như trước kia cử ra hàng trăm hàng ngàn người vác dao đuổi chém nhau. Bắn giết quy mô lớn cũng giảm bớt.
Quốc gia sẽ không cho phép những chuyện tranh giành như vậy phát sinh thường xuyên.
Lỗ Thành Văn là Tổng giám đốc một công ty bảo an nửa trắng nửa đen thuộc tập đoàn Đại Hưng.
Việc công ty bảo an này làm chính là chuyên môn tổ chức đổ quyền quy mô nhỏ. Lợi nhuận hàng năm cũng không ít.
Công ty hắn không giống các công ty bảo an khác chỉ dùng tiền thuê người.
Hắc đạo hiện tại tầng lớp thấp mới là nhận bảo vệ phí, cướp bóc trộm cắp đơn thuần. Cao tầng của Hắc đạo đều tổ chức các công ty chính quy hợp pháp.
“Tư liệu của Tổ chức đều là từ năm sáu năm trước. Mấy năm gần đây, Thái Tử Đảng đời thứ nhất tiến nhập vào thế lực đen ở miền duyên hải, khiến cho tai mắt của Tổ chức không còn nắm bắt rõ ràng nữa. Hiện tại địa hạ quyền đàn phát triển mạnh, cũng là chuyện trong dự liệu.”
Nhiệm vụ hàng đầu của Vương Siêu khi đấu quyền ở địa hạ quyền đàn chính là thăm dò rõ ràng hiện tại bọn chúng đến cùng là đã phát triển thành cái bộ dáng gì, còn việc đổ quyền cùng Triệu Quân chỉ là vấn đề cá nhân.
Thái Tử Đảng tiến vào Hắc đạo, một tay che trời, làm cho ngay cả Tổ chức cũng không thể điều tra rõ ràng.
Tào Nghị định bồi dưỡng Vương Siêu trở thành võ lâm minh chủ đức cao vọng trọng trong giới võ thuật Đông Nam Á, đa phần chỉ là một ý tưởng lớn và một kế hoạch xa vời.
Vương Siêu trong lòng hiểu rất rõ ràng. Tối thiểu hắn cần phải đánh ra danh tiếng, nhưng vẫn còn có thể sống sót, dần dần có nhiều giá trị thì kế hoạch này mới có thể được đưa vào chương trình nghị sự.
Nếu chính mình vừa xuất sư, thân đã chết trước, hoặc thất bại thì tất cả chỉ là lời nói xuông mà thôi.
Hiện tại Vương Siêu chính là một quân cờ tổ chức cắm vào Hắc đạo. Chờ khi quân cờ này phát huy tác dụng, Tổ chức mới có thể trọng dụng. Nếu Tổ chức có một kế hoạch khác, muốn vứt quân cờ này, vậy cũng chỉ đành theo ý trời.
Hắn sớm đã giác ngộ điều này, không phải không tín nhiệm Tổ chức, mà thật sự bởi vì đó là một chân lý từ thiên cổ tới nay đều chưa bị phá. Gia nhập bất cứ tổ chức nào, đều phải lấy sự phục tùng mệnh lệnh của thượng cấp là thiên chức, tùy thời phải chuẩn bị xá tiểu vi đại (bỏ qua tiểu tiết, việc riêng mà xả thân vì nghĩa lớn), vì nhiệm vụ của Tổ chức mà hy sinh.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện