[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 61 : Nhất vũ bất năng gia
Người đăng: binh-hoi
.
Sau khi xem và đánh giá kỹ trận đánh, cuối cùng Vương Siêu xác định: "Ám kình của Trương Uy có phần cao minh hơn so với chính mình. Chẳng những khí được thông với hai tay, hơn nữa còn thông suốt tới sau lưng."
Có hơn ba mươi cuộn video ghi lại những trận đánh của Trương Uy, trong đó có hơn mười trận hắn đều cố ý hiển lộ ra sơ hở sau lưng, khiến cho đối thủ công kích tới, kết quả là bị Ám kình chấn thương, nhân cơ hội đó mà kết thúc tính mạng đối phương.
Trong hơn ba mươi cuộn video này, không có lưu lại một người sống.
Có điều cái này cũng không có gì ngạc nhiên, bình thường cao thủ Quốc thuật toàn thân đều được tu luyện nhanh nhẹn phi thường. Lúc thi đấu giống như báo truy mồi, địch nhân chỗ nào xuất hiện sơ hở lập tức kình lực toàn thân như bóng với hình toàn lực đâm vào.
Nhất là Ám kình, lực xuyên thấu mạnh mẽ, tâm lực bộc phát, kình khí từ lỗ chân lông bắn ra, vừa tiếp xúc với cơ thể đối phương liền lập tức đánh sâu vào bên trong, phá hư gân cốt cùng ngũ tạng (tâm, can, tì, phế, thận) lục phủ ( dạ dày, mật, tam tiêu, bàng quang, ruột già, ruột non), sau đó cho dù trị thương kiểu gì cũng không cứu chữa được.
Với Vương Siêu hiện chỉ mới biết một ít về Ám kình, xuất một quyền đều có thể lưu lại quyền ấn tại tấm bảng thép thử trọng lực. Lấy lực phá hoại như thế so với cơ thể yếu ớt của con người thì làm sao có thể chịu đựng, tiếp nhận cho được?
"Ám kình của mình mặc dù còn chưa luyện đến tay, chân hai nơi, kém hơn một chút so với Trương Uy. Nhưng đấu võ không nhất định rằng khí lực của người nào mạnh hơn thì sẽ thắng. Ám kình chẳng qua là chọn đúng thời điểm xuất một kích quyết định. Đấu võ vẫn còn phải dựa nhiều vào bộ pháp, thân pháp cùng với Minh kình.
Học quyền được ba năm, Vương Siêu đã trải qua nhiều trận chiến, kinh nghiệm cũng dần dần tích lũy nhiều hơn.
Ngoại gia cao thủ trong lúc chiến đấu có thể chuyển động tùy ý các bộ vị trên cơ thể như bắp thịt, xương cốt. Mà nội gia cao thủ càng lợi hại hơn, có thể tùy ý khép mở toàn thân lỗ chân lông.
Ám kình một kích, chính là tạm thời mở ra lỗ chân lồng, trong nháy mắt phát ra kình lực.
Khống chế dây chằng trong cơ thể dễ dàng nhưng khống chế lỗ chân lông cực kỳ khó khăn.
Cho đến lúc này, Vương Siêu cũng chỉ có thể tùy ý khống chế từ hai bàn tay đến khuỷu tay, từ hai bắp đùi đến đầu gối, da lông ở hai vị trí này Vương Siêu có thể chợt đóng chợt mở.
Các bộ vị còn lại, hắn cũng chỉ có thể trong chiến đấu khép kín lại nhưng không thể mở ra.
Dùng lý thuyết về kinh mạch để giải thích, Vương Siêu đã đả thông kinh mạch ở tay chân. Nhưng khí còn chưa thông suốt đến các bộ vị khác.
Tay chân con người chính là bộ phận linh hoạt nhất, lực khống chế mạnh nhất, mà xuơng sống chính là trung tuyến, lúc ban đầu bề mặt da lông còn đóng chặt phải bắt đầu luyện từ xương sống đã. Ám kình được luyện đến tay chân, bước tiếp theo luyện đúng là đến vị trí xương sống sau lưng.
Vương Siêu đối với điểm này hiểu rất rõ ràng, từ đó mà hắn đoán ra trình độ của Trường Uy còn cao hơn hắn một bậc.
"Bước tiếp theo, ta cũng phải đem Ám kình luyện đến sau lưng. Nhưng các cuộn video tư liệu này đều là quay trước lúc Trương Uy thoái ẩn. Đã qua nhiều năm, không biết hắn có tiến bộ hay không? Nếu như đem Ám kình luyện đến trước ngực, đầu, vậy thì khó mà đối phó rồi!"
Nếu một người đem Ám kình luyện đến toàn thân, sau đó tiến thêm một bước tiến vào cảnh giới Hóa kình. Lúc đó, cho dù các vị trí trên thân thể đột ngột bị gặp tập kích, Ám kình cũng lập tức bộc phát, phản kích lại kình lực của địch nhân.
Năm đó Tôn Lộc Đường tiên sinh truyền dạy đệ tử ở nhà mình, đã khuyến khích đồ đệ đánh lén.
Có một ngày, một đệ tử thừa lúc lão tiên sinh đang ngủ, đột nhiên dùng mộc côn đánh vào đầu lão sư, nào biết đâu rằng mộc côn vừa mới tiếp xúc với thân thể liền bị Ám kình chấn gãy tơi tả.
Chỉ có điều sau đó tên đệ tử đó vẫn bị trục xuất khỏi sư môn. Mặc dù khuyến khích đánh lén nhưng hắn đúng là làm hơi quá đáng. Nếu không phải là mộc côn mà dùng dao chém xuống hoặc dùng thương đâm vậy thì quả thật hỏng bét.
Đối với Hóa kình, Vương Tông Nhạc từng dùng hai câu rất ấn tượng để miêu tả.
"Nhất vũ bất năng gia. Dăng trùng bất năng lạc." (Một cái lông chim cũng không thể thêm– Côn trùng sâu bọ ruồi muỗi dù nhẹ đến mấy cũng không thể hạ xuống)
Lông chim không thể gia tăng
Côn trùng hạ xuống lại càng không nên
Cao thủ đẳng cấp Hóa kình, dù một con ruồi vô ý đậu xuống trên người, cũng lập tức cảm giác được, Ám kình tự nhiên bừng bừng bộc phát, đánh chết con ruồi.
"Bản thân mình so với cảnh giới 'Dăng trùng bất năng lạc' còn xa một vạn tám nghàn dặm. Thế nhưng ta dự đoán rằng Trương Uy cũng không có khả năng luyện đến cảnh giới đó, bằng không ngày đấy bắt tay nhau ngầm thử sức ta đã sớm thất bại rồi."
Trong đầu Vương Siêu đem thượng tầng cảnh giới võ học tưởng tượng diễn luyện một chút, là để lập ra một cái kế hoạch huấn luyện tạm thời phù hợp cho chính bản thân.
"...Trước hết cứ mặc kệ Trương Uy thế nào, mình phải đem thể năng cực hạn của bản thân kiểm tra lại một chút. Hiểu rõ được lực lượng của bản thân một cách chính xác nhất."
"Vương Siêu à, nhìn thân thể của cậu cũng không vạm vỡ cường tráng, vì sao lại có sức mạnh lớn như thế a?"
Trong phòng huấn luyện, "Đại thạch đầu" Tôn Lỗi cùng đám lính tinh tuyển đều đứng bên cạnh, nhìn Vương Siêu dùng nắm đấm đánh xuống tấm bảng thép. Mỗi lần đánh xuống đều có âm thanh giòn dã vang lên, trên kim đồng hồ của máy đo trọng lực (trọng lực trắc lượng khí) đều nhảy lên hơn một ngàn một trăm pounds (pounds: cân Anh- đơn vị đo trọng lượng của Anh, Mỹ, bằng 0,450 kg.)
Cái này chỉ ra, mỗi lần Vương Siêu đánh ra đều mang sức mạnh hơn một nghìn cân.
"Có thể liên tục đánh ba phút, gần chín mươi quyền, Ám kình thì chỉ có thể phát ra không tới mười lần. Thể năng đã đạt đến cực hạn. Bắt đầu có chút hoa mắt, hiện tượng này là do thể lực tiêu hao quá nhiều."
Vương Siêu thông qua đo đạc, đối với cực hạn của bản thân có được sự hiểu biết rõ ràng.
Cực hạn của cơ thể đã mở ra, chuyện tiếp theo, chỉ có thông qua "Hổ Báo Lôi Âm" để chấn động tủy xương. Chậm rãi thay đổi thể chất của bản thân, mới có thể tiến thêm một bước.
Nghe Đại Thạch Đầu hỏi, Vương Siêu dừng lại: "Chuyện này rất đơn giản, chính là mang lực lượng toàn thân nén thành một cỗ, ta xem các ngươi đánh quyền, chỉ dùng sức mạnh bắp thịt của tay và chân, phối hợp với lực ở cơ bụng và thắt lưng. Nhưng lại không có phát huy sức mạnh từ xương sống cùng tâm lực. Lấy tố chất của thân thể các ngươi so với ta còn mạnh mẽ hơn, nếu hiểu được kỹ xảo phát lực, sau khi rèn luyện thì sức mạnh phát ra so với ta khẳng định còn lớn hơn nhiều."
Những lời này của Vương Siêu thật ra không sai, thân thể tố chất của bản thân hắn cũng không cao, mà mấy người tham gia quân ngũ này đều là tinh anh trong bộ đội được tuyển chọn ra. Nếu để bọn hắn luyện công phu, đả thông gân cốt, duy trì được sự thông suốt của kinh mạch thì tiềm lực phát huy có thể khẳng định lớn hơn so với Vương Siêu.
Nếu đổi lại có được thân hình to lớn như người võ sỹ da đen Myke Tyson (Thái Sâm), sau khi công phu đã luyện đến các tầng cao hơn, tác dụng phải lớn hơn nữa.
Đây chính là vấn đề về tư chất.
Công phu lúc ban đầu chính là quá trình khai phá thân thể tiềm năng.
Bản thân con người đều có tiềm lực khác biệt, hiện tại tiềm năng của Vương Siêu đã được khai mở đến cực hạn.
Thế nhưng các bậc tiên hiền thời xưa đã giải quyết được sự khác biệt vấn đề do tư chất tạo thành, đó là "Hổ Báo Lôi Âm".
Hổ Báo Lôi Âm rèn luyện cốt tủy, cốt tủy tạo huyết, là cội nguồn của con người, sau khi rèn luyện cốt tủy, thân thể tố chất con người sẽ dần dần được tăng cường, cho dù một người ốm yếu, luyện đến cuối cùng, cũng sẽ cường tráng như con cọp.
Xương cốt của hổ, chính là phần bổ dưỡng nhất, hổ cốt hổ cốt, chính bởi vì lão hổ trời sinh đã nắm giữ Lôi Âm.
Có điều kỹ xảo để luyện Hổ Báo Lôi Âm đòi hỏi một sự chính xác tuyệt đối, đều liên quan đến sự vận động của mỗi khớp xương, bắp thịt, trước sau phải theo thứ tự mà luyện tập. Thông thường chỉ cần một sai sót nhỏ, theo thời gian luyện tới, chẳng những không thể tăng cường bản thân thể năng mà ngược lại sẽ tổn thương đến thân thể.
Từ xưa đến nay, Hổ Báo Lôi Âm đều là đều là bí truyền.
Tẩy Tủy Kinh trong truyền thuyết của võ công Thiếu Lâm chính là điển tịch cao nhất cũng không phải là không có đạo lý.
Từ lúc bắt đầu Vương Siêu đã được Đường Tử Trần chỉ dạy cách thử kình cực kỳ cẩn thận, cách rung xương cốt cơ nhục, cơ hồ mất tới nửa năm trời mới miễn cưỡng nắm bắt Đẩu pháp, chính thức bước vào con đường tu luyện. Tiếp theo trên con đường vạn lý trường chinh vô ý nghe đựoc Lôi Âm rền vang trong núi, phối hợp thân thể, mới lĩnh ngộ thành công.
"Hả, thì ra là như thế." Tôn Lỗi sau khi nghe Vương Siêu giải thích, trong lòng rất hiếu kỳ, chỉ là không tiện mở miệng xin học. Dù sao bọn hắn cũng đã xem qua tiểu thuyết võ hiệp, cũng biết võ công sẽ không dễ dàng truyền thụ.
Mà Vương Siêu cũng không tự nhiên ngu ngốc mà đi chỉ dạy cho bọn hắn, chỉ mới ở chung một đoạn thời gian, cũng chưa đến quá mức quen thuộc.
Dốc lòng huấn luyện chừng mười ngày, Vương Siêu đem tình trạng thể năng của bản thân hiểu rõ đến một trạng thái vô cùng chính xác. Cuối cùng cũng đến lúc có một gã luật sư của Triệu Quân cầm một bản hợp đồng đi vào công ty Thiên Tinh Internet.
"Bỏ điều khoản thế chấp hai cánh tay đi. Ta xuất ra một triệu làm vốn để đánh cuộc." Vương Siêu gặp tên luật sư đó, vừa nhìn hợp đồng, lập tức đưa ra điều kiện.
Luật sư lập tức lấy ra điện thoại gọi đi, dường như là hỏi Triệu Quân, một lát sau mới gật đầu: "Ngài đã có thể xuất ra một triệu đặt cược, thế là cực kỳ tốt. Bây giờ chúng ta sửa lại hợp đồng."
Vương Siêu nhìn kỹ hợp đồng sau khi đã được thay đổi, thấy không còn có gì sai liền lập tức ký tên vào.
"Ngày mồng năm tháng sau, hy vọng Vương tổng có thể đúng giờ xuất hiện tại địa chỉ trên hợp đồng tại Triều Châu." Luật sư sau khi xử lý mọi chuyện xong xuôi liền dặn lại một câu rồi bước đi.
"Đại Thạch Đầu! Các ngươi chuẩn bị tốt chưa? Ngày mai chúng ta phải đi Quảng Đông tìm kiếm tên nội tuyến của Tào Cục trưởng kia và thăm dò tình hình của hắc đạo."
Vương Siêu sau khi giải quyết mọi chuyện xong xuôi liền báo tin cho bọn người Đại Thạch Đầu.
Cả bọn Đại Thạch Đầu đang ở trong Phân khu tổng bộ, lúc Vương Siêu nhìn thấy bọn hắn đang lúc kiểm tra súng ống.
"Mẹ nó, nhiệm vụ lần này của chúng ta khẳng định là cùng đánh nhau với hắc đạo. Ta không tin quân chính quy còn không thể thắng được cái đám du binh ô hợp này. Chuy Tử, mang theo nhiều lựu đạn một chút, được rồi, còn có súng phóng hỏa tiễn bazooka nữa! Tối hôm nay chúng ta sẽ dùng xe bí mật rời đi."
Vương Siêu nhìn đám quân nhân hung hãn này thấy trong lòng có chút kinh khiếp.
"Nhiệm vụ lần này phải bí mật, các ngươi phải ngụy trang thành tổ chức khác. Giờ ta một mình ngồi tàu đến Quảng Đông, sẽ liên lạc sau."
Vương Siêu phân công kế hoạch hành sự.
Nhóm người Đại Thạch Đầu tổng cộng có hai mươi bốn người, sau một hồi thương lượng với Vương Siêu liền lập tức chia nhau hành động.
Vào lúc ban đêm, Vương Siêu liền đáp tàu đi Quảng Đông.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện