[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 55 : Bức thượng Lương Sơn đích đổ quyền
Người đăng: binh-hoi
.
“Ngươi!”
Tai Triệu Quân rất tốt, nghe minh bạch được lời vừa rồi của Vương Siêu. Hắn không tự chủ được con mắt nhìn lên thấy khuôn mặt Vương Siêu bộ dạng bên ngoài thì cười nhưng bên trong không cười bỗng trở nên cực kỳ dữ tợn.
Hắn nhất thời thất kinh định lui về phía sau, nào biết một tay Vương Siêu đã duỗi ra như tia chớp, phảng phất giống như kìm sắt gắt gao nắm lấy tay hắn, làm cho hắn rút thế nào cũng không ra.
Từ bên ngoài nhìn vào hai người hình như là nói chuyện đến chỗ tâm đắc nắm cả vào tay nhau.
“Chỉ là đùa mà thôi, đùa mà thôi.” Vương Siêu sắc mặt lại vừa biến đổi, hiển lộ ra nụ cười hài hòa, như gió xuân thổi tới: “Triệu công tử một năm trước tặng cho ta một trò đùa, ta hôm nay cũng là lấy răng trả răng, ăn miếng trả miếng mà thôi, không ngờ lại làm công tử hoảng sợ, thật sự là xin lỗi.”
“Hừ!” Triệu Quân vừa rồi trong nháy mắt đúng thật cảm nhận được sát ý kinh khủng của Vương Siêu nên bị thất thố. Đối mặt với sự thất thố của mình hắn rất tức giận, đem thanh âm ép nhỏ như tiếng muỗi kêu nói: “Không biết cha mẹ của ngươi sức khoẻ hiện tại thế nào?”
Lời này hàm chứa sự uy hiếp trắng trợn ai nghe được cũng có thể nhận ra.
Vương Siêu sắc mặt vẫn không thay đổi: “Bọn họ sức khoẻ hiện tại rất tốt. Chẳng qua con người ta trăm năm, cỏ cây chỉ một mùa, sao không thể mãi không có chuyện gì. Hoàn hảo là thật ra ta hiểu rõ đạo lý mọi việc đều phải lưu một đường rút để ngày sau có thể nhìn thấy nhau. Ép Lâm Xung lên Lương Sơn chính là kẻ ăn chơi trác táng Cao Nha Nội. Triệu công tử chí hướng cao xa, lời nói việc làm đều là mẫu mực, sẽ không phải không có khí độ kiêu hùng chứ hả?”
“Được, được, được.” Những lời này làm Triệu Quân trong lòng giật mình cười lên ha hả: “Ta tự nhiên không làm Cao Nha Nội. Chẳng qua vì ngươi so với Lâm Xung còn lợi hại hơn nhiều. Ngươi nói mọi việc đều lưu lại một đường để ngày sau còn có thể gặp lại. Nhưng triết lý của ta là đánh rắn không chết, rắn nhất định đả thương người, trảm thảo không trừ căn, tới mùa xuân cỏ lại sinh sôi nảy nở.”
“Nói thật, nghe ngươi đối đáp vài câu vừa rồi là ta biết ngươi sau này rất có tiền đồ. Trước kia ta chỉ bất quá coi ngươi là một kẻ hơi biết chút quyền cước nhưng cũng không ra trò trống gì, vậy mà lại dám đến gần Chu Giai. Giết ngươi cùng việc bóp chết một con kiến không có gì khác nhau. Nhưng ta không ngờ lại trêu phải một con rắn sắp hoá thành rồng. Chúng ta hiện tại đã kết thành oán thù, ngươi đối với ta thủy chung là một uy hiếp, nếu ngày sau cho ngươi có quyền có thế, cuộc sống của ta khó tránh khỏi phiền toái. Bây giờ ta đang ở thế cưỡi trên lưng hổ, hoặc là chúng ta trở thành bằng hữu, hoặc là giải quyết ngươi luôn. Chẳng qua là tính mạng ta hiện tại nằm ở trong tay ngươi, quyền chủ động ở phía ngươi, ngươi bảo ta nên làm gì bây giờ?”
Triệu Quân bị Vương Siêu túm tay, mặc dù nhất thời thất thố, nhưng sau đó liền tỉnh táo lại.
Vương Siêu nghe thấy Triệu Quân nói vậy cũng cảm giác được người này không phải chỉ là một kẻ ăn chơi bình thường, quả thật rất khó đối phó.
“Ngươi đừng nói sau này hai người không gặp nhau là được. Con người ta không tin lời hứa. Oán thù kết xuống, đối thủ không chết ta một ngày đều như có xương mắc ở cổ họng. Hiện tại chỉ cần ngươi nói một câu, hoặc là bây giờ ngươi đánh chết ta, sau đó bị cảnh sát bắt giết hoặc là ngươi đầu nhập dưới trướng ta, chúng ta cùng hợp tác. Hai con đường này ngươi hãy lựa chọn lấy một đi.”
Triệu Quân nhất thời trấn định lại xong lập tức tìm cách nắm lại quyền chủ động vào trong tay.
“Nói như vậy, Triệu công tử là muốn bức ta giết ngươi. Ngươi bức ta, ta cũng không có biện pháp nào! Chân đất sợ gì chân giầy. Một mạng bé nhỏ này đổi lấy tính mạng của công tử bảo bối của Chủ tịch tỉnh chính vẫn là còn lời lãi chán a!” Vương Siêu không chút lay động, kình lực trên tay càng mạnh làm cho Triệu Quân đau buốt tới tận tim.
“Chậm đã!” Triệu Quân vội vàng kêu lên, hắn đến cùng quả là chân giầy vẫn sợ chân đất: “Kì thật còn có một biện pháp khác. Ngươi trước hết không nên động thủ!”
“Biện pháp gì?” Vương Siêu trầm giọng hỏi.
“Ngươi hiện tại cũng tính là có một chút sản nghiệp. Cách giải quyết tranh cãi trong hắc đạo chúng ta bất luận đúng sai chính là thượng lôi đài quyết đấu sinh tử. Tranh cãi của hai chúng ta lúc này vẫn hay là y theo quy củ đó đi.”
“Ồ! Khó trách ngươi dẫn theo vị quyền sư Trương Uy một trong Quảng Đông Tam Hổ kia lại đây!” Vương Siêu lập tức hiểu ra.
Triệu Tinh Long từng nói ở vùng duyên hải hắc bang hoặc các công ty giải quyết tranh cãi rất nhiều đều dùng đến phương pháp đổ quyền.
Lần đổ quyền lớn nhất là cuộc tranh chấp giữa tập đoàn Trần thị ở Singapore cùng Hoa Hưng hội ở Hongkong, tiền đổ lên tới 20 triệu, cuối cùng quyền sư Trương Quang Minh của Hoa Hưng hội bị Trần Ngải Dương dùng Hổ hình Ám kình đánh gục mà chấm dứt.
Công ty, xí nghiệp lớn ở duyên hải đều có liên hệ muôn hình vạn trạng với hắc đạo. Thậm chí chính là hắc đạo tẩy trắng có vỏ bọc mới mà thành. Hắc đạo thời cổ đại bị xưng là lục lâm, võ lâm. Tranh chấp trong giới võ lâm ngày xưa ở Trung quốc bất luận đúng sai, đều là trên lôi đài mà phân ra thắng bại. Ai thắng thì kẻ đó đúng.
Vương Siêu cũng biết, thậm chí rất nhiều tranh chấp của Quốc thuật quán năm xưa cũng dùng phương thức luận võ để giải quyết.
Rõ ràng Hình Ý đại sư Lý Tồn Nghĩa khai trương Thiên Tân Quốc thuật quán, từng nhiều lần phát sinh tranh chấp mâu thuẫn với Sơn Đông Quốc thuật, từng đánh lôi đài qua vô số lần.
“Ý của ngươi là nói ta cùng vị Trương Uy hiện tại đánh một trận. Ta thắng, tranh chấp của chúng ta lập tức được xóa bỏ ngay sao?” Vương Siêu ánh mắt lóe sáng.
“Không không không...” Triệu Quân nhếch mép: “Không phải ngay bây giờ. Đánh bây giờ sẽ bị coi là lén luận võ không tính. Giải quyết tranh chấp phải cần hiệu quả oanh động. Hơn nữa ta cũng không muốn bỏ qua một lần đánh cuộc lớn này.”
“Một tháng sau, công ty Triệu Khoa của ta cùng công ty Thiên Tinh của ngươi giải quyết tranh chấp tại Triều Châu Quảng Đông. Đến lúc đó ta sẽ mời các đại nguyên lão võ lâm tiền bối và đồng đạo đến chứng kiến. Trần Ngải Dương đại sư, Mã Hồng Tuấn đại sư, cùng với Tiết Liên Tín đại sư, Chu Hồng Trí đại sư đều có mặt làm nhân chứng. Sẽ không chiếm lấn phần ngươi. Chúng ta lúc đó mỗi bên chồng một triệu, thế nào?”
“Một triệu?” Vương Siêu hừ một tiếng.
“Ta biết Thiên Tinh Internet của ngươi hiện tại tính sơ qua cũng tầm năm triệu, như vậy mỗi cánh tay ngươi là tầm hai triệu rưỡi!”
“Ta hiện tại đáng giá như vậy sao?” Vương Siêu cười lạnh hỏi.
“Ngươi ở Quyền Đài đạo quán Tae Kwon Do này tọa trấn hơn một năm đã có chút danh tiếng. Lại nói, hiện tại cái mạng nhỏ của ta đang nằm trong tay ngươi, cũng chỉ có thể nhượng bộ một chút.” Triệu Quân chán chường nhún vai.
“Ngươi đồng ý hay không đồng ý? Lôi đài đánh xong, tranh chấp được giải quyết, ta cam đoan sau này sẽ không tìm ngươi gây phiền toái bất cứ cái gì, nếu là nói không giữ lời, còn có thể mở mặt trên đường sao?”
“Được, ta đồng ý!” Vương Siêu đáp.
“Quả nhiên có can đảm. Ta mười ngày sau sẽ đưa hợp đồng tới. Hợp đồng đổ quyền mặc dù không được pháp luật trong nước thừa nhận nhưng trong hắc đạo vẫn là một cái bằng chứng.” Triệu Quân vừa xong chậm rãi rút tay về thở dài một hơi.
“Vị này chính là Trương Uy đại sư, các ngươi làm quen với nhau đi!” Triệu Quân xoay người, đưa mắt ra hiệu cho Trương Uy.
Trương Uy gật đầu, đi tới. Hai người đồng thời vươn tay.
Xích! Hai người vừa bắt tay, đám người Tào Nghị, Trương Đồng ở đây bỗng cảm thấy mặt sàn run lên như xảy ra động đất.
Sau đó tấm thảm dầy trải sàn huấn luyện dưới chân hai người đứt toác ra, phát ra thanh âm xoạt xoạt.
Nguyên là hai người trên tay dùng kình, dưới chân dùng sức, giống như mũi tên sắc bén làm rách cả tấm thảm trải dày bền chắc.
Hai người chạm tay nhau rồi liền thu lại ngay cũng không đấu đá nhiều chuyện làm gì.
“Triệu lão bản, đi thôi.” Trương Uy mặt không chút thay đổi, quay sang Triệu Quân nói một câu. Triệu Quân khẽ đưa tay sửa lại gọng kính cười lạnh một cái rồi hai người đi nhanh xuống.
“Công phu giỏi thật.” Vương Siêu thấy hai người vừa đi xuống, toàn thân buông lỏng, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trong lỗ chân xuất ra.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện