[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 49 : Chích thính kính đích bạc nhược bất khán nhân
Người đăng: binh-hoi
.
“Thật như cây đại tùng cứng rắn mà nhu nhuyễn ...” Vương Siêu nghe ông lão nói tới chuyện gân cốt thiết yếu phải cứng rắn, bề ngoài da thịt cũng biết công, liền đột nhiên nhớ tới thời gian một năm trước khi theo Đường Tử Trần học nghề. Khi Đường Tử Trần giảng giải về tư thế động tác của Thái Cực quyền đã có nói qua một câu như vậy. Hiện giờ kết hợp với câu nói này của ông lão, quả thật như rẽ mây thấy mặt trời, trong đầu hoàn toàn thấu hiểu.
Tay phải án ngay sườn, tay trái nâng ngang, Vương Siêu chuyển động theo tư thế Long Xà hợp kích, ngấm ngầm lay động đuôi cột sống, gồng lông da, sau đó đem thân thể của mình chia thành hai tầng nội ngoại, âm thầm thả lỏng.
Nhưng hiểu rõ là một chuyện, làm lại là một chuyện khác. Khi Vương Siêu vừa gồng da lông bề ngoài để phát kình thì cơ bắp toàn thân cũng căng cứng, tóm lại là không đem nội ngoại phân thành âm dương được.
“Không sai, chính là phải thật nhu nhuyễn, thật thả lỏng. Anh thanh niên kia, hiểu và làm là hai chuyện khác nhau, cần phải rèn luyện nhiều, cùng người đọ sức. Phất tay trong Thái cực, quyện tay trong Bát Quái, đều cần hai người quấn lấy nhau. Ít nhất là cần một năm mới có thể khiến tay theo kịp thân thể. Ồ, tư thế này của cháu là gì vậy? Đứng kiểu đó có phải là phép đứng tấn gì đó không? Dường như là thuật hợp kích của Hình Ý môn thì phải?”
Ông lão thấy Vương Siêu tự mình lẩm bẩm, liền biết hắn đã lĩnh ngộ được, liền lập tức mở lời đề tỉnh hắn. Nhưng sau đó lại thấy thế đứng tấn của Vương Siêu, sắc mặt lại trở nên kinh ngạc.
“Đây là phép Long Xà hợp kích. Sư phụ của cháu dùng Long như Mã, dùng Xà như thương. Mã thương hợp nhất, mới có thể trên chiến trường cầm binh khí đọ sức làm bậc vương giả chí tôn.” Vương Siêu không hề giấu giếm.
“Thì ra là vậy. Xem ra sư phụ của cháu là người từng trải qua chiến trường. Cao thủ quyền thuật các đời trước, chỉ cần trên chiến trường không bị chết, khẳng định sẽ trở thành nhất đại tông sư. Có thể tạo ra tư thế hợp hình chuẩn mực như vậy, đã có thể khai tông lập phái rồi, dùng tên của mình để lập ra một nhánh khác của Hình Ý môn rồi.” Ông lão cảm khái nói.
Vương Siêu quen đọc lịch sử của Quốc thuật nên hiểu rõ lời nói của ông lão. Các tông sư của Hình Ý môn, Thái Cực môn, Bát Quái môn, sau khi tạo thành phong cách đặc biệt của riêng mình, đều có thể phát triển thành một nhánh phân chi khác.
Như Hình Ý quyền của Thượng Vân Tường, được gọi là Thượng thị Hình Ý. Lại còn có Xa thị Hình Ý của Xa Nghị Trai, Quách thị Hình Ý của Quách Vân Thâm, Trình phái Bát Quái chưởng của Trình Đình Hoa, vân vân và vân vân...
“Không biết lão nhân gia người đã luyện được Hóa kình chưa? Vừa rồi bắt tay với người, Ám kình cổ tay bộc phát, dường như có cương châm tiềm ẩn. Cháu vẫn còn chưa luyện thông thạo Ám kình, không biết đến công phu của tầng đó. Khi sư phụ đọ sức với cháu, cũng không có thi triển Ám kình.” Vương Siêu vội vàng hỏi.
“Ài! Bây giờ ta già rồi. Thời kỳ đỉnh cao võ học của chính ta, võ công đích xác đã vào Hóa kình, toàn bộ lỗ chân lông đều có thể xuất quyền đánh thương người. Nhưng giờ đã không còn được rồi, cũng chỉ có thể dùng tay đấu với người thôi, đã không còn gồng toàn thân được rồi.” Thần sắc ông lão trở nên ảm đạm, trong giọng nói có vẻ cảm khái của người lưu luyến tới năm tháng đã qua, cảm thấy con người như sương sớm ban mai, không được bền lâu.
“Sao vậy, chẳng lẽ luyện thành Hóa kình, sau khi già đi, cũng bị thoái hóa như ngón nghề tay chân của công phu ngoại môn sao?” Vương Siêu nhíu mày.
“Anh thanh niên kia, quyền thuật không phải là thần thoại. Tông sư tu vi có cao cỡ nào đi nữa, cũng địch không lại thời gian trôi qua. Năm tháng xâm nhập, năm tháng không chừa ai. Người không chịu già cũng không được. Hiện giờ ta đã hơn chín chục tuổi rồi. Trong Nội tam hợp thì Tâm hợp Ý, Ý hợp Khí vẫn còn làm được, nhưng Khí hợp Lực đã không còn được thông suốt toàn thân, có những chỗ vận kình không tới nơi.”
Nói xong, ông lão liền tiến tới trước, loáng một cái đã vọt tới, dùng chưởng làm đao, chém ngay yết hầu của Vương Siêu.
Bộ pháp của ông lão tinh thâm, ra tay lanh lẹ như hổ báo phóng tới vồ lấy linh dương. Bước chân đi chính là Bát Quái bộ chính tông, sử dụng cũng chính là thủ đao Bát Quái môn chính tông.
Chỉ là ông lão không hề đạp sang bên cạnh, mà lại tiến mạnh đánh mạnh, xông tới ngay giữa, chân đạp Trung Cung, sử dụng đấu pháp Bả Tặc Lưu (lướt tới bắt giặc) của Bát Quái rất ư oai hùng, lẫm liệt, khí thế bừng bừng.
“Hay lắm!” Vương Siêu nhịn không được, quát lên một tiếng. Ông lão vừa ra tay thì đã thấy rõ ràng là nổi bật so với mọi người. Đạo lý thượng tầng của Bát Quái, Hình Ý, Thái Cực đều giống nhau, nhưng ba nhà này gom lại quyền thuật nội gia của tất cả, chiêu thức tối hậu cùng với đạo lý căn bản nhất cũng giống như nhau. Khác biệt chính là cách đánh cùng với ý niệm khi đối địch thôi.
Mặc dù cách đánh không giống nhau, nhưng luyện đến thượng tầng thì vẫn có thể dung hợp lẫn nhau. Bát Quái cũng có thể tấn công trực diện, Hình Ý cũng có thể lách người tập kích, Thái Cực cũng có thể trở nên cường mãnh, hung bạo, một chiêu lấy mạng.
“Nếu đã là cao nhân tiền bối của Bát Quái môn thì ta cũng sẽ dùng Bát Quái chưởng để đối chọi!” Trong lòng Vương Siêu vừa chuyển động thì ông lão đã đồng thời ra tay động thủ. Chỉ cảm thấy khí tức đối phương tràn tới ngay mặt. Bị khí tức này lôi kéo, cước bộ của Vương Siêu tự nhiên đạp xéo tới, dường như chỉ là làm theo phản xạ tự nhiên, hoàn toàn không hề do não bộ chủ động. Chiêu này không ngờ so với trước đây còn nhanh hơn vài phần.
Chiêu bước xéo này, trong nháy mắt đã khiến Vương Siêu tới ngay trước mặt ông lão. Lỗ chân lông cả người hắn phồng lên, yên lặng lắng nghe, dường như là người trên một tảng đá ngầm ngoài đại dương trong phong ba bão tố, nghe tiếng gió bão gào rít khắp bốn phương. Luồng gió bão nào mạnh, luồng gió bão nào yếu đều tính toán đầy đủ trong lòng.
Gió bão chính là kình lực toàn thân của ông lão. Chỗ nào mạnh là cho thấy kình lực của ông ta đã vận tới nơi đó. Chỗ nào yếu cũng có nghĩa là kình của ông lão còn chưa đến nơi đó.
Vương Siêu đột nhiên tiến nhập vào một cảnh giới huyền diệu. Lỗ chân lông lắng nghe, ánh mắt chỉ nhìn lấy tay của mình để cảm nhận lấy nơi nào kình lực của đối phương yếu nhất, là sẽ tấn tới nơi đó.
“Anh thanh niên kia, thật khá quá. Khi đầu bếp xả thịt con bò, Trang Tử có nói, không cần phải nhìn toàn bộ con bò, mà chỉ cần cảm giác được các chỗ mấu nối gân cốt của con bò. Chiêu quyền thuật này cũng noi theo như vậy, không cần nhìn cả người, chỉ nghe chỗ mấu chốt của kình lực mạnh yếu mà thôi.”
Vương Siêu xông tới bên cạnh đánh ra một chưởng. Vị trí chuẩn xác ngay nơi mấu chốt mạnh yếu của kình lực đối phương, tựa như huyền ảo, tự nhiên mà thành, không cần trau chuốt, rõ ràng là có ý tứ của thượng tầng công phu “Vô ý mà động”.
Ông lão cũng đạp chân, chuyển người, không ngờ ra tay sau mà lại tới trước, so với Vương Siêu lại nhanh hơn một bước, vẫn đánh tới ngay trước. Bàn tay vừa chạm tới Vương Siêu đã lập tức quấn lấy người, xuyên vào eo, cắm thẳng vào sườn.
Bàn tay của Vương Siêu cùng ông lão vừa chạm vào nhau thì cũng hệt như bộ dạng của ông lão, cánh tay hắn đã đan xen với nhau quấn lấy hông đối phương.
Đây chính là đòn vật Hồi Thân chưởng trong Bát Quái môn.
Bên trong Bát Quái chưởng vốn ẩn tàng món đấu vật, là do Trình Đình Hoa kết hợp vào đó.
“Bạch!” Hai người cùng sử dụng Hồi Thân chưởng, vừa sáp vào nhau đã thuận theo thế đô vật. Vương Siêu dù sao vẫn còn kém xa. Trong sát na hai người dùng Hồi Thân chưởng để phát kình quấn lấy nhau, hắn lập tức cảm giác được không đỡ nổi, cả người bay lên không, cước bộ rời mặt đất, mất hẳn biến hoá của sức lực, bị quăng ra ngoài.
Chân đạp đất thì có thể giữ vững dựa vào tá lực của bất kỳ quyền thuật nào cũng được. Chân mà rời đất thì rất khó mượn lực để biến hóa.
Rầm! Vương Siêu bị quăng ra xa năm sáu thước, bò lăn trên mặt đất. Sau đó hắn dùng bàn tay để lên đuôi cột sống, cứ như dùng đuôi để đỡ, dùng một chiêu Hầu Bính Dược (Khỉ nhảy vọt) để phóng người lên.
“Các người...” Chu Giai bên cạnh đứng nhìn tới ngẩn người ra. Trong ánh mắt cô ta, ông lão này quả thực là không hiểu vì sao mà hai người họ vừa gặp mặt, cả tên họ cũng không hỏi tới, chỉ hăng say thảo luận một hồi, rồi lại còn ra tay đọ sức với nhau, bắt đầu đấu đá. Mấy thứ này khiến cô ta cảm thấy hai người đều như là người điên khùng và kẻ cuồng si.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện