[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 43 : Dĩ cao vi thương huyết chiến trường hạng Thượng

Người đăng: binh-hoi

.
Vương Siêu phản ứng nhanh nhẹn phi thường, ngửi thấy mùi cay nồng như thế biết ngay là không ổn, lập tức nhắm hai mắt lại, đồng thời hai tay đưa lên vai, dùng thân pháp Kim thiền thoát xác đem áo kéo lên trên bao trùm đầu. Lại lư ngọa đạo! (Con lừa lười biếng nằm trên đường) Lư đả cổn! (Con lừa lăn lộn qua lại) Thân thể hắn thẳng như mũi tên ngã xuống mặt đất, sau đó nhanh chóng lăn tròn trong tuyết làm vôi bột trên người rơi ra rất nhiều. Sau khi lăn bảy tám vòng, thân thể đụng phải một vách tường trong con hẻm. Uỵch, cả người hắn phảng phất giống như một con khỉ toàn thân cuộn tròn và bật lên cao năm thước. Bàn tay thành trảo hướng về phía trước lập tức túm được một cây sào tre người dân dùng để phơi quần áo. Cây tre dài ba thước, mềm dẻo, gốc to ngọn nhỏ, như một cây trường thương lớn. Vương Siêu một tay cầm chắc cây tre để ở trước ngực, tay kia phủi vôi bột dính trên người xuống. Sau đó lấy hai tay nắm lấy cây sào, ước lượng một chút, lập tức cảm giác rất vừa tay, cũng không có ý kiến gì khác, chân và eo phát lực, giống như tuấn mã phi nước đại. Dùng sào như thương, cánh tay rung lên một cái, điều chỉnh đầu sào giống như độc xà xuất động, mũi sào hướng tới cổ họng của một tên cầm dao phía trước mà đâm. Mượn thế xông lên, đưa cây sào dài ba thước đâm ra phía trước, một nhát đâm trúng yết hầu của một tên đứng cách đó năm mét. Thanh âm rất nhỏ của xương yết hầu bị đâm vỡ vang lên, cái kẻ bị đâm trúng cước bộ nhũn ra, trong lồng ngực phát ra những âm thanh ục ục, người ngã nhào xuống. Xương yết hầu của tên kia đã bị đâm vỡ nát. Vương Siêu tự học quyền thuật, sau hai năm rèn luyện, lực lượng đã phi thường mạnh. Hơn nữa hắn đâm vô cùng chuẩn xác, mặc dù chưa đạt tới cảnh giới đâm chết con ruồi đậu trên gương mà tấm gương không bị vỡ, nhưng ở ngoài năm thước, đâm yết hầu của người, thì khẳng định có thể bách phát bách trúng, không bao giờ thất bại bị trượt. Tại thời điểm sinh tử quan đầu, ranh giới giữa sống và chết, tính mạng bị uy hiếp, Vương Siêu cũng không quan tâm tới việc giết người hay không giết người. Huống hồ hắn đã từng có kinh nghiệm nhìn tận mắt người chết, bắn nhau, đánh nhau, đã không còn băn khoăn làm nhụt chí. Một tâm địa hung ác với chiến ý bốc lên bừng bừng, sát ý giàn rụa tỏa ra, hòa cùng với sự bùng nổ của lổ chân lông đã chẳng khác gì loài dã thú, dù gió thổi cỏ lay, cũng truyền lại vào tai rõ ràng. Cây sào lại được đâm ra, như tia chớp xuất ra ba lần, bang bang phanh! Ba tên bị mũi sào xuyên qua mắt, mặt mũi một màu tím tái, máu chảy đầy mặt. Thương thế như vậy, nếu không phải là loại chiến sỹ nhất lưu đã kinh qua sự huấn luyện chuyên môn đặc biệt thì căn bản là không chịu được. Ba người này không phải nhất lưu chiến sĩ, cũng không giống như trong Tam Quốc Diễn Nghĩa khi Hạ Hầu Đôn bị tên bắn trúng mắt, có dũng khí nhổ con mắt ra nuốt tươi rồi lại tái chiến uy dũng, mà khi con mắt bọn chúng bị vỡ lập tức té xuống. Lúc này mắt Vương Siêu đã thích ứng được với ánh tuyết quang yếu ớt bên trong con hẻm, thấy rõ phía trước hơn mười người đang xông tới. Một đám nam nhân chưa tới ba mươi tuổi, mỗi người đều mặc áo khoác da màu đen, tất cả đều để đầu đinh, mặc quần jean bó sát người. Vương Siêu trong nháy mắt đánh ngã bốn người, tay đã có chút tê dại, dù sao đây cũng không phải là bao cát mà là thân thể vạm vỡ dày cứng của con người. Trong phút chốc nhìn vào ánh mắt bọn tập kích, Vương Siêu cũng thấy được trong thần thái những kẻ này có chút sợ hãi, toàn bộ lui về phía sau hai ba bước, nhưng một khắc sau lại vọt lên. Lúc này hiển nhiên không phải vừa thấy một màn máu tanh đã bụng sôi chân cuồng, thân thể vô lực và chửi cha hận mẹ không sinh ra nhiều hơn hai cái chân. Một đội đám người cầm đao áo quần cùng một kiểu cách như thế này, dám giết dám liều mạng, có tinh thần không sợ hãi, quả thật có thể so sánh với Phủ Đầu Bang (Bang Lưỡi Rìu) ở bến Thượng Hải đẫm máu ngày trước. Bị hơn hai mươi người dùng khảm đao* chặn lại bên trong com hẻm nhỏ mà chém giết, tung bột vôi sống làm mù mắt, đây là hành động thanh toán lẫn nhau thịnh hành phổ biến ở bến cảng của các băng nhóm xã hội đen dường như chỉ có trên kịch bản phim ảnh, TV lại xuất hiện ở đây. Vương Siêu cũng không có ngờ tới, tại nơi an ninh tốt đẹp cũng xuất hiện tình cảnh như vậy, nhưng lại rơi xuống chính đầu mình. Nơi này là thành phố của tỉnh S, mặc dù ở một số khu chợ có những tên lưu manh và côn đồ nhỏ thường lui tới, nhưng đều là những trận đánh và náo loạn nhỏ, thường dùng ống tuýp, gậy gỗ… hơn nữa bọn chúng chỉ dọa người, không dám gây ra án sát nhân cùng thương tật nặng. Khi xe cảnh sát tới thì rút chạy ngay lập tức. Nhưng hai ba mươi tên truy kích này vây quanh Vương Siêu hiển nhiên cách biệt một trời một vực với bọn côn đồ kia, không giống như bọn tiểu lưu manh xông lên rối loạn như ong vỡ tổ, ngay từ đầu đã lộ ra bản lĩnh nhanh nhẹn, đồng thời tiến thối cũng có quy cách. Vương Siêu trong đầu rất rõ ràng, lấy thể lực hiện tại, bộ pháp cùng với thân thể nhanh nhẹn của mình, ở không gian rộng rãi đánh hai mươi tên côn đồ trong tay không có vũ khí thì không có vấn đề gì. Hơn nữa kể cả cứ coi như đối phương cầm côn bổng, chỉ cần lộn xộn rối loạn như ong vỡ tổ, không có bài binh bố trận, thì cũng có thể chiến thắng. Nhưng nếu đối phương không loạn, ổn định trận hình, bao vây ép tới, hơn nữa chứng kiến một tràng người chết máu tanh lại không sợ hãi, không trốn chạy, như vậy Vương Siêu muốn đem toàn bộ bọn họ đánh ngã, thân thể lại phải chịu đựng rất nhiều côn bổng, bị thương là không tránh khỏi. Nếu đối phương cầm đao, so với tình huống trên lại không cùng một dạng, cơ thể con người dù sao cũng mềm yếu, bị đánh mấy côn với bị chém vài đao chỉ cần có cái đầu là biết ngay được hậu quả khác biệt nặng nề. Cho nên Vương Siêu trước tiên phải tìm được vũ khí, tuyệt đối không dùng bàn tay trần cùng một đội ngũ hơn hai mươi kẻ chém người được huấn luyện chuyên nghiệp này đối kháng. Tình huống hết sức nguy hiểm! Mặc dù dựa vào sự nhanh nhẹn của mình, thoát khỏi sự tấn công đầu tiên của đám người tập kích là ném bột vôi sống, hơn nữa khi có được vũ khí, đã đâm ngã bốn người. Nhưng phía trước còn có mười mấy người, phía sau cũng mười mấy người đuổi theo, chỉ cần hai phương hợp lại, vài tên liều mạng dùng thân ngăn cản Vương Siêu, thì sau đó có thể đem hắn ra loạn đao phân thây! Nhìn thấy đồng bạn bị đánh chết mà không trốn chạy thì đúng là thứ người nguy hiểm nhất, người như vậy có thể xưng là chiến sĩ rồi. Trong lịch sử, có bao nhiêu cao thủ, ngay cả lúc đầu khi bị tung vôi bột phủ đầu thì cũng chưa chắc có khả năng tránh thoát. Vương Siêu rút ra những kinh nghiệm giáo huấn của tiền nhân, thoát khỏi kiếp nạn này, đã xem như là phi thường tốt rồi. “A!” Trên người khí tức bành trướng, Vương Siêu tặc lưỡi như tiếng sấm vào mùa xuân, thân người nhanh chóng búng lên, cây sào run rẩy dựng lên thẳng tắp, thân người hợp cùng một đường, hướng về trung tâm mười mấy người phía trước mãnh liệt xông tới. Hắn trong nháy mắt cân nhắc tình thế, lập tức hiểu được cục diện, muốn đem toàn bộ những kẻ này đánh ngã, điều đó không thể nào thực hiện được. Nếu nơi sân bãi rộng rãi, vùng đất bằng phẳng, hơn nữa trong tay không phải là cây sào mà là một cây thương lớn, Vương Siêu phi thường tự tin lấy một chọi với ba mươi tên, nhưng mà hiện tại chỉ có thể liều mạng mở một đường máu, thoát khỏi con hẻm, chỉ cần ra tới đại lộ đường cái, không gian thoáng đãng, với thân pháp của hắn, không ai có thể truy đuổi được. Bang! Sào tre dù sao độ cứng và sự mềm dẻo không bằng một phần mười cây thương, liên tiếp đâm mù ba con mắt của những kẻ ở phía sau, rốt cuộc bị bọn người kia tóm được, hung hăng chém vài đao, đã chặt cây sào thành từng khúc. Hắn sử dụng cây sào tre vô cùng tàn nhẫn, chuyên đâm mắt và cổ họng, nhưng mà người ở đây thật sự là quá đông, không gian không rộng rãi, rất khó di chuyển và công kích, binh khí dài cũng khó có thể thi triển được linh hoạt. Trong tích tắc khi cây sào bị chém đứt, tám chín thanh khảm đao giống như băm thịt hướng tới thân thể Vương Siêu mà chém. Cùng lúc đó, phía sau mười mấy người cũng vọt lên, cách hắn chỉ còn có vài chục bước. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang