[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 36 : Tham dự hành động nguy hiểm (Hạ)!
Người đăng: binh-hoi
.
Phòng hội nghị rất đông người, hàng trăm ánh mắt đồng thời nhìn xoáy vào, rất dễ làm người khác cảm thấy lúng túng. Có điều Vương Siêu tốt xấu gì cũng đã có kinh nghiệm, trầm lắng như thường, mỉm cười gật đầu với tất cả mọi người, rồi sau đó hướng ánh mắt về phía Tào Nghị đang nổ văng miểng, tỏ vẻ rất chi là ung dung thong thả.
Sau khi Vương Siêu bước vào trong, Tào Nghị cũng ngưng bố trí nhiệm vụ, nhiệt liệt bắt tay hắn, rồi cất tiếng giới thiệu: "Vị này chính là giáo luyện đỉnh cấp của Hiệp hội Đài Quyền Đạo Tae Kwon Do của tỉnh, Vương Siêu. Hành động lần này sẽ nhờ cậu ấy giúp đỡ chúng ta bảo vệ phóng viên ký giả săn tin của Đài truyền hình. Các vị có quan điểm và ý kiến gì không?"
Tào Nghị vừa nói xong những lời này, toàn hội trường đã có chút xôn xao, đặt biệt là nữ phóng viên xinh đẹp Chu Giai và một vài nam ký giả khác.
Thế nhưng ở trung tâm hội trường, có vài vị mà rõ ràng là những người lãnh đạo, lại đưa mắt nhìn về hai đặc cảnh ở sau lưng Vương Siêu.
Hai đặc cảnh đó cũng hướng về mấy vị lãnh đạo đó khẽ gật đầu, ánh mắt ra hiệu, hiển nhiên là đã truyền đạt tình huống thử nghề Vương Siêu mới vừa rồi.
Không nghi ngờ gì nữa, hai đặc cảnh mà trước đó đã cùng với Vương Siêu thử sức đã đem kết quả thông báo cho mấy vị lãnh đạo này.
Chẳng qua Vương Siêu dầu gì cũng đã khoác lên mình cái thân phận huấn luyện viên đỉnh cấp của Đài Quyền Đạo đạo quán. Tuy rằng tuổi tác còn quá trẻ khiến cho người khác phải hoài nghi, nhưng cũng không còn là một thằng bé nhà quê mới ra tỉnh nữa.
"Khó trách Tào Nghị lại giới thiệu mình cái công việc này. Phải chăng là kiếm cho mình một cái thân phận, sau đó mới giúp đỡ được lão? Nếu giới thiệu rằng mình chỉ là một học sinh Cao trung vừa mới tốt nghiệp, cho dù là có thể đánh đấm đi chăng nữa thì cũng sẽ không có ai tin."
Vương Siêu chợt hiểu ra được vì sao Tào Nghị lại kêu mình đến võ quán Đài Quyền Đạo.
"Trên thế giới không có bữa cơm nào là miễn phí. Tào Nghị con người này rất là thâm sâu khó dò, cứ phải cẩn thận, không nên quá dây dưa, tránh cho lúc sau này khó dứt ra được. Ở bên ngoài lợi dụng mối quan hệ trợ giúp, kiếm chút tiền tiêu là đủ rồi.”
"Được rồi, nhiệm vụ cụ thể cũng đều đã bố trí xong." Sau khi giới thiệu Vương Siêu xong, Tào Nghị nhìn vào đồng hồ đeo tay, lấy lại thần sắc, "Mỗi người một vị trí, xe cộ điều động cho đầy đủ, hai tiếng sau tập hợp ở trước cổng quảng trường, đúng giờ sẽ hành động!"
Rầm rào! Một lọat tiếng động vang lên. Tất cả mọi người đều đứng dậy, lần lượt bước ra khỏi phòng hội nghị.
"Tào Cục trường, có đúng là cậu ta đến để bảo vệ sự an toàn cho chúng tôi?" Đến khi mọi người đã đi khỏi, Chu Giai vẫn còn ở lại.
Hôm nay Chu Giai mặc một bộ đồng phục chức nghiệp nữ ký giả đen tuyền, phối cùng vóc dáng thanh mảnh, cong cong hình chữ S, khuôn mặt xinh xắn, để lộ một vẻ đẹp hòan mỹ, phát ra sức hấp dẫn đặc trưng chỉ có ở những người phụ nữ công sở thời nay.
Thấy Vương Siêu đang đi tới, Chu Giai vặn chiếc mi-crô trong tay một chút, rồi sau đó giao cho nam ký giả đứng sau lưng, phủi phủi tay, lòng tràn đầy hòai nghi hỏi Tào Nghị.
Hai người mặc dù đã gặp mặt một lần, nhưng lần đó Chu Giai chẳng qua chỉ là săn tin vặt, vả lại Vương Siêu lúc đó vẫn còn thô thiển mờ nhạt, mang khí chất của một học sinh Cao trung xấu xí, Chu Giai nào có thể nhớ được.
"Quí vị ký giả, không nên nghi ngờ con mắt của lão Tào tôi." Tào Nghị gõ gõ ngón tay lên mặt bàn phòng hội nghị, sau đó hất mày về phía Vương Siêu: "Quí ký giả đây không tin cậu, cậu hãy biểu diễn một chút đi."
"Quyền thuật của tôi chỉ để đối địch, không để biểu diễn." Vương Siêu nghe xong lời của Tào Nghị, ánh mắt khẽ chuyển động, dò quét chung quanh, sau cùng mở miệng nhả ra một câu. Đồng thời khi đến gần Tào Nghị, hắn mới dùng một lời mà cơ hồ chính bản thân cũng không nghe thấy nói: "Quyền thuật của tôi còn chưa có luyện đến Ám Kình, đánh người thì còn có thể, chứ mấy thứ khác thì không làm được. Huống chi, khi tôi luyện quyền, còn chưa có học qua biểu diễn như thế nào. Ông không phải là cố ý làm khó tôi chứ hả?"
"Sao cậu không nói sớm?" Tào Nghị cũng nhỏ giọng đáp: "Bất kể như thế nào, cậu cũng nên biểu diễn một chút. Ông già của Chu Giai là Ủy viên thường trực tỉnh ủy, Phó thư ký tỉnh ủy, phụ trách cả ngành văn hóa đó, cũng phụ trách luôn cả mạng lưới giám sát. Bác của cô ta là Thư ký thành ủy nơi này. Cậu nghĩ xem, kết giao với cô ấy sẽ được ích lợi gì?"
"Sao, Chu Thiên Lương là bác của cô ấy?" Đối với bản thân mình, hiển nhiên Vương Siêu biết rõ thư ký thành ủy Chu Thiên Lương, đại nhân vật một tay che trời.
"Cậu cho rằng..." Tào Nghị lầm thầm qua lỗi mũi: "Cái hành động lớn như vầy của tôi, mệnh lệnh từ Tỉnh ủy Công an, sẽ cho phép người chỉ là phóng viên bình thường đi theo lấy tin? Tôi nói thật, cho dù là phóng viên ký giả của Đài truyền hình Trung ương (CCTV), tôi cũng tống cổ đi! Người còn muốn thiếu, lấy đâu ra cảnh sát để bảo vệ mấy tay ký giả này?"
"Huống hồ, đây là một tin tức thời sự trọng đại, nếu như Chu Giai đi theo làm phóng sự thành công, truyền ra nhất định sẽ là một tin tức kinh thiên động địa, có thuyên chuyển lên Đài truyền hình tỉnh giữ những chức vụ quan trọng cũng là danh chính ngôn thuận. Giúp đỡ việc này, cậu cũng sẽ có lợi."
Hai người thì thầm đối thoại rất nhanh, Vương Siêu thoáng cái đã hiểu ra được vấn đề, lập tức gia tăng âm lượng, giọng nói cũng thay đổi: "Mặc dù không biểu diễn, nhưng ở đây cũng không có người ngoài, Tào Cục trưởng lại là bằng hữu của tôi, vậy để tôi đánh vài đường quyền nhé."
"Ồ!" Thấy Vương Siêu và Tào Nghị thì thầm, vẻ mặt Chu Giai lộ ra chút cười khẩy.
Khí chất trên người Vương Siêu tuy có chút lão luyện, nhưng tuổi tác thật sự là không cân xứng. Vả lại Chu Giai là "con ông cháu cha", đã gặp không ít quan chức lớn, uy tín cùng quan uy (1) trên người mấy vị quan lớn đó so với hắn đều hơn cường đại gấp không biết bao nhiêu lần.
Vì lẽ đó, Chu Giai tự nhiên sẽ không sợ cái "vương giả chi khí" trên người Vương Siêu.
"Không phải là Tào Nghị không điều động cảnh sát đến được nên đã tùy tiện tìm bừa một học sinh giỏi Đài Quyền Đạo nào đó đến cho lấy lệ đó chứ. Đường quyền Đài Quyền Đạo biểu diễn thì đẹp mắt đó, nhưng để bảo vệ người thì vẫn chưa bằng một cảnh sát vũ trang."
Chu Giai lại chẳng phải là một bình hoa di động (2), nên trong lòng có chút tỉnh táo, hiểu được lần này đi theo săn tin, đến đầu chiến tuyến sẽ hết sức nguy hiểm. Thấy vẻ miễn cưỡng của Vương Siêu, trong lòng cô rất là bất mãn, chỉ muốn mở miệng kêu Tào Nghị đổi người bảo vệ, nhưng sau đó Vương Siêu nói sẽ đánh một bài quyền lại lập tức khiến cho cô cảm thấy có hứng thú.
"Được, vậy Vương... vị Vương sư phụ này hãy biểu diễn một chút đi." Chu Giai do dự một chút về cách xưng hô, rốt cuộc đành dùng một từ mà khiến cho người khác phải dở khóc dở cười.
Vương Siêu cũng không nói lời nào, thân thể chợt lắc, vù một cái đã phóng lên chiếc bàn làm việc to đùng, động tác nhanh nhẹn đến kinh người, ngay cả Tào Nghị xem xong thần tình cũng phát run.
Vương Siêu đạp chân lên mặt bàn, lạc cước vô thanh (3), chiếc bàn cũng không hề lung lay lấy một chút. Hai chân sau đó nhanh chóng biến ảo, men theo chiếc bàn giấy đi một vòng, chưởng thủ (4) lật thành bộ Bát Quái chưởng.
Sau khi đi một vòng thần tốc, Vương Siêu khuỳnh gối, đạp lên đầu lưng tựa của những chiếc ghế chung quanh bàn.
Ghế họp đều có phần tựa đằng lưng, phần lưng tựa rất cao, cho dù một đứa bé rất nhẹ bước lên trên đó cũng làm cho ghế bị đổ ra. Nhưng mà bước đi của Vương Siêu vừa bình lại vừa ổn, trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Giai, Vương Siêu đã lại hoàn tất xong một vòng lớn, sau cùng nhẹ nhàng bước lên trên chiếc bàn họp rồi nhảy xuống.
"Hay!"
Tào Nghị hiển nhiên có thể nhìn ra được một loạt những bước chân này của Vương Siêu đã biểu đạt công phu mã bộ dưới chân kinh người và nắm bắt thấu triệt sự cân bằng lực đạo. Song, người đầu tiên lên tiếng khen lại không phải là lão, mà là Chu Giai.
"Cái này hình như là cái gì Bát Quái..." Giọng nói của Chu Giai có chút hưng phấn: "Năm ngoái khi ở trong quân khu Bắc Kinh tôi đã thấy Lí gia gia luyện qua..." {TG: Bát Quái môn Hàn Mộ Hiệp truyền lại cho Chu tổng lý, đã lưu lại một chi bí mật.}
Dường như ý thức được mình đã lỡ miệng, Chu Giang liền ngậm miệng lại, sau đó hài lòng gật đầu với Tào Nghị: "Nếu là vị sư phụ này làm công tác bảo vệ, tôi rất bằng lòng."
Lúc này Tào Nghị mới thở ra một hơi, "Xin hãy vào phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi một chút, đợi đến hai tiếng sau sẽ xuất phát."
Phòng làm việc Cục trưởng của Tào Nghị được trang trí rất là tao nhã. Sau khi uống trà xong, Chu Giai mới phát huy bản chức ký giả của mình, hỏi Vương Siêu này nọ. Nửa thật nửa giả, từng thứ rồi cũng được Vương Siêu hóa giải hết.
Có điều vì Vương Siêu cũng có ý muốn kết giao với Chu Giai, cho nên lời nói tuyệt không chút lạnh lùng, cộng thêm Tào Nghị luôn ngồi cạnh bên điều tiết không khí, cho nên bầu không khí ngược lại có vài phần hòa hợp.
Hai giờ đồng hồ đã mau chóng trôi qua.
Trời đã sập tối, sắc trời lờ mờ hạ xuống màn đen, song ở trên quảng trường ở trước Cục Công an thành phố lại đỗ hơn hai mươi chiếc xe cảnh sát sẵn sàng chờ xuất phát, mỗi một hình cảnh đều trang bị vũ trang, áo chống đạn, mũ giáp, súng ống chỉnh tề.
Thậm chí ngay cả Vương Siêu cũng được phát cho một bộ áo chống đạn và mũ giáp.
Tào Nghị bố trí hết sức nghiêm ngặt, tòan bộ nội dung, kế họach hành động, Vương Siêu hết thảy đều không hay biết, chỉ nghe theo sự an bài, tháp tùng Chu Giai trên một chiếc xe cảnh sát.
Bởi vì là bảo vệ người, cho nên hai người cùng ngồi ghế sau của xe cảnh sát. Mùi nước hoa trên người Chu Giai hữu ý vô tình bay vào trong mũi Vương Siêu, khiến cho Vương Siêu đành phải hít sâu một hơi, díp mắt lại, rồi mới đem chút ý niệm trong đầu trừ bỏ ra ngoài.
Tò te, tò te! Trong tiếng hú dài của còi hụ, một hàng xe cảnh sát bắt đầu rời khỏi Cục Công an.
Song vừa ra khỏi thành phố, tiếng còi bèn được tắt đi, ngay cả đèn nháy cảnh sát cũng không bật nữa. Hàng xe lặng lẽ lên đường. Một tiếng đồng hồ sau, hàng xe chạy vào một con đường nhỏ. Sau một hồi ngoằn nghèo quanh co, một dãy nhà xưởng to lớn đen ngòm đã hiện ra ở trước mặt.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện