[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 20 : Đường Tử Trần thư trung tự thuật

Người đăng: binh-hoi

.
Trên giường là mười cọc tiền được bó chặt chất đống. Vương Siêu khoanh chân ngồi nhìn mắt không chớp lấy một cái, một lúc lâu, hắn thở dài tay chân lanh lẹ gom đống tiền lại, sau đó hắn đẩy sâu vào bên trong giường dùng một đống giấy báo che lên bên trên. Hành động y hệt như một tên địa chủ hám tiền. Chẳng trách hành động của hắn trở nên tham lam thèm tiền đến thế, là một học sinh trung học, hắn đã bao giờ nhìn thấy được một số lượng tiền lớn như vậy đâu. “Quả nhiên là áp lực cuộc sống sinh ra ác niệm, nếu muốn khu trừ ác niệm, trước hết phải thay đổi cuộc sống của chính mình.” Lúc này Vương Siêu mới kinh ngạc cảm thán đối với câu nói của Tào Nghị. “Quyền thuật không thể đổi lấy cơm ăn, Ngươi phải có một tấm lòng rộng lớn, nên khoan dung, nhưng không thể chịu nhục….” Những lời của Đường Tử Trần trước khi đi đã nói hiện lên rõ ràng trong đầu hắn. “Trần tỷ khẳng định là một nhân vật không tầm thường, sau này gặp lại nàng, nếu mình vẫn như hiện tại thì không được, mình phải có thực lực lớn, phải có thật nhiều tiền mới được!” Đường Tử Trần mặc dù đã đi rồi nhưng hình bóng nàng vẫn khắc sâu bên trong tâm trí hắn, nói chung hắn mơ mộng là một điều hết sức bình thường. “Mình có được như bây giờ tất cả là nhờ công ơn của Trần tỷ. Ta sau này nhất định sẽ báo đáp lại cho nàng. Nhưng trước hết ta phải luyện tập cho thật mạnh mẽ đã.” “Tốt lắm, không nhắc tới chuyện này nữa, trước hết ta phải xem xét lại quyền thuật của mình”, Bình tâm trở lại hắn chuyên chú xem xét lại sự hơn kém trong cuộc chiến vừa rồi. Đây là lần đầu tiên chiến đấu thực tế, nhưng khi đánh nhau cơ hội cũng không nhiều, một quyền đánh bay gã nam tử tóc dài là lợi dụng tình thế để đánh lén, không phải là mặt đối mặt chiến đấu. Lúc sau cùng với Tào Nghị đánh nhau cũng tại đối phương thể lực tiêu hao gần như kiệt sức, đã có triệu chứng hư thoát, hắn lại dùng “Bát Quái chưởng” làm cho đầu óc của lão choáng váng mới đắc thủ. Hai lần chiến đấu này đều không có kịch liệt, không đủ để hắn phải xuất toàn lực ứng phó. “Minh, Ám, Hóa kình ba môn luyện pháp đối với ta mà nói đều chưa có đạt tới. Lúc đánh cái gã tóc dài t đã sử chiêu ‘Lăng không tam bộ pháo’, mặc dù ra đòn kình nhưng quan trọng vẫn là phối hợp bộ vị toàn thân, sau đó lại nhờ vào cự ly mà phát lực. Ta có thời gian điều chỉnh và một khoảng không trống trải hết sức thuận lợi. Huống hồ sau một quyền kình vừa xuất thể lực đã tiêu hao quá độ, không thể xuất thêm được một quyền thứ hai. Trần tỷ lúc chỉ dạy cho mình tùy tiện cũng có thế phát ra đòn kình. Xem ra mình còn cách tỷ ấy một khoảng cách quá xa.” “Về phần Ám kình, hiện tại hoạt động đã rất kịch liệt, hơi thở sôi trào, lỗ chân lông phong bế không được liên tục, càng không nói là nguyên khí dễ dàng phóng xuất, đánh người theo ý nằm trong tầm tay.” Từ thực lực của mình, cùng với việc đánh nhau đem ra phân tích kỹ lưỡng, sau đó xem xét lại các môn Minh, Ám kình, Vương Siêu nhận ra thực lực của mình so với Quốc thuật truyền thống chính thức còn một khoảng cách khá xa. Trong lúc nghĩ đến Ám kình, Vương Siêu nhảy xuống giường, nhanh chóng điều chỉnh vị trí các đốt xương của xương sống, toàn thân nổi da gà, lổ chân lông đóng chặt lại. Cảm giác được hơi thở cường đại, một luồng khí dần thành hình, lúc này mới thử đem nguyên khí từ trên tay thả ra. Phanh! Một quyền xuất ra trên vách tường, xương sống của Vương Siêu đồng thời thả lỏng, trọng tâm dời đi, đem toàn bộ nguyên khí tập trung ở tay lao tới, phối hợp với lực phát ra của tay vốn tưởng một quyền mãnh liệt phát ra có thể làm bức tường nứt đoạn. Vù vù! Vù vù! Một quyền của Vương Siêu thất bại, chưởng kích xuất trên vách tường nguyên khí trong tích tắc phóng ra ồ ạt, toàn thân hắn buông lỏng, mồ hôi từ các lỗ chân lông tuôn ra. Toàn thân hư nhược, cảm giác hư thoát dâng lên, Vương Siêu tựa hồ không còn một chút khí lực để đứng vững. “Thật là tức chết mà!” Đặt mông ngồi trên giường, hắn nghĩ lại tình hình vừa xảy ra: ”Không tưởng nguyên khí phóng xuất hoàn toàn, dẫn tới toàn thân hư thoát, đây không phải là tự mình muốn chết sao?” Người luyện nội kình, một khi vận khí, toàn thân nổi da gà lên, lỗ chân lông đóng lại, da thịt cứng rắn như sắt, chẳng những có thể chịu đựng quyền kích, hơn nữa mồ hôi toàn thân bị chặn lại một chút cũng không cho bài tiết ra ngoài, cho nên lúc đánh nhau thể lực hết sức dồi dào, kình lực liên miên bất tận, hơn nữa toàn thân da gà nổi lên, tinh thần chăm chú tập trung tùy thời đều có thể phản ứng. Việc này vốn là vô cùng tốt. Nhưng mà có một tai hại lớn, đó là một khi lỗ chân lông không thể kiên trì đóng lại, mồ hôi lập tức như hồng thủy tuôn trào đột nhiên dẫn tới tình trạng hư thoát, nguy hiểm đến cực điểm. Lúc bình thường tu luyện, một quyền đánh ra chậm rãi, nguyên khí phát xuất cũng giống như vừa rồi, nhưng cũng có một phần khí tiến vào trong thân thể vì vậy có thể khống chế được, không có gì là nguy hiểm. Nhưng trong lúc đánh nhau kịch liệt, làm sao có thể chiếu cố được. Khỏi nói trong khi chiến đấu kình khí phóng ra, vậy thì thật chẳng khác một thùng hỏa dược tung ra bên ngoài. Bùng nổ tấn công người khác đồng thời chính mình cũng gặp nguy hiểm. Đa số dưới tình huồng đó là cho dù địch thủ không có tấn công thì chắc chắn chính mình cũng khó mà sống được. “Khó trách nghe đồn năm đó Lý Tiểu Long đã luyện quyền thuật Minh kình tới đỉnh cao nhưng mà trong khi tu luyện Ám kình không cẩn thận bị tẩu hỏa nhập ma, chính vì vậy mới bị chết.” “Tẩu hỏa, tẩu hỏa dùng từ này thật là đúng a!” Vương Siêu qua sự trải nghiệm của chính mình, đối với việc dùng từ của tiền nhân quả thực có sự bội phục sâu sắc. Vương Siêu lấy quyển bí kíp “Quốc thuật thật lục” của Đường tỷ ra xem, quả nhiên trong đó có một đoạn nói về khí kình thực chiến như thế này: “Hơn năm tuổi luyện quyền, bộ xương lúc này chưa định hình, có thể tu luyện nội kình, không luyện Minh kình. Luyện qua mười năm có thể nội ngoại kiêm tu, mười năm tiếp theo kình khí đã luyện tới đỉnh phong. Ba năm sau có thể đạt thành, cho dù ngồi hay nằm cũng có thể phát kình, ý niệm vừa động là có khả năng giết người trong phạm vi ba mươi sáu bước, không sợ cả súng ống. Cảm ứng trở nên mạnh mẽ hơn với mọi việc phát sinh, người có ngộ tính cao luyện tới cảnh giới siêu tuyệt. Trong những hoàn cảnh hung hiểm cửu tử nhất sinh mới có thể ngộ ra. Từ ngày có thành tựu đem nội ngoại kiêm tu viết thành bút lục, cũng đã trải qua ba ngàn bốn trăm chín mươi sáu trận chiến, đã từng giết bảy ngàn sáu trăm năm mươi bốn địch thủ, trong đó tám phần là dùng công phu quyền cước, còn hai phần là dùng súng đạn. Có thể đạt tới thành tựu này đều nhờ vào mười năm tu luyện, trước tiên thông hiểu kình khí. Ám kình khi luyện tới mức toàn thân thông suốt, khi xuất kình sẽ như sắt chém vào đậu hũ, hơi thở như nước, da dẻ hồng hào. Tùy khi cần thiết có thể phát xuất. Nếu có thể tới giai đoạn này thì thành tựu của kình khí là rất lớn, khi đánh nhau kình khí phát xuất uy lực tăng lên gấp đôi, đạt tới tiên thiên, nội gia quyền thuật Thái Cực quyền kình lớn mạnh, sức mạnh tăng tiến, ban đầu là lúc lấy đơn giản là chính yếu, một quyền khi đã thông suốt thì trăm quyền đều thông, nếu đã không thông thì có luyện nhiều đến mấy cũng vô dụng….” Phía dưới mỗi đoạn là những lời giải thích của Đường Tử Trần. “Trần tỷ không ngờ là giết nhiều người như vậy sao? Chém vạn người ư? Không đúng, sách này hẳn đã viết lâu rồi, nhất định là giết hàng vạn người rồi.” Vương Siêu sợ ngây người, giết vạn người là cái khái niệm gì? Trong thời gian ngắn không thể nghĩ ra được. “Nguyên là Ám kình của mình còn không về tới nơi, lực lượng của lỗ chân lông không đủ, không phải là xuất kình khí tấn công thì tự nhiên thu được kết quả, hiện tại cơ thể của ta còn chưa cường đại, chưa tự nhiên khống chế được các lỗ chân lông. Trước tiên ta đem kình khí luyện tới đỉnh cao rồi mới nói, hơn nữa còn nói lấy đơn giản thành phức tạp, suy cho cùng cách tu luyện như vậy cũng phải có giá chứ.” Vương Siêu cân nhắc một chút, mặc dù “Lăng không tam bộ pháo” có thể đem địch nhân đánh bay, nhưng cần phải có một khoảng cách trống trải để phát kình thì mới phù hợp. Trong thực tế thì tác dụng không lớn. Nghĩ tới nghĩ lui, Vương Siêu lập tức tập luyện lại Băng quyền mà năm đó Quách Vân Thâm đại sư đã sử dụng đả khắp thiên hạ. Băng quyền có chín kiểu biến hóa, Bán bộ băng, Thối bộ băng, Chuyển hoàn băng, Liên hoàn băng, Trắc thân băng…, đều là dùng lực eo và bụng làm chủ tọa đi tới khắp cơ thể, các đốt ngón tay cơ thịt phát lực phối hợp, sau đó kết hợp với vai và khớp tay, xương sống. “Năm đó Quách Vân Thâm tại phòng giam trong nhà tù luyện quyền, tay chân đều đeo hơn mười cân phụ trọng. Ta có phải cũng nên học theo đeo vật nặng trên cơ thể hay không?” Nói là làm, ba ngày sau Vương Siêu mua rất nhiều chì, cột vào các bộ vị phát lực trên cơ thể, toàn thân hắn mang tới sáu bảy kilogam. Do mới bắt đầu nên hắn không dám cưỡng cầu sợ phá hủy thân thể và hắn sợ quyền kình luyện sai hướng, vì vậy hắn cẩn thận đề phòng dù là các hoạt động rất nhỏ. Hơn mười ngày sau khi đã thấy hoàn toàn làm chủ được hắn mới gia tăng sức nặng. Trong quá trình tăng giảm khối lượng chì đeo trên người, Vương Siêu thầm so sánh với bức họa của Đường Tử Trần trong bí kíp “Quốc thuật thật lục” vẽ ra các bộ vị của các đốt ngón tay, dần dần hoặc tăng hoặc giảm, Vương Siêu đối với các bộ vị của thân thể mình ngày càng nắm chắc, ngày càng thuận tay, thấu triệt. Thuần thục như một công nhân lành nghề thao tác trên một cái máy thân thuộc. Liên tiếp luyện tập trong ba tháng, hôm đó hắn cởi bỏ quần áo, tháo các khối chì ra khỏi cơ thể, phát hiện ra lực đạo của các ngón tay mình rõ ràng có biến hóa lớn. Nhất là ở bả vai, đặc biệt là các đốt ngón tay trũng hẳn xuống, hiển nhiên là lực lượng ngày càng cường đại. Lúc này Vương Siêu vẫn như trước ngày ngày đứng tấn, tuy nhiên hắn cũng thay đổi các tư thế, không còn là Tam thể thức nữa, mà đem “Long Xà hợp kích” biến hóa thành đủ dạng. Trừ lần đó ra, Bát Quái chưởng của Vương Siêu cũng không có thụt lùi, vẫn thường xuyên luyện tập, nhất là mỗi ngày vào nửa đêm hắn đều dùng bộ pháp “Địa Tranh Nê” đi ra ngoại thành và trở về vào lúc sáu giờ sáng. Đến lúc này hắn vừa đi vừa khóa chặt các lỗ chân lông, học tập ngày trước hắn đuổi theo chiếc xe minibus của bọn bắt cóc mà chạy như điên, hai chân như đạp trên cuồng phong. Hơi thở ở bên trong cơ thể ngày càng cường đại dần dần mất khả năng khống chế, Vương Siêu mới dừng lại, sau đó đem khí dồn xuống vùng thắt lưng và hai chân. Trong thời gian đó mỗi ngày cuối tuần Vương Siêu thường hay đi đến ở lại Số 18 tiểu khu Thiên Tinh hồ, nhớ lại thời gian ở cùng với Đường Tử Trần. Tiểu khu Thiên Tinh hồ này không phải là nơi mà người nghèo có thể đến ở nổi, Vương Siêu ngẫu nhiên hỏi thăm một chút mới biết, tòa biệt thự mà Đường Tử Trần tặng lại cho mình, một tháng chi phí ít nhất cũng tốn một vạn đồng. Dù chính mình có mười vạn đồng, còn không đủ chi phí cho một năm ở tại đây. Chẳng qua năm nay tiền nhà đã được giao trước, cho nên Vương Siêu còn có thể trụ lại được vài tháng. Hạ qua thu tới, thu đi đông lại, vừa đúng một năm trôi qua, cuộc sống của Vương Siêu ở đây rất thoải mái. Từ hôm đưa Tào Tinh Tinh về nhà, nàng cũng chú ý tới hắn, hai người cùng tiếp xúc nói chuyện nhiều hơn, về sau có thêm vài phần thân mật Trong lớp có một số người nhìn hắn với ánh mắt ghen ghét, nhưng hắn đối với những việc này cũng không quan tâm. Từ miệng Tào Tinh Tinh hắn biết được Tào Nghị sau ngày đó đánh nhau đã bị nội thương, phải nằm điều trị tại bệnh viện hơn một tháng, điều dưỡng hơn hai tháng trời mới khôi phục. Sự tình kia được Tào Nghị sử dụng thủ đoạn biến thành một vụ hỏa hoạn bình thường. Vương Siêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng. “Hôm nay ba ba của mình về nhà, cha mình muốn gặp bạn đấy, bạn hãy cùng về nhà với mình nhé!” Một ngày sau giờ tan học, Tào Tinh Tinh đột nhiên gọi Vương Siêu lại, vẻ mặt có chút ngượng ngùng. “Được thôi!” Vương Siêu vội vàng đáp ứng, trong lòng thầm nghĩ: “Tào Nghị thủ đoạn không đơn giản, ta vừa lúc muốn đi thử tay nghề. Luyện tập nhiều như vậy quả thật có chút ngứa ngáy. Hơn nữa lộ số võ học của lão rất rộng, ta phải hướng tới lão ta học hỏi một chút, như thế nào để có phương pháp kiếm tiền tốt nhất. Dù sao cũng còn một kì thi đại học, nhưng với thành tích học tập của ta quả thật không có hy vọng, không bằng tìm một việc khác để làm.” Bây giờ hắn bắt đầu cân nhắc về những bước đi sắp tới trong tương lai. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang