[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 15 : Nhượng ngã môn đãng khởi song tưởng!

Người đăng: binh-hoi

.
Đường Tử Trần cầm thương đứng thẳng, trong mắt lướt qua cây thương đặt bên eo, không lộ ra vẻ gì. Cả tư thế dường nhưng đang đứng Tam Thể Thức. Nhưng hông và đùi lại cùng nhau một lên một xuống, cứ như dưới người đang tròng trành cỡi một con liệt mã. Tư thế như vậy đúng thật là tiêu chuẩn đứng của một con ngựa mà ra. Không chỉ như thế, cán thương của Đường Tử Trần hướng về phía trước, như đang bắn tên, lại cũng có chút giống nhưng phát kình của Băng quyền. Nhưng thân thể của cô ta trong lúc một lên một xuống xóc nảy như vậy, khi lên xuống lại giống như phát kình lăng không đánh xuống của Pháo quyền. Cả cái mũi thương rung lên nhè nhe, như đầu rắn độc đang giương cao, tìm cơ hội để cắn người, chính là lực lượng phát kình của Toản quyền. Một chiêu cầm thương này không ngờ lại hàm chứa cả “Tam Thể Thức”, “Mã Bộ thung”, “Băng quyền Tiễn kình”, “Pháo quyền Lăng không kình” và “Toản quyền Phiên lãng kình”. “Đây mới là chiêu quyền tiêu chuẩn chân chính, chiêu quyền của cao thủ.” Vương Siêu nhìn không chớp mắt tới chiêu cầm thương này của Đường Tử Trần, trong lòng cảm thán tột cùng, dường như thấy các đòn quyền mình luyện trước đây đều giống như phân chó. Đột nhiên cả người Đường Tử Trần phóng vút lên, cứ như đang ngồi lên một con tuấn mã hung hãn trong nháy mắt phóng thẳng tới trước với tốc độ cao, mượn thế đâm ra một thương. Mũi thương phá không mà đi, loang loáng phát ra một tia điện quang sáng ngời. Keng! Đường Tử Trần đã kích một thương ngay lên trái cầu thủy ngân chì giữa máng đá. Ngay trong sát na mũi thương điểm tới trái cầu, Vương Siêu chỉ thấy Đường Tử Trần hạ thấp hông, rung tay, dùng mũi thương vẽ một vòng tròn, mãnh liệt cuốn lấy trái cầu thủy ngân chì, sau đó xốc lên trên. Quay tròn! Cả trái cầu bị xốc ra khỏi máng đá. Sau đó như bị dính vào đầu thương, tùy theo tư thế của cây thương mà xoay chuyển. Xoạt xoạt xoạt...! Mũi thương của Đường Tử Trần liên tục xốc tới. Trái cầu thủy ngân chì nhảy trên đầu mũi thương như một đầu đạn quay tròn. Keng! Đường Tử Trần rút thương về, trái cầu thủy ngân chì lại rơi trở về máng đá, tiếp tục trơn tru xoay chuyển không ngừng. Đòn thương này đánh ra, quá trình xốc cầu, dính cầu, rung cầu, chỉ ngắn ngủi vài giây, nhưng đã đem tất cả tinh túy quyền thuật hoàn toàn phô diễn trong đó. “Vận kình hình tròn, nghe tiếng thủy ngân chảy trong trái cầu, nắm giữ trọng tâm, bí quyết mượn lực xoay chuyển để dính chặt lấy, đây chính là tất cả tinh túy trong Thái Cực quyền. Không hề có chiêu thức gì đặc biệt trong đó.” Sau khi Đường Tử Trần diễn luyện ra một chiêu “Long Xà hợp kích”, ánh mắt liếc lên cao, như xuyên qua mái nhà đến tận chín tầng mây. “Một chiêu Long Xà hợp kích này đệ vừa nhìn thì hiểu được bao nhiêu?” “Nhìn hiểu được bảy tám thành. Trên căn bản là sai biệt không nhiều! Cần phải cân nhắc, suy ngẫm lại!” Vương Siêu trầm tĩnh trả lời. Vừa rồi Vương Siêu nhìn không chớp mắt, tập trung tinh thần, đem tất cả sở học nửa năm nay trong lòng nối liền với nhau. Trong đầu đã ngấm ngầm dâng lên chút lĩnh ngộ, nhưng lĩnh ngộ cụ thể là gì thì hắn lại nói không ra. Cái cảm giác hơi thấu hiểu này, khiến hắn cảm thấy không được thoải mái. Nhưng giờ đây hắn đã luyện được nội tâm thâm trầm một chút. Trong lòng ngấm ngầm tính toán, chỉ cần suy ngẫm một chút là có thể thật sự thông hiểu. “Ài, ta vốn chỉ tính dạy đệ đến đây. Nhưng hôm nay lại có hứng thú, hãy đến đây diễn luyện một chiêu thương thuật. Đi theo ta!” Đường Tử Trần nhấc thương, đi ra khỏi phòng luyện công. Vương Siêu theo phía sau, phát hiện Đường Tử Trần đi đến gara đậu xe. Gara rất rộng, bên trọng đậu một chiếc xe màu bạc, dưới đất lát gạch đá mài. Sau khi bật đèn sáng, Vương Siêu rõ ràng phát hiện có một vết chưởng ấn trên tường gara, hơn nữa trên tường lại một vết máu hoen ố. “Xem kỹ đây!” Thanh âm của Đường Tử Trần ngắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Siêu. Vương Siêu vội vàng tập trung tinh thần. Chỉ thấy cây thương của Đường Tử Trần như một con rắn độc, cắm ngập vào khung chiếc xe màu bạc. Cán thương cong vòng áp xuống mặt đất. Đường Tử Trần trầm hông xuống xốc một cái, cả cái xe màu bạc không ngờ bị cây thương xốc lên, lăng không xoay hai vòng rồi sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất như một phiến lá cây, một chút hư hại cũng không có. “Trong hí kịch Bắc Kinh có một màn kêu là Thiết Hoạt Xa, diễn lại tình cảnh năm đó bộ tướng Cao Sủng của Nhạc Phi tấn công sơn trại Kim binh. Kim binh chế ra thiết xa, từ trên sườn núi lăn xuống dưới, nhưng lại bị Cao Sủng dùng thương xốc lên từng cái một. Long Xà hợp kích của ta nếu luyện đến mức thượng thừa, thì cũng có thể làm như vậy.” Vương Siêu nhìn hết thảy mấy chuyện này, chỉ lẳng lặng gật đầu. “Tinh túy quyền thuật của ta, đã diễn ra hết trong hai thương này. Ngươi tự mình luyện đi.” Đường Tử Trần quẳng cây thương đi, vỗ vỗ tay rồi chẳng chút hứng thú đi ra ngoài. Vương Siêu lẳng lặng nhặt cây thương lên, đi theo phía sau. Liên tục mười mấy ngày sau đó, Vương Siêu đều lẳng lặng luyện công, nhưng hắn lại bỏ nhiều tâm tư vào một chiêu “Long Xà hợp kích” của Đường Tử Trần, thường hay cầm thương đứng đó, nhưng lại không lần nào cầm ra được cây thương theo tư thế hàm súc của Đường Tử Trần. Mấy ngày này, Đường Tử Trần cũng rất ít dạy Vương Siêu thứ gì khác. Chỉ là đôi khi ngẫu nhiên thấy Vương Siêu luyện tập “Long Xà hợp kích” thì chỉnh lại cho hắn một chút sai lầm khi vận kình thôi. Mãi đến mấy ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Vương Siêu mới chuẩn bị về nhà. Nhưng lại nghĩ tới Đường Tử Trần có nói qua lần này cần phải đi, trong lòng vô cùng phiền muộn. “Hôm nay không cần luyện. Đệ theo tỷ đi ra ngoài.” Chập tối hôm đó, lúc ánh tịch dương đã hạ về phía Tây, Đường Tử Trần đột nhiên nói với Vương Siêu. Vương Siêu ngừng mọi thứ đang làm, đi theo Đường Tử Trần ra khỏi căn biệt thự. Hai người đi đến một nơi tĩnh mịch của hồ Thiên Tinh rộng lớn, phía trước là núi Bạch Hạc, nửa vầng thái dương đang từ từ biến vào sau núi, phản xạ ánh chiều tà trên mặt hồ vàng óng ánh gợn sóng lăn tăn. Đường Tử Trần tới bên hồ thuê một chiếc thuyền nhỏ. “Lên đi, tỷ đệ bọn ta đến trung tâm hồ rồi nói chuyện nhé.” Vương Siêu gật gật đầu lên thuyền. Đường Tử Trần nhẹ nhàng lay động mái chèo. Chiếc thuyền con đẩy sóng, lướt về phía giữa hồ. Mặt nước hết sức phẳng lặng, gió nhẹ hiu hiu, từ xa không biết có tiếng ai đang ca hát, truyền đến tiếng đồng ca trong trẻo: “Nào chúng ta cùng nhau chèo. Thuyền con đẩy sóng ra khơi. Mặt nước in bóng Bạch Hạc mỹ lệ. Khắp nơi cây cối xanh tươi bao phủ. Thuyền con nhẹ nhàng trôi dạt trên mặt nước. Làn gió mát thổi ngay mặt...” (Bình Hói tạm dịch: Nào chúng ta cùng nhau chèo Thuyền con đẩy sóng một lèo ra khơi Bạch Hạc in bóng mây trời Khắp nơi cây cối xanh ngời vờn quanh Thuyền trôi phiêu lãng chòng trành Từ đâu thổi tới gió lành mát tươi...) Đường Tử Trần một mặt nhẹ nhàng lay động mái chèo, một mặt yên lặng lắng nghe, ánh mắt ngẩn ngơ, trong lòng dường như cảm khái vô hạn. Mãi đến khi sắc trời dần dần tối, tiếng đồng ca mới từ từ tan biến. Đường Tử Trần vẫn còn chưa định thần trở lại. Vương Siêu không khỏi kêu một tiếng: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ!” “Ồ!” Đường Tử Trần trở lại từ trong suy tư. Vương Siêu vội vàng tìm lời nói: “Tỷ, tỷ nói Thái Cực quyền không có chiêu thứ nào đặc biệt. Nhưng chiêu Liêu Âm chưởng tỷ dạy ban đầu, nói là cách đánh nghiêng người trong Thái Cực, lại nói là Đả pháp cường mạnh nhất của Thái Cực. Vậy là làm sao?” Đường Tử Trần nói: “Năm đó Dương Lộ Thiền học nghệ từ Trần Gia Câu. Võ học của Trần Gia Câu không phải là Thái Cực quyền mà là “Pháo Chủy”. Pháo là Pháo quyền trong Hình Ý. Chủy cũng là một môn Đả pháp vô cùng cương mãnh. Sau này khi Dương Lộ Thiền cùng sư phụ của ông ta là Trần Trường Hưng luyện võ, gặp được Vương Tông Nhạc. Vương Tông Nhạc là đại tông sư của quyền thuật đạo gia. Thái Cực quyền lại là tinh hoa do vô số nhân vật đạo gia nghiên cứu ra. Sau đó Vương Tông Nhạc truyền thụ lại cho sư đồ hai người Dương Lộ Thiền. Về sau sư đồ Dương Lộ Thiền nghiên cứu cách dung hòa quyền thuật của Vương Tông Nhạc vào trong võ học của Trần Gia Câu. Cuối cùng được Dương Lộ Thiền mang đến Bắc Kinh phát dương quang đại, rốt cuộc tạo thành một số chiêu thức Thái Cực ngày nay.” Vương Siêu gật gật đầu: “Thì ra là vậy.” Đường Tử Trần đột nhiên tháo giầy của mình, để lộ đôi bàn chân trần trắng nõn. Sau đó cuốn ống quần lên tới đầu gối, đưa hai chân xuống nước vung vẩy. “Người giỏi bơi lội khi đứng nước có thể làm nổi thân thể, khiến tiểu phúc, đan điền dưới rốn đều lộ ra khỏi mặt nước. Nhưng đây chính là cực hạn rồi. Nhưng người giỏi quyền thuật, lại có thể tiếp tục nhấc thân thể ra khỏi nước từng tấc từng tấc một. Mỗi lần lên cao một tấc, đều là một tiến bộ to lớn. Đệ hãy xem chân của ta.” Vương Siêu vội vàng nhìn tới đôi chân trắng nõn như bạch ngọc đang đung đưa trong nước của Đường Tử Trần. Chỉ thấy chân của Đường Tử Trần linh hoạt như ngón tay, trong nước vẫy đi vẫy lại. Mỗi lần huy động, trong nước lại nổi lên một vòng xoáy. “Dùng chân phát ra Ám kình để đứng nước là có thể nâng thân thể lên. Ám kình của các ngón chân thăng bằng, chính là Hóa kình. Quyền kình của Vương Tông Nhạc đã luyện tới mức Hóa kình. Cho nên năm đó khi Dương Lộ Thiền gặp được Vương Tông Nhạc, Vương Tông Nhạc đứng nước sang sông Hoàng Hà, nước chỉ tới đầu gối. Đây chính là cảnh giới tối cao của quyền thuật.” Đường Tử Trần đột nhiên nhảy xuống, phóng khỏi chiếc thuyền con. Cả người đứng trên mặt nước. Quả nhiên nước chỉ vừa xâm xấp tới đầu gối cô ta. “Nước đến đầu gối. Đây là cực hạn của quyền thuật, cũng là cảnh giới tối cao. Muốn tăng lên nữa, vậy thì không thể nào, sẽ biến thành thần thoại rồi.” Đường Tử Trần quay sang Vương Siêu nói: “Ngón chân phát ra Ám kình, các cỗ Ám kình giao nhau giữ thăng bằng.” Trong lúc ngón chân của Đường Tử Trần không ngừng lay động, từng xoáy nước xuất hiện bên người Đường Tử Trần. Lực lượng của xoáy nước, thủy chung giữ cho nước hồ không vượt qua khỏi đầu gối cô ta. Đường Tử Trần cầm đôi giầy của mình, từng bước từng bước đạp nước đi về phía xa xa: “Tỷ của ngươi đi đây. Ngươi hãy bảo trọng. Ngươi nên nhớ kỹ, quyền thuật luyện đến khá cỡ nào cũng không thể kiếm được miếng ăn. Thời đại của quyền thuật đã qua rồi. Ngươi đụng phải súng ống hiện đại thì không nên cậy tài. Lòng dạ ngươi cần phải phóng khoáng. Cần phải khoan dung, nhưng không nên nhịn nhục. Đây là nguyên tắc của người luyện quyền. Nhà cửa của tỷ tất cả để lại cho đệ. Không có cho ngươi tiền, tiền thì tự ngươi đi kiếm, nhà thì cho ngươi ở. Người làm trong nhà cũng đã cho về nghỉ hết rồi. Ngươi thuê không nổi bọn họ đâu. Sau này tự mình quét dọn đi. Tỷ để trong ngăn tủ ở nhà một quyển sách, là tinh hoa quyền thuật cả đời của tỷ. Những gì căn bản đều đã dạy cho ngươi. Chính đệ tự mình có thể lĩnh ngộ được....” Đường Tử Trần từng bước từng bước đạp nước mà đi, thanh âm dần dần truyền lại, bóng người thì đã biến mất trong màn đem. “Tỷ!” Vương Siêu bõm một cái đã nhảy xuống nước. Dòng nước lạnh lẽo ép lên lồng ngực của hắn muốn nghẹt thở. Màn đêm đen kịt cùng với việc Đường Tử Trần bỏ đi như vậy, khiến Vương Siêu cảm nhận được nỗi cô đơn tịch mịch thâm ảo sâu sắc. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang