[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 1 : Khởi phục tồn thân nhược bôn mã

Người đăng: binh-hoi

.
Tới trường học rồi, cả một ngày trời Vương Siêu không nghe được một bài giảng nào, trong đầu óc chỉ mơ màng cảnh tượng lúc buổi sáng sớm chứng kiến hơi thở thần kỳ của cô gái sau khi kết thúc bài quyền, càng suy nghĩ càng cảm thấy điều đó có chút giống như ảo thuật. Hắn đã hối hận muôn phần vì lúc ấy không dám đến gần để xem cho kỹ. Buổi sáng ngày hôm sau, Vương Siêu cố tình đi học từ rất sớm tinh mơ, khi đi ngang qua khu rừng tùng ở công viên, cũng như hôm qua lại phát hiện thấy cô gái đang đánh quyền. Lần này Vương Siêu đến gần hơn một chút, ngay ngoài vạt rừng để quan sát. Mặc dù biết có Vương Siêu đứng xem bên cạnh rừng cây, nhưng cô gái vẫn không cảm thấy bị quấy rầy, vẫn tiếp tục đánh quyền, vẫn múa liên hoàn một loạt động tác, xong rồi lại nâng tay, đè xuống ngang bụng, dậm chân, thổ khí. Nàng lại phun ra một hơi thở dài, gặp không khí lạnh lập tức lại như hôm qua biến thành một đạo khí màu trắng, thẳng tăm tắp bắn ra thật xa, nói chung vẫn giống như một mũi tên khí. Sau khi luyện xong quyền thuật, cô gái lại nhìn Vương Siêu mà gật đầu mỉm cười, thần sắc hòa ái dễ mến. Và vẫn như trước không nói một câu nào, giống như ngày hôm qua đi về. Liên tiếp vài ngày như thế, Vương Siêu mỗi buổi sáng đều thức dậy rất sớm, rồi lập tức chạy đến đoạn rừng tùng để xem cô gái luyện quyền. Hắn phát hiện bất kể như thế nào cô gái kia vẫn chỉ luyện quyền ở đúng một chỗ đó. Có điều khi đến sáu giờ sáng thì kết thúc rồi rời đi. Vài lần Vương Siêu cố lấy hết dũng khí tiến đến thật gần để xem, nhưng vẫn không dám nói câu nào, cũng có lúc muốn mở miệng nhưng không thốt lên lời. Còn cô gái cũng cứ mỗi lần đánh xong bài quyền thì mỉm cười gật đầu với Vương Siêu, vẻ mặt vẫn như trước một dạng vô cùng hiền từ hòa ái, làm cho Vương Siêu có cảm giác cô gái ấy giống như một người chị lớn tuổi. Cứ như vậy qua đi một tuần lễ, hai người mặc dù không nói gì với nhau, nhưng Vương Siêu ngốc nghếch đến mấy cũng cảm thấy quen thuộc, rốt cục một lần trước khi cô gái chuẩn bị ra về hắn đã dạn dĩ tới gần: “Tỷ tỷ, tỷ luyện tập đây là loại võ công gì?” Cô gái tươi cười: “Ta luyện chính là võ thuật thực chiến!” “Võ thuật thực chiến…!” Vương Siêu đã đọc rất nhiều tiểu thuyết vũ hiệp, chỉ biết là cái gì loạn xà ngầu các loại võ công "Cửu âm bạch cốt trảo", "Hàng long thập bát chưởng" "Cáp mô công"… mà thôi. Tất nhiên Vương Siêu cũng biết những thứ này chỉ là hư cấu, thế nhưng “Võ thuật thực chiến” thì cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghe nói qua. Nhưng khi Vương Siêu nhìn cô gái múa hết bài quyền cũng hiểu được sự thần kỳ của nó còn hơn rất nhiều những loại võ thuật bên ngoài như Không thủ đạo (Karate), Đài quyền đạo (Taekwondo), quyền Thái (Muay Thái), Tán đả (Sanda )…, những thứ này chủ yếu nhìn thì rất đẹp mắt a. “Cái gì là võ thuật thực chiến?” Vương Siêu hỏi. Cô gái vẫn như trước một điệu bộ tươi cười: “Chính là chiến đấu giết địch, không phải là võ thuật dùng để biểu diễn, mà gọi là võ thuật tinh hoa Trung Hoa!” Vương Siêu nghe xong liền giác ngộ được sự lợi hại: “Tỷ tỷ, có thể dạy ta được không?” Cô gái cẩn thận ngắm nghía đánh giá Vương Siêu rồi gật đầu: “Ngươi đứng xem ta luyện võ hơn một tuần rồi, coi như là có chút nghị lực, ngươi tên là gì?” “Ta tên là Vương Siêu, năm nay mười sáu tuổi, học sinh cao trung năm thứ hai (lớp Mười một). Còn tỷ tỷ tên gì?” Vương Siêu vội vã báo ra danh tính. “Ta gọi là Đường Tử Trần”, cô gái vẫn luôn mỉm cười. Vương Siêu phát hiện vị tỷ tỷ Đường Tử Trần này cả khuôn mặt lẫn da tay đều mịn màng bóng loáng, không có một tỳ vết nào, giống như là ngọc thạch. “Ngươi căn cơ nền tảng còn không tốt vì từ trước tới giờ chưa bao giờ luyện tập qua, cho nên hai chân đứng còn chưa vững chắc. Nếu muốn học thì trước tiên phải dạy ngươi đứng Trung bình tấn đã!” “Đứng Trung bình tấn!” Vương Siêu vừa nghe thế, tai có chút ù đi: “Trần tỷ, cái này mà còn phải dạy sao?” “Được! Vậy ngươi đứng một chút thử xem!” Đường Tử Trần lui lại hai bước, ra hiệu bảo Vương Siêu tiến hành. Vương Siêu lập tức hạ thân xuống, cước bộ mở ra một nửa, hai tay nắm thành quyền rút về để ngang thắt lưng, hai đùi vuông góc với mặt đất, tư thế không nhúc nhích: “Trần tỷ, là như thế này phải không?” Đường Tử Trần vẫn không nói lời nào, chỉ mỉm cười đứng nhìn. Chỉ chốc lát sau, hai đầu gối Vương Siêu bắt đầu run run, thêm một lát nữa thì cả hai chân bắt đầu run rẩy rung rinh, phần eo đau ê ẩm, sau đó toàn thân phát nóng, trên trán đã có mồ hôi đổ ra Vương Siêu biết bản thân không kiên trì thêm được nữa, vì vậy đứng lên, xoa bóp đùi và đầu gối: “Trần tỷ, có đúng như thế không?” Đường Tử Trần lắc đầu: “Ngươi đứng như vậy vẫn không được, chỉ biết căng bắp thịt và còng lưng thôi. Trung bình tấn, mã bộ, trọng yếu nhất chính là như chữ ‘Mã’, vững vàng đứng thật lâu như mã tọa!” “Vững vàng như mã tọa?” Vương Siêu nghe không rõ. “Ngươi chưa từng xem qua người ta cưỡi ngựa à?” Đường Tử Trần chúm chím cười: “Người ta giục ngựa chạy chồm lên, thân thể dính sát vào thân ngựa như thể thống nhất. Trung bình tấn, trước tiên giống hệt như là đang cưỡi ngựa, trong lúc cưỡi ngựa lĩnh hội được cơ sở quyền thuật, cho nên lúc đứng tấn cũng như lúc đang cưỡi ngựa phải giống hệt nhau, đồng thời thống nhất, bằng không sẽ không điều khiển được cơ thể cũng như thớt ngựa.” "Người ngồi trên lưng ngựa, lực lên xuống nhấp nhô là mượn sực của thớt ngựa, sở dĩ không tạo ra được công phu (kết quả luyện tập), nhưng là ở trên đất bằng lại không giống vậy, lực lên xuống, nhấp nhô người của ngươi, bằng với việc mang sức thớt ngựa dung nhập với thân thể của mình. Ngươi đứng tấn không động đậy, trọng tâm của thân thể đặt trên hai đầu gối, đứng tấn lâu dài, đầu gối chắc chắn sẽ xuất hiện vấn đề" "Còn có loại đạo lý này sao?" Vương Siêu cho tới bây giờ không có nghĩ đến, chỉ là một cái tư thế đơn giản mà ẩn chứa nhiều đạo lý bên trong đến thế. “Ngươi hãy xem ta đứng đây này!” Đường Tử Trần nói rồi lập tức hạ mã đứng Trung bình tấn, Vương Siêu chỉ thấy thân thể nhỏ nhắn của cô gái giống hệt như làn gió nhẹ vờn mặt nước phiêu lãng. “Tới đây, ngươi đứng theo ta!” Đường Tử Trần làm mẫu rồi thúc dục Vương Siêu học theo. “Đầu tiên phải rê bàn chân phải sang bên, năm đầu ngón chân nhất thiết phải giống như móng gà bám thật chặt trên mặt đất, hai bàn chân cách nhau một khoảng cách bằng năm bàn chân, hạ người xuống tập trung sức nặng lên khớp xương đầu gối và các cơ bắp ở hai chân, để đầu gối tự nhiên, căng đùi ra, lưng thẳng, bụng thót lại. Đây là khởi đầu.” . Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang