[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 37 : Vịnh xuân Bạch hạc Âu nguyên hòa thương (Bạch hạc chính Vịnh Xuân Quyền Súng đạn cùng với đồng tiền Euro!)
Người đăng: binh-hoi
.
Bên ngòai cửa sổ chính là bức tường đổ nát. Bên ngòai bức tường là một cánh đồng bắp rậm rạp. Đằng sau cánh đồng bắp là một ngọn núi lớn.
Giờ đang là mùa hạ, mặc dù còn chưa trưởng thành nhưng thân bắp đã mọc cao, so với thân người còn muốn cao hơn.
Ban ngày đã đủ để che khuất tầm mắt của người khác, huống hồ bây giờ lại là lúc ban đêm.
Tào Nghị cũng đã an bài đột biệt kích bao vây cánh đồng bắp, nhưng vì phạm vi rộng lớn, nếu không có năm sáu trăm người thì căn bản không thể nào lập được vòng vây thép.
Không ngờ đám đặc cảnh xông vào lúc vừa rồi đã bị đánh gục.
Có thể thấy được đây không phải là một tập đòan tội phạm bình thường.
"Mau đuổi theo..." Lờ mờ cảm thấy có người bước tới, một đặc cảnh liền khẽ hô lên.
"Tôi không có chuyện gì, mau đuổi theo!" Chu Giai cũng trông thấy, nói vội và đồng thời đẩy mạnh Vương Siêu đang đè lên người mình ra.
Vừa thấy thân thủ của người vừa đào tẩu qua khung cửa sổ này, Vương Siêu liền biết đối phương là một cao thủ, trong lòng chợt nảy sinh một cảm giác ngứa ngáy.
Hơn nữa, dưới ánh trăng chiếu rọi, ngay sát na người này chui xuyên qua cửa sổ, Vương Siêu chỉ thấy trên tay hắn cầm hai chiếc va-li da to màu đen, không hề mang theo súng.
Trong hai chiếc va-li này hẳn là thứ quý giá gì đó, quá nửa là tiền! Vương Siêu thầm nghĩ.
Hiện giờ tòan bộ mọi người ở trong gian phòng này đều đã mất đi năng lực chiến đấu, đã không còn uy hiếp gì nguy hiểm cho Chu Giai, phần lớn đội ngũ ở phía sau cũng sẽ mau chóng tới đây.
Trong đầu phân tích tình huống như vậy xong, Vương Siêu chợt lộn người nhảy lên, hệt như hầu tử (khỉ) đu cây.
Hắn đã thi triển ra Hầu Hình Dã Bính (Khỉ cũng lộn nhào).
Vượt qua bức từong chắn, cánh đồng bắp ở trước mặt vọng lại những tiếng rào rào. Như một con mãng xà đang lẩn trốn, thân thể Vương Siêu thoăn thoắt, bước chân cực nhanh, chỉ mấy bước là đã băng qua.
Chưa đầy hai phút sau, hắn đã cách nhà xưởng rất xa, rải rác ở phía xưởng bên đó vẫn còn truyền lại một vài tiếng súng, nhưng đã không còn quyết liệt nữa.
Cái bóng đen xách hai chiếc va-li da đó cũng đã xuất hiện trong tầm mắt của Vương Siêu.
Đã đến cuối bìa cánh đồng bắp, trước mặt chính là núi rừng, không có một con đường. Ngay vào lúc này, bóng đen ấy cũng đã biết có kẻ truy đuổi ở phía sau, đột nhiên dừng cước bộ, quẳng va-li xuống dưới đất, xoay người, mở thế, trông hệt như một con tiên hạc to lớn, rồi lướt men theo mặt đất mà lao đến.
Đang lao đến, động thế của bóng đen chợt biến đổi, đầu quyền chụm thành hình mỏ chim, hung hãn mổ vào yết hầu của Vương Siêu.
Vương Siêu cảm thấy như có kình phong rít lên mát lạnh cả gương mặt, liền có cảm giác yết hầu gần như bị bóp nghẹt.
"Cao thủ!" Kẻ thạo nghề ra tay là biết ngay. Thấy thân hình và động tác bổ tới của bóng đen này, Vương Siêu cũng biết được bản thân đã gặp phải cao thủ không thể khinh thường.
Tay trái hóa thành ưng trảo che chắn yết hầu, thuận thế chế trụ kình lực của một kích "Hạc trác hầu" (Chim hạc mổ xương cổ) của đối phương.
Bộp! Mặc dù đã kềm được cú mổ của đối phương, nhưng đối phương vừa buông lỏng năm ngón, sau đó mở ra, Vương Siêu chỉ cảm thấy kình lực bành trướng, quả nhiên đã không chế trụ được.
Lỗ chân lông ở trên tay đối phương phình to, da mụn nổi gồ ghề, trông giống như đang đeo một đôi găng tay xù xì bằng sắt.
"Vừa là cao thủ nội gia, kình lực kẻ này lại còn mạnh hơn mình! Công phu tu luyện cũng thuần thục, thâm hậu hơn." Kinh nghiệm chiến đấu của Vương Siêu cũng đã phong phú hơn, vừa tiếp xúc một chút đã hiểu ra được rất nhiều thứ.
Xem chừng không dò ra được động thế của đối phương, Vương Siêu đang muốn thu tay, nhảy ra để thăm dò tránh né cận chiến, thế nhưng đối phương lại không hề thu tay. Sau khi đánh bật tay Vương Siêu, Hạc hình ngay lập tức hóa thành trảo thủ, chộp ngược lại cánh tay của Vương Siêu, liên tiếp rung nhẹ phát kình.
"Không ổn!" Tiếp xúc như vậy, Vương Siêu chỉ cảm giác thấy kình lực từ trên cánh tay của đối phương truyền xuống eo, lập tức cảm thấy hông mỏi nhừ, tiếp đến hai chân mềm nhũn, cả người không khỏi muốn khuỵu xuống.
Hắn đã bị đối phương đóan được động thế.
Biết đã không ổn, Vương Siêu trong lòng chợt động, máu huyết dâng trào, trên hai tay năm ngón khép lại thành đao, hai chân siết lại, đầu gối khuỵu xuống, dằn mạnh người, dồn lực về hông.
Nói chung, vì nhờ ngày thường chăm chỉ luyện mã bộ thối công, cho nên hạ bàn vững chắc, thân thể linh họat, không bị đối phương dễ dàng đẩy ngã.
"Ồ?" Địch nhân thóang thấy không đẩy ngã được Vương Siêu, ngược lại còn bị hắn vuột tay về, thủ ở bên hông, tay chắp thành đao giữ chặt eo, cũng có chút giật mình, trong mũi phát ra một âm thanh kinh ngạc.
Chát! Cùng một lúc đập vào thủ đao của Vương Siêu, cơ thể Vương Siêu thóang rung lên, bàn tay ngứa ran, như thể bị tiên nhân cầu (1) đâm phải.
"Ám kình!" Vương Siêu lúc này sợ rằng sự việc đã không thể xem thường, nếu như đối phương đã luyện thành Ám kình, khẳng định bản thân sẽ không phải là đối thủ.
Nhưng ngay thời khắc này, Vương Siêu cảm thấy cánh tay mình chỉ hơi tê ngứa, không hề mất đi sức chiến đấu, bèn biết rằng đối phương rất có thể mới chỉ mới ở giáp ranh cảnh giới Ám kình, tịnh chưa có khả năng phóng kình thật sự.
Bằng không, cao thủ cấp Ám kình, mỗi một quyền chạm vào, người bị đánh sẽ như bị điện giật kim đâm, chỉ một chút kích thích thần kinh liền sẽ bị tê liệt, mất đi năng lực cử động.
Song dù cho đối phương vẫn chưa chân chính luyện thành Ám kình, đấu qua một hồi, Vương Siêu có thể khẳng định công phu trên mình một bậc. Vì thế e dè cẩn thận, chân đạp bộ Bát Quái, vờn đấu vòng quanh.
Quyền pháp của đối phương hung mãnh vô cùng, lúc thì áp sát người đỏan đả (2), lúc thì trường quyền tung thẳng ra, đều là tấn công trực diện; thưởng trung tuyến, đạp trung cung (3), đánh đến độ trong không khí vang lên những tiếng "chát" 'chát" tựa như sóng vỗ vào bờ.
Sau ba mươi lăm hiệp, Vương Siêu cũng đã nhìn rõ gương mặt thật của địch nhân. Đối phương là một gã trung niên, tuổi chừng ba mươi, khuôn mặt hơi tròn, bắp thịt trên người cũng không nhiều, nhưng dường như có chứa tinh lực vô tận.
Đối phương sau khi quan sát thấy Vương Siêu chỉ là một thiếu niên, không khỏi càng thêm kinh ngạc.
"Vịnh Xuân Quyền kình?" Lối đánh và hình ý bộ dạng quyền thuật của đối phương trông thì giống, nhưng tay phát quyền lại xoắn lại, lực xuyên thấu cực lớn. Hơn nữa khi áp sát lại gần, đột nhiên lại phát ra đỏan quyền, xương vai hõm, cơ thịt trùng xuống, dễ thấy rằng đã phát lực thốn kình (4).
"Có nhãn lực!" Gã trung niên chợt lui một bước, phun ra một hơi, bắt đầu tấn công với bộ dáng trông như tiên hạc tróc xà.
Vương Siêu lắc chân cúi người, liên tục xoay quanh, thi triển Hầu hình khiêu dược (khỉ lộn nhào). Tránh một kích xong, liền lấy Băng quyền (5) đối lại.
Bộp bộp bộp bộp, đầu quyền tiếp xúc qua lại, phát ra được tứ kích liên tục, Vương Siêu nhất thời cảm giác thấy cánh tay tê rần. Kình lực truyền xuống tới eo, tức thời cột sống đau buốt, chút sức lực súyt nữa đã bị đánh tan.
Lối đánh Vịnh Xuân Quyền mà đối phương thi triển, cộng thêm thân hình như tiên hạc tróc xà, có thể dễ dàng nhận ra đây chính là môn Vịnh Xuân Bạch hạc quyền.
Ở vùng duyên hải, Vịnh Xuân Quyền cực kỳ thịnh hành, nhưng kẻ chân truyền rất ít. Năm ấy Lý Tiểu Long chính là xuất thân từ nó.
Thái Cực có Thôi thủ (6), Hình ý có Tha thủ (7), Bát Quái có Nhiễu thủ (quấn, cuốn), Vịnh Xuân Bạch hạc có Bàn thủ, ngòai ra còn có Sao thủ, Triền thủ, vân vân... đều xem trọng Thính kình (8) từ lổ chân lông, dò đóan được động thế của đối thủ mà bắt bài. Có thể nói đây là một mạch của nội gia, bản chất tương thông.
Gặp phải đối thủ mà Bàn thủ đã luyện đến mức thuần thục như vầy, Vương Siêu không những không lần ra được động thế của hắn, mà ngược lại còn bị đối phương bắt bài.
"Lần này thực sự đã gặp phải cao thủ!" Vương Siêu cảm nhận được áp lực cường đại, càng lúc càng hưng phấn, thân hình thoăn thoắt nhảy tránh, thi triển đến cực hạn.
Gã trung niên đó cũng càng đánh càng hung mãnh, quyền tựa vũ bão, cơ hồ hòan tòan bao phủ Vương Siêu, bức Vương Siêu phải liều mạng.
Hai người bọn họ ở trong cánh đồng bắp đánh được chục hiệp, Vương Siêu vội nhảy ra.
"May mà khu vực rộng rãi." Vương Siêu cũng thầm kêu gặp phải số đỏ. "Bằng không có thể đã bị đánh ngã rồi."
Hai chiếc va-li da màu đen đó bị đá trúng, từng đống tiền bên trong rơi lả tả.
Những tờ tiền này đã không phải là Nhân dân tệ, lại cũng không phải là Mỹ kim, mà có màu tím, chính giữa có một vòng tròn chấm lờ mờ, bên trên góc phải ghi giá trị 500.
Đó là đại diện cho đồng Euro!
Hai người giao thủ cực nhanh, sau mấy phút, gã trung niên bắt đầu có chút gấp gáp, dồn dập tấn công, muốn nhanh chóng đánh chết Vương Siêu, sau đó chạy đi.
Tuy nhiên, Vương Siêu không liều mạng cùng hắn, mà chỉ giữ cho ổn thủ, di chuyển xung quanh.
Đây không phải là đấu võ trên lôi đài, không hề có phạm quy. Gã trung niên muốn nhanh giết Vương Siêu cũng không dễ dàng như vậy.
Ngay tại lúc này, trong cánh đồng bắp ở đằng sau phát ra mấy tiếng xào xạc, rồi chui ra một người.
Chính là Chu Giai!
"Hỏng bét!" Vương Siêu vừa nhìn thấy, lập tức biết không xong.
Quả nhiên, vừa nhìn thấy cô nàng, trên mặt gã trung niên liền hiện ra một nụ cười độc ác, tránh một quyền của Vương Siêu, xoay người nhảy bổ tới.
Không ngờ Chu Giai chẳng những không hoảng hốt, mà lại đưa tay lên, pằng pằng pằng pằng pằng pằng! Tiếng súng liên tiếp vang lên, thân thể gã trung niên lập tức ưỡn cong ra như vũ nữ múa cột.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện