[Dịch] Long Huyệt

Chương 8 : Thiếp Thân Bảo Phiêu

Người đăng: tieungunhi

.
Long Dực đáp: "đó là chiêu “Thủy Thuẫn” của Tụ Nguyên Thuật. Ai, tại vì linh lực của đệ có hạn nên mỗi lần thi triển tụ nguyên thuật làm cho đệ có cảm giác lực bất tòng tâm " Trịnh Đại Hổ gật gật đầu nói: " Thất Nhan Kiếm Khí là tuyệt học của sư môn ta, gồm có thất tầng. Trịnh Đại Hổ ta trời sinh thô lỗ, muời năm khổ tu chỉ luyện đến đệ tam tầng là Hoàng kiếm thôi. Nếu như tu luyện đến tối cao cảnh giới là Tử kiếm thì có thể nói vô địch a. Ha ha, Long huynh đệ, đệ đừng cười, ta không phải tự chê bai mình. Hãy đợi thêm vài năm, ta nhất định có đột phá, đến khi đó chúng ta lại thử sức một phen." " Đựơc, đệ nhất định phụng bồi ! " Long Dực cười nói. " Đại Hổ , Thất Nhan Kiếm Khí của ngươi uy lực canh cường. Long Dực, Tụ Nguyên Thuật của cậu cũng không đơn giản a, ta đây lần đầu tiên thấy được những dị thuật thần kỳ như vậy đó. Ha ha, hai người không cần nhường qua nhường lại đâu, bất phân thắng bại mà, ta Nhậm Đạo Viễn hôm nay được đại khai nhãn giới a ! " Nhậm Đạo Viễn đi đến phía trước 2 người, sắc mặt hoan hỉ nói. "Dạ, thưa chủ tịch“, đứng trước Nhậm Đạo Viễn, Trịnh Đại Hổ liền khôi phục cử chỉ tất cung tất kính, nói " nếu không còn việc gì nữa , thuộc hạ xin cáo lui. " " Đại hổ , đã làm phiền ngươi, lui đi. " Nhậm Đạo Viễn cười nói. "Long huynh đệ, hẹn tái ngộ" Trịnh Đại Hổ gật đầu chào Long Dực rồi xoay lưng bỏ đi, phút chốc đã biến mất. Nhậm Đạo Viễn cùng Long Dực quay vào trong biệt thự, ngồi xuống sofa, sắc mặt lộ vẻ hoan hỉ giống như vừa có được một kì trân bảo bối nào đó. "Long Dực,tính ta rất hiếu kỳ, cậu còn trẻ như vậy mà thật sự cường đại, cậu theo ai học dị năng lực lượng vậy? Ah , nếu như không tiện nói ra, cậu đừng nói. " " Là ta học theo những gì tổ tiên lưu lại trong một quyển kỳ thư" " Có thể cho ta xem qua không?” " Ai, nó không còn nữa rồi" Long Dực thở dài, sắc mặt ảo não, có vẻ tự trách nói, "vào năm trước, có 1 một đám cháy xảy ra trong làng, ta nghĩ quyển kỳ thư bị cháy mất. Là do ta sau khi xem xong bất cẩn không cất đi, nhưng sau đó ta lại phát hiện là do thẩm của ta đem đốt bỏ nó. Tuy nhiên, ta đã thuộc nằm lòng toàn bộ nội dung trong đó. Đó là vật tổ tiên truyền lại đã lâu , đến đời ta thì lại… ta thực sự đáng chết mà." " Ồ, thật đáng tiếc quá" Nhậm Đạo Viễn nói. Thấy Long Dực sắc mặt thống khổ, Nhậm Đạo Viễn liền chuyển đề tài , cười nói: "Long Dực, ta thấy cậu và Trịnh Đại Hổ là nhất dạng, hôm nay ta nhận cậu vào Phong Vân tập đoàn, chính thức làm thành viên của Phong Hổ tổ chức. Sau này cậu theo bên cạnh ta, làm thiếp thân bảo phiêu (cận thân vệ sĩ). Nếu cậu không thích gọi ta là chủ tịch thì có thể gọi ta là Nhậm thúc cũng đựơc. " Là chủ tịch kiêm tổng giám đốc của Phong Vân tập đoàn, tài sản nghìn tỷ , thân phận và địa vị của Nhậm Đạo Viễn tôn quý vô cùng , nhiều người muốn gặp mặt mà không được, nhưng hôm nay ông tự nhiên lại cho phép Long Dực theo bên cạnh, điều này cho thấy ông quý và tin tưởng Long Dực đến chừng nào. "Cận thân vệ sĩ? Ông muốn ta bảo vệ ông ?" Long Dực ngạc nhiên hỏi. "Không sai, cậu cùng Trịnh Đại Hổ giống nhau, hãy dùng dị năng của cậu bảo hộ an toàn cho thân nhân của ta" "Không thành vấn đề. Bất quá ta có điều không hiểu, Nhậm thúc người là phú hào, ai dám đụng vào và thương hại người chứ ? Người không phải là có kết oán với người khác?" "Cậu không hiểu cũng đúng, nhưng cậu phải biết thương trường như chiến trường" Nhậm Đạo Viễn mặt lộ vẻ lo âu, "chúng ta làm kinh doanh chủ yếu là cầu hòa khí sinh tài , nhưng song song với nó cũng xuất hiện oan gia. Phong Vân tập đoàn chúng ta có thật lực , có uy tín, đường đường chính chính tại thị trường cạnh tranh, kích bại đối thủ (giọng lưỡi con buôn…). Đối thủ của ta bại trận tất nhiên phải phát hỏa, trong tâm bất cam, vì vậy hận ta thấu xương, do đó họ muốn nhanh chóng loại trừ ta càng nhanh càng tốt. Nói thật, nếu không có Phong Hổ tổ thành viên bảo hộ, mạng của Nhậm Đạo Viễn ta có thể đã tiêu mất lâu rồi. " Long Dực hiểu ra, gật đầu, sau đó lại hỏi thêm" Phong Hổ là tổ chức như thế nào? Tất cả đều là vệ sĩ của ông hết hả? " Nhậm Đạo Viễn mỉm cười rồi giới thiệu sơ lược cho Long Dực về hai tổ chức Phong Hổ và Phong Vân, sau đó nói thêm " dù 2 tổ chức trách nhệm bất đồng, nhưng đối với Phong Vân tập đoàn mà nói thì chúng đều trọng yếu như nhau. Có thể nói nếu không có 2 tổ chức này tồn tại, thì cũng không có Phong Vân tập đoàn hôm nay, và cũng không có Nhậm đạo viễn hôm nay. Ta đối vói các thành viên của 2 tổ chức giống như huynh đệ tỷ muội, chưa từng bạc đãi bất cứ người nào. " Long dực tiếp tục gật đầu nói: " kính nhân nhất xích , nhân kính nhất trượng (kính người 1 thước, người kính lại 1 trượng…không biết đúng không.). Nhậm thúc, người đối nhân tốt như vậy, hỏi sao thuộc hạ không tận trung. Trịnh đại ca cũng giống như thúc vậy, nhất nhất kính trọng người a. " "Ừm , Đại Hổ theo ta đã nhiều năm, tận chức tận trách , trung tâm cảnh cảnh, ta rất quí trọng" Nhậm đạo viễn nói, "Trịnh Đại Hổ một năm lương là 1 triệu tệ, còn cậu …. Là cận thận vệ sĩ của ta, đãi ngộ đương nhiên cũng không thể xem nhẹ. Trong vòng hai ngày, ta sẽ bảo Triệu quản gia đến ngân hàng mở cho cậu một tài khoản với số tiền 1 triệu tệ. " Long Dực đột nhiên có cảm giác như đang mơ, âm thanh lọt vào tai nghe ông ông, ngồi đó thơ thẩn, thốt không ra lời. "Long Dực,lương một năm 1 triệu tệ, cậu thấy ít quá sao ? " "Không, nhiều.... thực sự quá nhiều. " Long Dực bất giác nói . Trước đây hắn vào thành phố mưu sinh chỉ hy vọng mỗi tháng kiếm đựơc vài trăm tệ là đủ, nhưng hiện tại Nhậm Đạo Viễn tuỳ tiện mở miệng là cấp cho hắn 1 triệu tệ, làm cho hắn nhất thời không nghĩ được là bao nhiêu con số nữa. Nhậm Đạo Viễn nói thêm" Cậu phải biết, vệ sĩ là nghề nguy hiểm nhất trên thế giới, có lúc phải liều thân, là vệ sĩ của một người như ta, 1 triệu tệ tuyệt đối là ít chứ không nhiều ! " Lúc đó, chuông đồng hồ trong phòng kêu lên mấy tiếng " đương đương đương " cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. " Đựơc rồi, hôm nay nói tới đây thôi, ta có việc phải giải quyết" Nhậm đạo viễn đứng lên, nhìn Long Dực mỉm cười rồi tiếp “ Cậu không có thân nhân tại thành phố, thôi thì tạm thời lưu lại đây, về chỗ ăn ở, ta sẽ bảo Triệu quản gia sắp xếp cho cậu. Hẹn gặp vào ngày mai. " Sau khi tắm rửa, ăn uống, thay y phục… tất cả các điều này làm cho Long Dực có cảm giác như mơ. Sau khi hắn theo Triệu quản gia đi đến một căn phòng sang trọng, bứơc vào đó thì hắn mới biết là mình hoàn toàn không nằm mơ, tất cả đều là hiện thực. " Ăn đồ ngon, ở phòng sang trọng, ôi…" Long Dực trong tâm hạnh phúc nghĩ đến những điều tốt đẹp. Ngả lưng xuống chiếc giường lớn mềm mại, Long dực phóng mắt nhìn lên thấy từng chùm đèn trong phòng phát ra ánh sáng nhu hòa, trong đầu lại hiện ra thời gian sống cực khổ tại gia hương. Bất tri bất giác, miệng hắn nở một nụ cười, cuối cùng tiến vào trong mộng. Đêm nay chắn chắn thế nào hắn cũng có một giấc hảo mộng cho mà xem.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang