[Dịch] Long Huyệt
Chương 70 : Ân nhân
.
Lời của Lý Vân thốt ra làm cho tâm của mẹ hắn đau nhói, bà ta liền nắm chặt tay Lý Vân, nước mắt rơi lã chã trên mặt nói "Được, được, mẹ sẽ chữa trị mà. Vì con, vì cả nhà, mẹ sẽ cố gắng. Chờ mẹ hết bệnh rồi, cả nhà chúng ta lại chung sống vui vẻ và kiếm tiền trả nợ”
Lý Vân nghe được những lời đó, trên mặt rốt cục cũng nở một nụ cười, mặc dù số nợ không biết năm tháng nào mới trả được nhưng việc chữa trị bệnh của mẹ đối với hắn mới là quan trọng nhất.
Lý Vân đưa ánh mắt cảm kích nhìn Long Dực, còn Long Dực thì đưa tay làm dấu hiệu victory với hắn.
Thật ra vừa rồi Long Dực không phải gọi điện thoại cho bạn hắn mà là gọi về cho nghĩa phụ Nhậm Đạo Viễn của hắn tại thành phố Trùng Khánh.
Long Dực lúc trước đã quyết định rút từ tài khoản mà Nhậm Đạo Viễn cho hắn ra 1 triệu tệ để giúp cho Lý Vân, nhưng nghĩ đi nghĩ lại dù sao đó cũng là tiền của Nhậm Đạo Viễn cho hắn để học tập nên tốt nhất là phải nói một lời với ông ta để ông ta không nghĩ rằng mình xài phung phí.
Khi Nhậm Đạo Viễn nghe hết mọi chuyện xảy ra liền tán dương Long Dực hết lời rồi sau đó kêu quản gia chuyển vào tài khoản của hắn 1 triệu tệ nữa, nói với hắn rằng hãy giữ lại số tiền trong đó để dùng cho học tập.
Sau khi học xong vào buổi chiều đó, Long Dực liền đi đến ngân hàng rồi rút ra 1 triệu tệ rồi cùng Tiễn Như Vũ và Đinh Tiểu Lôi mang đến bệnh viện cho Lý Vân.
"Bác sĩ nói hai ngày nữa sẽ tiến hành phẫu thuật. Lão Long, huynh mang số tiền này đến rất đúng lúc, nếu không có nó cả nhà đệ thật không biết phải làm sao đây” nghĩ đến bệnh tình của mẹ có thể nhanh chóng trị khỏi, trong lòng Lý Vân như trút được một gánh nặng.
"Lão Lý, huynh lại có tin tức tốt cho đệ nữa đây” Long Dực mỉm cười nói “người bạn của huynh là một người rất hảo tâm, rất thích làm từ thiện, khi anh ta nghe được chuyện của đệ thì nói với huynh rằng …… hắc hắc, nói với huynh rằng anh ta sẽ quyên tặng cho cả nhà đệ số tiền đó”
"Cái gì? Quyên tặng?" Đinh Tiểu Lôi mở to hai mắt nhìn, kinh hô "Vậy là cho luôn hả. Trời ơi, người bạn này của huynh thật là quá giàu có nha, hôm nào có dịp huynh giới thiệu cho đệ biết với, sau khi tốt nghiệp biết đâu có thể cùng anh ta bàn chuyện làm ăn không chừng”
Tiễn Như Vũ cũng lên tiếng "Lão Long, người bạn của huynh là ai vậy? Một người bạn hào sảng khẳng khái như vậy huynh nhất định phải giới thiệu cho đệ quen đó”
Tất cả mọi người có mặt trong phòng bệnh đều muốn người bạn của Long Dực là ai mà lại vô cớ đem tặng một số tiền quá lớn cho một người không quen không biết.
"Vân nhi, con nhất định phải tìm gặp ân nhân để cảm tạ người ta đấy” Mẹ của Lý Vân nằm trên giường, nước mắt cảm kích chảy ra, rung giọng nói.
Lý Vân gật đầu đáp lời "Con biết rồi thưa mẹ. Chờ mẹ làm phẫu thuật xong rồi, con sẽ nhờ Long Dực dẫn con đến gặp mặt anh ta để tạ ơn”
"Việc này …… huynh nghĩ không cần đâu ……" Long Dực cười nói "người bạn kia của huynh sống ở nước ngoài, lần này trở về đây thăm thân nhân, anh ta sau khi đưa tiền cho huynh xong đã lên máy bay đi rồi, lần này đi không biết bao giờ mới về nữa đây”
Những lời nói này vốn sơ hở quá nhiều nhưng là từ miệng Long Dực thốt ra, mọi người liền tin tưởng ngay.
"Trên đời này thật có nhiều người thiện lương” Mẹ của Lý Vân hôm nay tinh thần so với trước trở nên tốt hơn rất nhiều,lẩm bẩm nói "Sau khi xuất viện ta sẽ thắp hương bái phật mỗi ngày cầu nguyện chúc phúc cho vị đại thiện nhân sống lâu trăm tuổi”
Long Dực âm thầm cười khổ nghĩ "Lão nhân gia ơi là lão nhân gia, tiền la của con đó, người ngàn vạn lần đừng làm vậy nha, con sẽ bị tổn thọ đó"
Hai ngày sau, việc phẫu thuật của mẹ Lý Vân tiến hành thành công. Sau đó, được sự chăm sóc tận tình của y tá và người nhà, Lý Vân cũng an tâm trở về trường tiếp tục việc học.
Phòng 414 sau khi yên tĩnh một thời gian thì khi Lý Vân trở về lại sôi động hẳn lên.
Ngày mẹ Lý Vân xuất viện, Long Dực, Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi đều đến nhà ga đưa tiễn.
Cà nhà Lý Vân cảm kích không thôi, rốt cuộc cũng phải nói lời chia tay, lên tàu phất tay từ biệt.
Trước khi đi, mẹ Lý Vân dặn dò hắn phải đối đãi với ba người Long Dực như ân nhân, ngàn vạn lần không thể xảy ra bất hòa, Lý Vân miệng vâng vâng dạ dạ gật đầu đáp ứng.
"Hay quá, mọi việc rốt cuộc cũng êm xuôi, thật sự là quá vui mà. Các huynh đệ, nói xem chúng ta có cần tổ chức tiệc mừng không?” Tiễn Như Vũ đưa mắt nhìn theo đoàn tàu đã đi xa nói “Hôm nay đệ làm chủ mời mọi người đến quán nướng Tào Ký. Ai nha, đã lâu rồi không đến đó, nhớ tới mùi thịt nướng thơm lừng đệ chảy nước miếng rồi nè"
Nói xong, hắn le lưỡi làm bộ dáng giống như là chết đói lâu lắm.
Nói đến quán nướng Tào Ký, Long Dực liền nhớ lại trước khi nhập học đã cùng Tiễn Như Vũ đến ăn một lần, hơn nữa lần đó lại có người đánh nhau và hắn ra tay giúp đỡ một gã có tên là Lục Thừa Vân và bạn gái hắn, lúc ấy bọn họ còn ngộ nhận Tiễn Như Vũ là người ra tay nên cảm kích vô cùng.
Đi đến quán nướng Tào Ký, cứ tưởng rằng sau sự việc đánh nhau quán phải vắng khách nhưng quán vẫn đông khách như cũ, bốn người vất vả lắm mới kiếm được một cái bàn trống ngồi vào rồi kêu vài món nướng và mấy chai bia, ăn uống trò chuyện vui vẻ.
"Xin hỏi ngài có phải là Long Dực, Long tiên sinh không?” Ba người đang ăn uống vui vẻ thì bỗng nhiên có một gã thanh niên mặc đồ đen bước tới trước bàn, mỉm cười nhìn long dực hỏi.
"Ta đúng là long dực." Long Dực cũng không biết người này, khẽ nhíu mày nói "Tìm ta có chuyện gì không?"
"Ông chủ của tôi có việc muốn cùng Long tiên sinh đàm đạo, không biết long tiên sinh có thể dời gót ngọc không?”
"Ông chủ của anh là ai?"
"Ông chủ của tôi đang ở khách sạn Hồng Vận đợi Long tiên sinh” gã thanh niên không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Long Dực, vẫn mỉm cười nói "nếu Long tiên sinh cần phương tiện di chuyển, xin ra lệnh, xin lỗi đã làm phiền tiên sinh”
"Ông chủ của anh là cái gì hả” Tiễn Như Vũ lắc đầu nói " muốn gặp mặt lão Long sư phụ của chúng ta thì ông ta phải tự thân đến mời chứ, nếu không sẽ không đi đâu hết”
Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân cũng đồng thanh lên tiếng ùng hộ.
Mặc dù Long Dực không biết ông chủ của tên này là ai nhưng thấy lời nói của đối phương rất khách khí nên trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói “Ở gần đây phải không? Được, ta đi với anh. Lão Tiễn, lão Đinh, lão Lý, các đệ cứ ngồi đây ăn đi, huynh đi một chút sẽ trở lại”
Bình luận truyện