[Dịch] Long Huyệt

Chương 68 : Cự Khoản (Món Tiền Lớn)

Người đăng: 

.
Trong phòng 414 này thì chỉ có gia cảnh của Lý Vân là nghèo nhất, nhà ở tại nông thôn, cha mẹ làm nông, gia đình có ba người con, ngoài Lý Vân còn anh và chị của hắn nữa. Bình thường, chị của hắn ở ở nhà chăm sóc cha mẹ, còn anh của hắn thì đi ra ngoài làm công kiếm tiền nuôi Lý Vân ăn học, bởi vì Lý Vân chẳng những là niềm kiêu hãnh của gia đình mà còn là tương lai, là hy vọng giúp cả nhà thoát khỏi cảnh nghèo khó. Hôm nay mẹ của Lý Vân bệnh nặng, chuyện này đối với tình hình kinh tế của cả nhà mà nói là thảm họa. "Đến bệnh viện ngay” Long Dực lập tức xoay người bước ra khỏi phòng "Lão Lý là huynh đệ của chúng ta, người thân của đệ ấy cũng là người thân của chúng ta, nhất định phải đến thăm hỏi và giúp đỡ” Ba người rất nhanh đã đến được bệnh viện Bắc Kinh, sau đó hỏi thông tin tại quầy tiếp tân về số phòng mẹ Lý Vân đang nằm điều trị. Đi đến phòng bệnh thì thấy Lý Vân đang ngồi ở bên giường vẻ mặt buồn bã khóc lóc, phía sau hắn là một thanh niên khoảng 30 tuổi và một cô gái khoảng 25, 26 tuổi, sắc mặt giống hệt Lý Vân, đây là anh và chị của hắn. Mẹ của Lý Vân thì đang nằm ngửa trên giường bệnh bệnh, có thể là bị đau do bệnh hành hạ, hai mắt lõm sâu, khuôn mặt tiều tụy. Cha của Lý Vân thì đứng dựa vào một góc tường, hai tay ôm mặt, hiển nhiên trong lòng đang tràn ngập thống khổ. "Các huynh …… các huynh sao đến được đây” Nhìn thấy ba người Long Dực đến, Lý Vân đứng lên, gạt đi nước mắt trên mặt. "Bọn huynh đến thăm xem có giúp được gì không” Long Dực nhẹ giọng hỏi: "Tình hình bá mẫu thế nào?" Lý Vân quay đầu lại nhìn mẹ rồi lắc lắc đầu, buồn bã nói "mẹ của đệ biết bệnh này rất khó trị, lại tốn nhiều tiền, trước đó không muốn điều trị, nhưng cuối cùng cha và anh của đệ kiên quyết mang mẹ đến đây. Lý Vân vừa rồi nghe bác sĩ nói muốn điều trị phải tốn tới 200000 tệ, tâm tình có điểm kích động, bây giờ mới đỡ hơn một chút” "Vân nhi, mấy cậu này là ai vậy?” Mẹ của Lý Vân hai mắt vốn khép hờ, nghe được có người lạ nói chuyện liền mở mắt ra hỏi. "Bọn cháu là bạn học của Lý Vân" không đợi Lý Vân lên tiếng, Long Dực đã đi đến bên giường nói "Bá mẫu, chúng cháu nghe nói thân thể người bất an nên đến đây thăm hỏi” "Ừm, đúng là đứa trẻ ngoan" ánh mắt của mẹ Lý Vân sáng lên, khóe miệng hiện ra nụ cười hiền từ “Vân nhi xuất thân từ nông thôn, không hiểu biết nhiều lắm, em ấy và các cháu sống chung với nhau, nếu có chỗ nào không đúng, các cháu bỏ qua và nhắc nhở dùm” "Bá mẫu quá lời rồi, chúng cháu là bạn tốt của nhau, tình cảm giống như anh em vậy đó” Tiễn Như Vũ nói "Đúng vậy." Đinh Tiểu Lôi cũng lên tiếng "Từ ngày làm bạn đến giờ,chúng cháu chưa bao giờ gây gỗ cả." Mặt mẹ của Lý Vân lộ ra vẻ vui mừng, nhưng lập tức thở dài nói "bác bị bệnh này không còn cách chữa nữa rồi, điều ta không yên lòng là Vân nhi vì ta mà thương tâm, chắc chắn việc học tập của nó sẽ tụt dốc, các cháu là bạn tốt của nó, hãy thay bác khuyên nó dùm bác đi” "Chúng cháu nhất định sẽ làm như lời bác nói” Long Dực gật đầu nói. "Mẹ ơi, bác sĩ đã nói qua , bệnh của mẹ có thể trị được, mẹ đừng suy nghĩ lung tung nữa” Lý Vân có chút kích động nói. "Không chữa được đâu …… không chữa được đâu ……" mẹ Lý vân nhìn hắn với ánh mắt tuyệt vọng, lắc đầu nói "muốn chữa phải có tiền, chúng ta tìm đâu ra 200000 tệ hả, cho dù cha và anh con làm cả đời cũng không kiếm được. Hơn nữa, con học đại học chi phí rất nhiều, mẹ sẽ chết nhanh thôi, cần gì phải phí tiền của như vậy. Vân nhi à, đừng khóc nữa, mẹ xuống suối vàng thấy con thương tâm như vậy mẹ không yên tâm” "Mẹ, mẹ không sao đâu, mẹ hãy cố gắng lên ……" Lý Vân buồn bã bước đến bên giường, ngồi xuống khóc rống lên. Cha của Lý Vân từ góc tường cũng bước đến bên giường cầm tay thê tử nức nở nói "mẹ Vân nhi ơi, tôi sẽ đi tìm các bạn thân mượn chút ít tiền, nếu không đủ thì đem bán căn nhà luôn, bất kể thế nào cũng phải chữa trị cho bà đến cùng” "Ông điên rồi!" Mẹ Lý Vân cả giận nói "không bán cái gì hết, nếu bán đi thì con của chúng ta sẽ ra sao? Chúng nó sẽ ở đâu? tôi chết đi cũng không sao nhưng ngàn vạn lần đừng làm khổ con chúng ta.” Long Dực trầm mặc suy nghĩ. Nghe những lời của mẹ Lý Vân, Long dực cảm nhận được trong lòng mình gợn sóng. Vì con cái có thể chịu tất cả khổ cực, nhận hết những khó khăn vào mình, thậm chí còn vứt bỏ luôn tính mạn, đây là tình mẹ, lòng yêu thương vĩ đại nhất trên thế giới này. Đột nhiên lúc này Long Dực lại nhớ tới cha mẹ của mình, mắt đỏ lên, thiếu chút nữa nước mắt đã chảy xuống. "Ôi ……" cha của Lý Vân thở dài, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, lộ vẻ bất lực. "Nói thật, tôi cũng rất muốn sống thêm hai ba năm nữa để tận mắt thấy được Vân nhi tốt nghiệp, có việc làm, kết hôn, sanh cháu cho tôi ẵm bồng …… ha ha, nhưng không thể rồi ……ha ha” Mẹ của Lý Vân mặc dù đang cười nhưng ai nấy đều thấy được đằng sau nụ cười này che dấu bao một nỗi khổ thật lớn. " Lý Vân, đệ hỏi rõ chưa? Việc chữa trị cho bá mẫu rốt cuộc tốn bao nhiêu? Long Dực kéo lý vân đi đến góc phòng thấp giọng hỏi. "Đã hỏi rồi, bác sĩ nói chi phí thuốc men và điều trị tốn khoảng ba đến năm trăm nghìn tệ, việc điều trị cũng phải tốn thời gian mấy năm, nếu tính tổng cộng thì phải gần.... một triệu tệ.” Lý Vân nói xong lời cuối cùng, nét mặt tuyệt vọng lộ ra trên mặt. Một triệu tệ này đối với Long Dực, Tiễn Như Vũ, thậm chí Đinh Tiểu Lôi mà nói có lẽ không có gì nhưng đối với gia đình Lý Vân thì đây là con số không tưởng. Một gia đình nghèo khó thì trong lúc nhất thời kiếm đâu ra một số tiền lớn như vậy đây?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang