[Dịch] Long Huyệt

Chương 67 : Thiên Vạn Bất Yếu Khứ Nhạ Tha (Ngàn Vạn Lần Đừng Đụng Đến Hắn)

Người đăng: 

.
"Tiểu Ngạo, hãy nhớ kỹ lời thúc nói đây, từ nay về sau tốt nhất đừng đụng chạm đến tên họ Long kia nữa” Lý Giang Nhạc nói thì thào, ánh mắt liếc nhìn Long Dực. "Tại sao vậy thúc?" "Vì thực lực của hắn quá cao siêu” Lý Giang Nhạc thở dài nói. "Thật vậy sao?" Thiết Ngạo tỏ vẻ không tin. "Thúc cho con biết điều này, nếu tên họ Long đó muốn lấy tính mạng của con thì trong nháy mắt thôi con không biết có bao nhiêu mạng cho hắn lấy nữa” Thiết Ngạo lại lần nữa ngây người ra, từ nhỏ đến lớn trong lòng hắn Lý Giang Nhạc là anh hùng, trước tới nay chưa hề cúi đầu trước bất kỳ ai cả, không thể tưởng được lần này ông ta lại nói ra những lời như thế với hắn. "Chuyện này sao có thể xảy ra được? Thiết Ngạo dõi mắt nhìn theo nhóm của Long Dực đã đi khuất, lẩm bẩm nói: "Sao hắn có thể lợi hại như vậy chứ? Làm sao có thể?" Lý Giang Nhạc tiếp tục nói "nhất định bối cảnh của tên tiểu tử họ Long này không đơn giản, thúc nhất định sẽ điều tra cho rõ chân tướng của hắn.” "Lý thúc, chẳng lẻ bỏ qua dễ như thế sao?" Thiết Ngạo có chút không cam lòng, nói "chúng ta có gần trăm người lại bị bọn chúng bốn người đánh bại, việc này nếu truyền ra ngoài, con làm sao còn mặt mũi nữa” "Thúc hỏi con, tính mạng con quan trọng hay mặt mũi của con quan trọng” Lý Giang Nhạc trầm giọng nói "Tiểu Ngạo, thúc lần cuối cùng cảnh báo con, con tuyệt đối đừng nên gây chuyện với hắn nữa” Vì trận đấu hôm nay, Thiết Ngạo cố ý dẫn theo rất nhiều đàn em đến trợ chiến, nhưng Lý Giang Nhạc lại trước mặt bọn chúng dạy dỗ hắn, làm hắn cảm thấy rất xấu hổ và tức giận. "Tiểu Ngạo, thúc biết trong lòng con không phục" Lý Giang Nhạc cười lạnh rồi giơ tay chỉ vào trong rừng nói "nếu con không tin những gì thúc nói, con cứ vào trong đấy mà xem đi” "Có gì tốt ở trong đó hả thúc?” "Trong đó cây bị ngã rất nhiều, ngoại trừ bốn gốc thúc dùng tinh thần lực điều khiển nâng nó lên thì tất cả các cây còn lại đều do tên tiểu tử kia ra tay đốn ngã” Sau khi nói xong những lời này, Lý Giang Nhạc liền bỏ đi. "Hừ! Lão gia hỏa chết nhát” Đợi Lý Giang Nhạc đi xa rồi, Thiết Ngạo mới hung hăng phun nước bọt xuống đất lẩm bẩm nói "con mẹ nó, đừng tưởng có quan hệ với cha ta và có chút công lao trong bang thì lên mặt với lão tử. Hừ, hãy chờ xem, sớm muộn gì Thiết Ưng Bang và công ty Thiết Thị cũng rơi vào tay lão tử, tới lúc đó ta cho ngươi một cước” "Đại ca, chúng ta quay về trường đi” lúc này Tần Ngọc bước đến nói. "Đừng nóng, vào trong xem thử coi lão gia hỏa đó nói có thiệt không” Thiết ngạo ra lệnh cho Tần Ngọc và bọn đàn em chờ mình rồi bước vào nơi diễn ra trận chiến. Lúc nãy nơi này chỉ là một cái sân nhỏ thôi nhưng lúc này thì đã biến thành một khoảng không rộng lớn, trên mặt đất có khoảng hai ba mươi cây ngã đang nằm đó, còn cóc mấy cây bị nhổ mất gốc, Thiết Ngạo nhìn thấy sợ ngây người, trong đầu hồi tưởng lại những lời nói của Lý Giang Nhạc "Trong đó cây bị ngã rất nhiều, ngoại trừ bốn gốc thúc dùng tinh thần lực điều khiển nâng nó lên thì tất cả các cây còn lại đều do tên tiểu tử kia ra tay đốn ngã” "Lý Giang Nhạc nói ông ta chỉ nhổ có bốn cây thôi, vậy còn lại hơn hai mươi cây chẳng lẽ đều là long dực làm? Trời ơi, nếu quả thực như thế thì thực lực của hắn quả là đáng sợ” Thiết Ngạo trợn mắt há hốc mồm. Hắn bỗng nhiên rùng mình, nghĩ thầm nếu không có Lý Giang Nhạc mà chiến với Long Dực thì bây giờ không chừng sẽ giống như mấy cái cây này rồi. Đứng đó ngơ ngác một lúc lâu, Thiết Ngạo mới quay trở lại với bọn đàn em. "Đại ca, trong đó xảy ra chuyện gì sao?” Tần Ngọc thấy sắc mặt của Thiết Ngạo hơi tái liền hỏi. "Về …… chúng ta quay về trường ……" chân của Thiết Ngạo có chút run run, vừa mới đi được hai bước thì quay đầu lại nói với bọn đàn em “ các huynh đệ hãy nhớ cho kỹ đây, từ nay về sau không có lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được gây sự với nhóm người tại phòng 414, đừng chọc vào tên Long Dực đó! Con mẹ nó, ai không nghe lời ta, ta cắt thằng nhỏ của tên đó liền” "Tại sao vậy đại ca? Sao phải sợ bọn chúng?” bọn đàn em đưa mắt nhìn nhau, ai cũng cảm thấy kỳ quái. Trận quyết chiến này hình như không có tiết lộ ra ngoài nên trong trường không nghe được tiếng bàn tán gì cả, trong trường vẫn sóng êm gió lặng. Có người nói hai bên vì tranh đoạt thanh danh mà chiến, có người lại nói hai bên vì mỹ nữ mà chiến, vì bảo vệ phí mà chiến..... Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiễn Như Vũ, sau khi trải qua chuyện này, một ít đàn em của bọn ác nhân đều chuyển hướng đi theo phòng 414, có mấy tên tặng quà, một số tên mặt dày thậm chí còn quỳ xuống muốn tôn bốn người Long Dực làm đại ca nữa.... Đối với tình hình như vậy, ba người Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân thì dương dương tự đắc, còn Long Dực thì không yên ổn học tập nên đau đầu không thôi. Cuối cùng Long Dực cũng nổi giận, hắn liền viết một tờ giấy dán trước cửa phòng "từ hôm nay trở đi, ai dám đến quấy rầy, ta sẽ cho hắn nếm quyền” Tờ giấy thông báo quả nhiên hiệu nghiệm, rất nhiều tên khi đến đọc được đều có ý nghĩ rằng Thiết Ngạo còn bị Long Dực đánh bại nữa, ai mà dám nếm thử quyền của hắn chớ? Vì vậy bọn chúng đều chỉ đứng nhìn miếng giấy rồi sau đó hậm hực bỏ đi trả lại cho phòng 414 sự yên lặng vốn có. Giữa trưa, sau khi Long Dực đến thư viện trường mượn sách, trở lại phòng thì thấy Tiễn Như vũ và Đinh Tiểu Lôi thần sắc ảm đạm, còn Lý Vân thì vắng mặt, trong lòng liền cảm thấy có gì không ổn liền hỏi "Có chuyện gì vậy? Lão Lý đâu?" "Đến bệnh viện rồi." Đinh Tiểu Lôi thở dài. "Bệnh viện? Đệ ấy bị bệnh gì hả?" "Lão Lý thì không có gì, là mẹ của huynh ấy" Tiễn Như Vũ nhún vai, chậm rãi nói "vừa rồi anh của lão Lý gửi thư đến nói chứng bệnh bạch huyết (máu trắng) của mẹ đã chuyển nặng, đã chuyển đến bệnh viện Bắc Kinh rồi, lão Lý đọc xong lập tức chạy đi. " Đinh Tiểu Lôi nói "Bệnh bạch huyết này nghe nói rất khó trị khỏi, lão Lý vừa rồi biết tin, thiếu chút nữa đã khóc rống lên. Ôi, thật là điều gở mà!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang