[Dịch] Long Huyệt
Chương 65 : Đối Quyết
.
Chu Như là nữ nhi, có thể trở thành tứ đại ác nhân trong trường thì đích xác có chỗ hơn người, mặc kệ có khả năng đánh nhau hay không nhưng về khí thế đã có thể hù cho đối thủ khiếp đảm.
Vài ngày trước, Long Dực đã dạy ba người Bàn Nhược Tâm Kinh và Thiên Phật Chưởng rồi, trải qua tu luyện, ba người đều đã có thành tựu, nếu đối phó với người bình thường thì dư sức qua cầu nhưng bản tính Lý Vân vốn nhát gan lại phải đối mặt với con cọp cái Chu Như, thì từ khí thế đã thua rồi, nhìn thấy thân hình của nữ ác nhân vọt tới trước mặt, mọi chiêu thức đã tính toán sử ra trong đầu đã quên mất sạch, thân thể vội vàng né sang một bên.
Mặc dù thân hình của Chu Như mập mạp nhưng thân thủ lại rất linh hoạt, tay phải ra trảo tấn công đã chộp trúng vào tay trái của Lý Vân, sau đó dùng sức dùng hết sức lực ném Lý Vân đi, miệng hét lên "tên bốn mắt, đi tàu bay nghe”
Thân thể gầy yếu của Lý vân bị nữ ác nhân ném ra thật xa, khi đứng lên thì đầu cổ cùng da tay đã bị trầy xước, xuất hiện vài chỗ chảy máu.
Chu Như cười ha ha, không để cho Lý Vân kịp đứng vững, lại xông tới tung ra một quyền vào mặt hắn, làm cho kính của hắn vỡ ra rơi xuống mặt đất.
Lý Vân vốn bị cận khá nặng, nếu không có kính đeo thì y chang người mù, hắn kinh hoảng kêu lên "A a a" rồi quơ tay loạn xạ, phòng ngừa Chu Như nhân cơ hội công kích lần nữa..
"Dừng tay!" Long Dực thấy Lý Vân thua chắc, không muốn cho hắn bị ăn thêm vài đấm nữa liền hét lớn một tiếng, rồi đưa tay ngoắc Lý Vân nói “Lý Vân, quay lại đi. Trận này đệ thua rồi”
Lý Vân nhặt gọng kính lên rồi quay lại chỗ Long Dực, hắn cúi đầu ủ rũ đứng phía sau ba người, miệng nói nhỏ "đệ thật vô dụng, xin lỗi!"
"Không có gì phải xin lỗi cả, còn có chúng ta mà, chỉ cần thắng luôn ba trận còn lại là được chứ gì!" Đinh Tiểu Lôi vỗ vỗ vào vai Lý Vân an ủi, sau đó bước lên phía trước chỉ Lâm Đống Lương nói “Đến phiên chúng ta rồi”
Trận đấu giữa Đinh Tiểu Lôi và Lâm Đống Lương có đặc sắc hơn so với trận của Lý Vân, mặc dù xuất quyền xuất cước loạn xạ cùng với tiếng hét vang trời làm cho tinh thần của những người đứng xem cũng bị chấn động.
Lâm Đống Lương từ khi vào học tại đây tới nay, đánh nhau không dưới trăm trận, cho nên mới lên tới địa vị ngày hôm nay, có thể nói đầy kinh nghiệm trong việc này, còn Đinh Tiểu Lôi mặc dù mập một chút nhưng tố chất cực tốt, bị trúng một quyền hai cước vẫn tỉnh táo không loạn.
Dần dần, việc tu luyện của Đinh Tiểu Lôi đã phát huy tác dụng, nên hắn cảm giác được chân khí từ đan điền sinh ra rồi nhanh chóng lan ra khắp toàn thân bảo vệ hắn, khi Lâm Đống Lương đánh trúng thì cảm giác đau dần dần giảm đi.
Quá mừng rỡ, Đinh Tiểu Lôi dựa theo lời của long Dực vận khí đưa chân khí lên bàn tay phải rồi nhằm vào chỗ sơ hở của Lâm Đống Lương xuất ra chiêu đầu tiên của Thiên Phật Chưởng.
Lâm Đống Lương trúng chưởng kêu lên một tiếng, thân thể bị chấn bay về phía sau bảy tám bước, chút nữa đứng không vững ngã xuống, hắn lúc này chỉ cảm thấy nửa người tê dại mà thôi.
"Oh yeah!" Đinh Tiểu Lôi hưng phấn hét lên "Một thắng một thua, hòa rồi!"
"Lão Đinh, đánh rất hay” Đợi sau khi Đinh Tiểu Lôi quay trở về đội ngũ, Long Dực tán dương hắn không thôi, sau đó kề tai hắn nói nhỏ "Thiên Phật Chưởng của đệ đã đạt được chín phần hỏa hầu rồi, nhưng Bàn Nhược Tâm Kinh còn yếu lắm, nếu đạt được tầng thứ nhất của nó thì với một chưởng đó là hắn nằm luôn mười ngày nửa tháng. Đệ cần cố gắng nhiều a”
"Đệ hiểu rồi. Cảm ơn …… cảm ơn lão long sư phụ ……" Đinh Tiểu Lôi kích động nói lắp luôn.
Kết quả trận thứ hai nằm ngoài dự đoán của tứ đại ác nhân. Thiết Ngạo đưa mắt nháy với mấy tên đàn em bước ra mang Lâm Đống Lương về, sau đó quay qua Tần Ngọc nói "Tới phiên ngươi đó, trận này không được để thua nghe”
Khóe miệng Tần Ngọc mỉm cười, nhìn vào Tiễn Như Vũ.
Cha của Tần Ngọc là cục trưởng Cục cảnh sát, nắm dưới tay mấy ngàn người, trong đó có không ít cao thủ, Tần Ngọc từ năm tiểu học đã theo các vị cao thủ hàng đầu trong đó học võ thuật rồi, do đó võ công của hắn cũng có tầm cỡ nhất định.
"Lão Tiễn, đừng coi thường đối phương đó” Long Dực nói với Tiễn Như Vũ "ta cho ngươi đệ một lời khuyên nhỏ đây, đừng nên dùng cứng đối cứng khi đấu với hắn, hãy tận dụng thân thể linh hoạt của đệ, dùng tốc độ nhanh một chút, khi có cơ hội thì xuất Thiên Phật Chưởng liền."
Tiễn Như vũ gật đầu nói "đánh nhau đệ thuộc hàng thứ hai, về tốc độ cũng là cao thủ, nếu đệ không đánh cho hắn hộc máu ra mới là lạ đó”
Võ công của Tần Ngọc quả nhiên cũng có tầm cỡ, chỉ bước đi lên phía trước mà thôi đã làm cho gió xung quanh hắn nổi lên rồi.
Tiễn Như Vũ nhớ lời nhắc nhở của Long Dực, đã có phòng bị, thấy Tần Ngọc lợi hại, biết rằng mình không phải đối thủ của hắn, cho nên vào trận đấu hắn chỉ giữ khoảng cách né tránh mà thôi.
Võ công của Tần Ngọc là bác kích chuyên về đánh cận chiến, nhưng gặp Tiễn Như Vũ cứ tìm cách giữ khoảng cách vơi hắn làm hắn không thể thi triển hết tuyệt học.
"Tên nhát gan kia, có gan đến đây đấu một trận với ta, sao cứ tránh né hoài vậy” Tần Ngọc giận dữ hét lên.
Tiễn Như Vũ đương nhiên không nghe lời của hắn, khuôn mặt cứ cười cười nói "con rùa kia, mau bò đến đây, sao chậm thế. Ai bảo đánh nhau không thể né tránh. Công phu của ta đây gọi là khinh công đấy, ha ha, có bản lĩnh cứ đến đây đánh ta đi, đến đây, đánh ta đi ……"
Tần Ngọc nghe hắn chọc ghẹo, điên tiết lên liền đuổi theo đánh tới cùng.
Tiễn Như Vũ không hồ đồ, cứ thi triển khinh công tránh né, cứ chạy qua chạy lại hoài, kẻ đuổi người chạy.
Trận đấu này nhìn vào thì thấy Tần Ngọc chiếm thế thượng phong nhưng nhìn lâu một chút thì thấy giống như đang chơi trò chơi mèo vờn chuột vậy, rất buồn cười.
Thiết Ngạo ngẩng đầu nhìn bầu trời, thấy thời gian không còn sớm nữa, trong lòng nôn nóng liền hét lên "Tần Ngọc, đừng lãng phí thời gian nữa, quay về đi”
Tần Ngọc quay trở lại, buồn bực nói "con mẹ nó, nếu để ta tóm được nó, ta đánh vỡ đầu nó ra”
"Hừ, ngay cả một tên phế vật cũng thu thập không được, ngươi thật sự còn thua phế vật nữa”
Tần Ngọc trong lòng đang bực bội vốn định chửi lại vài câu nhưng vì Thiết Ngạo là lão đại, và thực lực cao hơn hắn nhiều nên chỉ đành im lặng lui về phía sau.
Tiễn Như Vũ kêu lên "tên Tần Ngọc khốn kiếp kia, tại sao không đấu với ta? Ngươi tự ý bỏ cuộc, vì vậy ta thắng."
Thiết Ngạo không để ý tới Tiễn Như Vũ, bước đến trước mặt Long Dực trầm giọng nói "Ba trận trước không phân thắng bại, giờ đến phiên chúng ta, đến đây đi nào Long Dực, vì ngươi là sinh viên mới nên ta nhường ngươi đánh trước ba quyền”
Bình luận truyện