[Dịch] Long Huyệt

Chương 64 : Khai chiến

Người đăng: 

.
"Có! có!" Long Dực dường như đoán ra nàng đang muốn gì liền ngắt lời và nói "anh và bạn cùng phòng đã có hẹn trước rồi nên đêm nay dù có chuyện gì cũng không được thất hẹn. Vì là chuyện quan trọng nên phải cùng nhau thương lượng” "Không sao đâu” Phong Linh hiển nhiên có chút thất vọng, nói "nếu anh có việc, em không quấy rầy anh đâu, chỉ là em muốn cùng anh đi dạo một vòng Tiểu Kính Hồ mà thôi” "Lần sau nha, lần sau chúng ta sẽ đi" Long Dực lập tức hứa hẹn. "Anh nói cũng đúng, thời gian còn dài mà” Phong Linh cười tươi như hoa tiếp lời "vậy anh đưa em về ký túc xá có được không? Chắc anh không từ chối chứ?” "Không thành vấn đề” Long Dực đưa Phong Linh một đoạn, rốt cuộc cũng về đến ký túc xá nữ. "Tạm biệt em." Long Dực vẫy tay từ biệt Phong Linh. Vừa nói hai chữ tạm biệt thì đột nhiên một luồng hương thơm ập tới, trên gương mặt đã được bờ môi của Phong Linh đánh dấu. "Tạm biệt anh" Phong Linh sau khi hôn Long Dực xong, thì chạy vào ký túc xá, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc. Long Dực thật sự rất buồn bực, hắn suy nghĩ với cảnh giới tốc độ của mình mà lại không tránh được sự tập kích của Phong Linh, thật là xấu hổ quá đi thôi. Chẳng lẽ theo lời của Tiễn Như Vũ là mình đã trúng loại độc gọi là "mỹ nữ độc tố" rồi sao? Chứ nếu không thì sao mà nhìn thấy mỹ nhân thì toàn thân như mất hết sức lực, tứ chi nhũn ra thế này? "Thật sự là xui xẻo mà!" Long Dực lẩm bẩm, quay về ký túc xá nam. Sau khi trở về phòng, Long Dực mới biết được mình đã phạm một "sai lầm nghiêm trọng”, đó là trên mặt còn lưu lại dấu môi son cực kỳ rõ ràng của Phong Linh. Bởi vì dấu môi son này mà cả phòng 414 loạn lên. "Nhìn xem, mau nhìn dấu son này nè, rất rõ ràng a! Lão Long sư phụ tiếc rẻ không lau đây mà, nhất định là muốn khoe với chúng ta đây” "Oa, thật thơm a! không biết Phong mỹ nhân của chúng ta sử dụng son hiệu nào nữa? Lão Long sư phụ, huynh ngày mai đừng có rửa mặt nha? Nếu là đệ thì trong mười ngày đệ quyết không rửa đâu.” "Đệ một tháng!" "Đệ một năm!" "Còn đệ thì cả đời luôn!" "Các đệ ........ thật làm ta tức chết mà!" Long Dực đưa tay vỗ vào đầu một cái. "Các vị huynh đệ, đừng nói nữa, vào chính sự đi." Đinh Tiểu Lôi khoanh chân ngồi ở trên giường, đang chờ Long Dực truyền Thiên Phật Chưởng cho, nói "ngày mai là ngày liên quan đến sinh tử tồn vong của phòng 414 chúng ta. Nếu ngày mai trong cuộc chiến, chúng ta có thể đánh bại tứ đại ác nhân do Thiết Ngạo cầm đầu thì chúng ta sẽ trở thành anh hùng của toàn trường, còn ngược lại nếu thất bại, chỉ sợ ngay cả súc sinh cũng không bằng được nữa, đệ khẳng định chúng ta sẽ bị bọn Thiết Ngạo dẫm nát như dẫm con kiến” Lý Vân lắc đầu nói "cho dù chúng ta có thắng tứ đại ác nhân đi nữa nhưng còn bọn đàn em của hắn thì sao?” Tiễn Như Vũ nói "Hừ! sợ cái gì, bọn đó toàn là lâu la cả thôi. Hãy chờ xem đi, chỉ cần chúng ta đánh bại tứ đại ác nhân, bọn lâu la đó sẽ tự nhiên đầu hàng thôi.” Long Dực nghe ba người huyên thuyên không ngừng, gấp sách đang xem lại, cởi quần áo ra rồi phóng lên giường nói "Đi ngủ hết đi, chuyện ngày mai để ngày mai tính” "Đúng, đi ngủ, chỉ có ngủ ngon thì tinh thần mới tốt được” "Đệ đi ngủ đây!" "Ngủ ngon!" Nhìn thấy hình dáng thư thái của Long Dực, dường như đối với cuộc ước chiến ngày mai nắm chắc phần thắng, ba người liền thở phào một hơi. Chủ nhật, hoàng hôn buông xuống. Tại rừng cây phía bắc Quang Long đại học, nhóm Long Dực bốn người cùng tứ đại ác nhân và đàn em của chúng gặp mặt. Long Dực, Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân bốn người đứng một bên. Phía kia tứ đại ác nhân gồm Thiết Ngạo, Tần Ngọc, Lâm Đống Lương, Chu Như đứng trước bọn đàn em nghênh đón. "Giỏi lắm, các ngươi không bội ước!" Trên mặt Thiết Ngạo nở một nụ cười lạnh lùng nói. "Đừng nhiều lời, xem các ngươi vậy mà cũng gan cũng nhỏ quá, sợ đánh không lại chúng ta nên dẫn theo nhiều đàn em như vậy. Muốn chơi hội đồng hả?” Tiễn Như Vũ thấy đối phương người đông thế mạnh, chí ít cũng lên đến bảy tám mươi người, trong lòng không khỏi khiếp sợ. "Các ngươi yên tâm, đám huynh đệ này của ta chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi, họ sẽ không tham dự đâu. Hắc hắc, Thiết Ngạo ta cùng người khác giải quyết ân oán, chỉ là một chọi một thôi, dù thắng hay thua ta đều tâm phục khẩu phục chấp nhận." "Ngươi nói hay lắm, ta có chút khâm phục ngươi rồi đó” Đinh Tiểu Lôi giơ ngón cái lên nói. Vốn đang lo lắng đối phương cùng nhau tiến lên, nay biết được một chọi một, Lý Vân vốn trong lòng đang hốt hoảng cũng lên tinh thần nói "Một đấu một? đấu như thế nào đây?" Thiết Ngạo nói "Rất đơn giản, bốn người chúng ta đấu với bốn người các ngươi, bốn trận thắng ba là thắng, thắng hai trận hòa một trận cũng thắng. Quyền lựa chọn đối thủ giao cho các ngươi luôn" Bốn người Long Dực thương lượng một chút rồi cuối cùng quyết định cho Tiễn Như Vũ đối phó Tần Ngọc, Đinh Tiểu Lôi đối phó Lâm Đống Lương, Lý Vân đối phó nữ ác nhân Chu Như, còn Thiết Ngạo do Long Dực phụ trách. "Thiết Ngạo, đánh nhau thì phải có thắng thua chớ? Ngươi nói đi, thắng được gì và thua mất gì nào?” Long Dực hỏi. Thiết Ngạo cười hắc hắc nói "Nếu chúng ta thắng, bốn người các ngươi mỗi người lập tức nộp phí bảo vệ cho chúng ta, 2000 tệ một người, từ nay về phải làm đàn em của chúng ta." Long Dực mỉm cười hỏi "Nếu các ngươi thua thì sao?" "Làm sao chúng ta có thể thua được?" Thiết Ngạo khinh miệt nhìn bốn người Long Dực trả lời "Thua nhất định phải là các ngươi!" "Thắng hay thua, lát nữa sẽ biết ngay thôi” Long Dực tiến lên hai bước, nhìn Thiết Ngạo nói "Trận quyết đấu này sẽ do hai người chúng ta quyết định, được không?” Thiết Ngạo vốn tự tin mười phần, nhưng nhìn thấy nụ cười cao thâm khó lường trên mặt của Long Dực thì trong lòng không khỏi run sợ, do dự nói "hai người chúng ta quyết định luôn hả. Hay là cho bọn họ đấu trước đi." Nói xong, hắn liền nháy mắt với Chu Như. Chu Như gật gật đầu rồi bước lên vài bước, đưa tay ngoắc ngoắc Lý Vân, miệng mở ra làm lộ bộ răng khủng long "tên bốn mắt kia, đến đây! chúng ta đấu trận đầu nào!" Lý Vân thấy nữ ác nhân này hôm nay mặt mày dữ tợn, nhất là hai cái môi đỏ choét, giống như vừa mới ăn thịt người xong vậy, trong long không khỏi khiếp đảm. "Khủng long muội muội à, ngươi dám gọi ta là tên bốn mắt sao, có tin ta bẻ răng ngươi hay không” Trong tiếng cổ vũ của ba người, Lý Vân bước lên phía trước, giơ nắm tay lên. "ta tin, ta tin chớ …… ta tin là là sẽ đập bể mắt kính của ngươi” Chu Như đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình bự tổ chảng như mãnh hổ đánh thẳng tới Lý Vân.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang