[Dịch] Long Huyệt
Chương 62 : Tha Tâm Thông
.
Trong mắt Long Dực, lúc này con người của Đông Ngưng Tuyết đã thay đổi hoàn toàn, từ một mỹ nhân băng giá trở thành một mỹ nhân thanh xuân kiều mị.
Tuy nhiên Long Dực không biết được là Đông Ngưng Tuyết đã thay đổi vì hắn, chứ trước mặt người khác và thậm chí là cha mẹ nàng, Đông Ngưng Tuyết vẫn là một mỹ nhân băng giá trước kia thôi.
Đã đói bụng, Long dực vốn định cùng Đông Ngưng Tuyết trở về trường ăn chút điểm tâm nhưng Đông Ngưng Tuyết lại lắc đầu, nàng bảo Long Dực ngồi tại sofa chờ rồi tự thân vào bếp làm hai phần điểm tâm.
Trước kia cùng sống với cha mẹ, Đông Ngưng Tuyết rất ít khi vào bếp nấu đồ ăn, vì vậy hai phần ăn của hai người không được ngon lắm, ngay cả nàng khi nếm vào cũng chau mày.
"Thức ăn ngon quá! Thật ngon quá!" Long Dực khi nếm vào, miệng liền thốt ra những lời này, rồi nhanh chóng ăn hết đồ ăn trong phần ăn của mình.
"Anh thật sự …… thật sự cảm thấy ngon hả?” Đông Ngưng Tuyết mặt đỏ lên hỏi.
"Đương nhiên là ngon rồi” Long Dực đáp lời, hình dáng làm ra vẻ khó hiểu.
Đông Ngưng Tuyết mỉm cười, mặc kệ lời của Long Dực là thật hay giả, nàng cảm thấy hiện tại thật hạnh phúc.
Sau khi ăn xong, dọn dẹp và chuẩn bị một chút, hai người rời khỏi đó, thi triển khinh công phóng về trường.
Trong lòng Long Dực rất nôn nóng vì thời gian vào học sắp đến nên thầm nghĩ phải nhanh chóng trở lại trường, còn Đông Ngưng Tuyết thì ngược lại, nàng hy vọng đường về trường càng xa càng tốt, nếu có thể thì vĩnh viễn đừng đến cũng được.
Về tới Quang Long đại học thì đúng lúc trường đóng cửa.
Long Dực vốn định giữ khoảng cách với Đông Ngưng Tuyết, nhưng nàng lại cứ đi bên cạnh, lại còn ôm cánh tay hắn nữa, trông như đứa nhỏ quấn quít bên cha mẹ vậy.
Mặc dù các cặp tình nhân trong trường rất nhiều nhưng hình ảnh Long Dực và Đông Ngưng tuyết thân mật như vậy đã làm cho sinh viên toàn trường đều dán ánh mắt vào mà nhìn. Long Dực biết thế, mặt đỏ lên, tim đập như trống.
Hầu như tất cả sinh viên đều nhận ra hai người, một người là một trong tứ đại mỹ nam, còn một người thì là trong nhóm tứ đại mỹ nữ, hình ảnh mỹ nam và mỹ nữ cùng nhau sóng vai, cất bước bên nhau, xem ra quan hệ đã không còn bình thường nữa.
Tin tức này làm chấn động cả Quang Long đại học, trong trường mười người thì hết chín người biết rồi, tại căn tin trường thì đang bàn tán xôn xao.
"Lão Long sư phụ, huynh thật có nhã hứng a, đêm hôm khuya khoắc đi ra ngoài cưa mỹ nhân, đệ tử quả thực tâm phục khẩu phục!"
"Lão Long sư phụ, huynh đã dùng thủ đoạn gì để ôm Đông Ngưng Tuyết mỹ nhân băng giá vào tay vậy?"
"Nghe nói ngày hôm qua có rất nhiều người đã thấy Đông Ngưng Tuyết nhõng nhẽo ỉ ôi bên cạnh lão Long sư phụ huynh, còn mặt thì toát ra vẻ hạnh phúc không thôi. Xin lão Long sư phụ thành thật khai báo, đêm qua huynh có thừa dịp ánh trăng khuất đi, tại rừng cây trong trường nhiệt tình dùng thân thể tiếp đón mỹ nữ có đúng không?"
"Không phải ở trong rừng đâu, ta đoán là ở một khách sạn nào đó."
Tại căn tin, bốn người phòng 414 đang cùng bàn ăn, Long Dực cúi đầu ăn cơm không ngừng, còn ba người Tiễn Như Vũ thì không ngớt lời tra hỏi.
Quanh đó, bọn sinh viên đang ăn cơm cũng để ý vểnh tai lắng nghe, hy vọng kiếm được một chút tin tức giật gân.
"Ta xin các đệ, nói ít vài câu có được không?" Long Dực nhìn xung quanh một chút, cười khổ thấp giọng nói "chỉ cần các đệ không hỏi tới vấn đề này nữa, thi bắt đầu từ đêm nay, ta sẽ dạy cho các đệ Thiên Phật Chưởng, thế nào?"
Về Thiên Phật Chưởng, ba người có nghe Long Dực nói qua, biết chưởng pháp này dùng để đánh nhau cực kỳ hữu dụng, bình thường bọn họ đòi Long Dực chỉ dạy, Long Dực đều cự tuyệt với lý do chưa luyện được tầng nhập môn của Bàn Nhược Tâm Kinh, nhưng lúc này nghe Long Dực chủ động, trong lòng không khỏi mừng như điên, liền đồng thanh lên tiếng "không nhắc nữa, không nhắc nữa."
"Nếu đã vậy xin cho phép đệ hỏi một câu cuối cùng? Được không?" Đinh Tiểu Lôi hỏi.
"Cái gì? Đệ ....." Long Dực nhíu mày.
"Điều đệ muốn hỏi chính là ……" Đinh Tiểu Lôi nhìn hai bên một chút rồi thấp giọng nói: "xin huynh chú ý, tại căn tin này có hai người đang theo dõi chúng ta.”
Long Dực, Tiễn Như Vũ, Lý Vân nghe xong, không tự chủ được quay đầu nhìn theo hướng chỉ.
Vừa nhìn xong, ánh mắt của Tiễn Như Vũ và Lý Vân đều trợn lên, còn Long Dực thì quay đầu lại, cuối xuống tiếp tục ăn cơm.
Theo như lời Đinh Tiểu Lôi thì hai người “theo dõi” chính là Nguyệt Nhã Nhu và Phong Linh.
Bình thường, tứ đại mỹ nhân rất ít đến căn tin dùng cơm, nhưng hôm nay lại xuất hiện đến hai người, thật sự là một chuyện hi hữu.
Ngoại trừ Long Dực, trong căn tin hễ cứ là sinh viên nam đều đưa mắt nhìn mỹ nhân, còn hai vị mỹ nhân thì ngoại trừ Long Dực ra, ai cũng không nhìn.
Long Dực mặc dù đang cúi đầu ăn cơm nhưng cũng cảm giác được Nguyệt Nhã Nhu và Phong Linh đang nhìn mình chằm chằm, vừa rồi sau nhìn thấy hai nàng thì hắn cứ lấm la lấm lét cứ như là con nợ vậy.
"Tại sao hôm nay hai nàng lại đến căn tin ăn cơm nhỉ? Tại sao cứ nhìn mình chằm chằm vậy chứ?"
Long Dực đối với chuyện này ngày càng hiếu kỳ, vì vậy hắn quyết định liều mạng hao phí hơn phân nửa linh lực, thi triển Tha Tâm Thông lần nữa để xem hai nàng muốn gì.
Trong nháy mắt, Long Dực tâm thần hợp nhất, phát ra linh khí trực tiếp xâm nhập vào đầu hai nàng.
Trong lòng Nguyệt Nhã Nhu lúc này tràn ngập nghi vấn cùng buồn bã "Long Dực, anh với Đông Ngưng Tuyết thật sự yêu nhau sao? Hay đó chỉ là lời đồn đãi? Long Dực, anh biết không, lần đầu tiên gặp nhau thì em đã thích anh rồi, em rất muốn là bạn gái của anh. Tại sao anh lại cùng Đông Ngưng Tuyết.....?"
Trong lòng Phong Linh lúc này cũng nghĩ "Long Dực, em mặc kệ anh yêu ai, điều quan trọng là em thích anh, hãy chờ xem, em sẽ tấn công tới tấp, nhất định phải mang anh về với em”
Long Dực cảm thấy kinh hãi khi đọc xong ý nghĩ của hai nàng, hắn không dám tiếp tục đọc nữa lập tức thu lại thần thông rồi nói khẽ với ba người Tiễn Như Vũ "ta no rồi, đi trước nha”
Long Dực vừa đi, Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân cũng vội vã bước theo hắn.
Một lát sau, nguyệt nhã nhu và Phong Linh không hẹn cũng cùng đứng lên rời đi.
Bình luận truyện