[Dịch] Long Huyệt

Chương 42 : Thính Vũ Hiên

Người đăng: 

.
"Long Dực, Long Dực, tỷ ở đây” Vừa mới bước vào Thính Vũ Hiên, Long Dực đã nghe được tiếng người gọi mình, liền nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Nguyệt Nhã Nhu đang đứng đó vẫy tay với mình, miệng mỉm cười tươi như hoa. Tiếng của Nguyệt Nhã Nhu dù lớn nhưng âm thanh lại ngọt ngào, uyển chuyển, giống như một chuyên gia piano đánh ra những âm thanh tuyệt vời vậy, quá hấp dẫn, dễ nghe, trong nhất thời làm cho bao đôi tình nhân đang ngồi tại đây dán mắt vào người nàng. Hôm nay Nguyệt Nhã Nhu mặc một bộ đồ trắng tinh, là bộ mà cô đã mặc lúc gặp Long Dực trên xe khách trước đây. Mái tóc của nàng xoã xuống bờ vai như thác nước chảy xuống bên hông, hàm răng trắng như ngọc lộ ra trong nụ cười ngọt ngào, dù là nhìn xa hay gần đều có thể làm người khác đắm đuối, mê muội. Cách đó không xa, khoảng hai hòn non bộ, tại một cái bàn có một số sinh viên của Quang Long đại học đang ngồi tán gẫu. Trong đó có một gã nam sinh mặc bộ đồ tây màu lam, vẻ mặt khôi ngô, bộ dáng tóat ra khí chất ung dung hoa quý, nhìn qua thì biết là xuất thân từ hào môn thế gia rồi, có điều thần sắc của hắn lại cao ngạo âm lãnh, làm cho ngừơi ta có cảm giác khó gần. Tên nam sinh này đã để ý đến động tĩnh của Nguyệt Nhã Nhu từ lúc vào đây, nay thấy nàng hẹn một nam sinh lạ mặt đến đây dùng cơm, không khỏi căm tức nghĩ: "con tiện nhân này thật ghê tởm, trách không được bổn thiếu gia theo đuổi đã nửa năm mà không đắc thủ được, thì ra là đã có đối tượng rồi. Mẹ kiếp, tên tiểu tử kia là ai nhỉ? Tiểu tiện nhân sao lại coi trọng hắn như vậy, thật sự là có mắt không tròng mà!" Nhìn thấy Long Dực bước đến ngồi đối diện với Nguyệt Nhã Nhu, hân hoan trò chuyện, thần thái thân mật giống như tri kỷ nhiều năm gặp lại, tên nam sinh lòng như bị lửa thiêu đốt, muốn dùng ánh mắt xé nát mọi thứ. "Chúng ta ăn chút gì nha? Đệ lựa món đi" Nguyệt Nhã Nhu nói xong lấy thực đơn đưa cho Long Dực. "Đệ không biết chọn đâu, ăn cái gì cũng được mà. Dù sao cũng chỉ có hai người chúng ta, gọi đơn giản thôi" "Hôm nay là tỷ mời mà, đệ tiết kiệm cho tỷ hả? Nếu đệ không dùng cho no bụng, sau đó lại trách tỷ chiêu đãi không tốt sao” Mắt của Nguyệt Nhã Nhu sáng lên như hai mặt trăng nói. Long Dực cười nói: "không, không trách đâu, đệ xuất thân từ nghèo khổ mà, ăn cái gì cũng được, không dám mơ đến mỹ vị giai hào đâu. Đựơc rồi, đệ gọi món vậy" Sau khi đưa tay lấy thực đơn, nhìn vào, Long Dực lập tức cúi đầu không biết suy tư cái gì. "Suy nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ nơi này không có món ăn hợp với khẩu vị của đệ” Nguyệt Nhã Nhu cảm thấy kỳ quái hỏi. "À, không có gì đâu!" Long Dực ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra tiếu ý. Long Dực chọn vài món, sau đó lại hỏi ý kiến của Nguyệt Nhã Nhu. "A, là mấy món mà tỷ rất thích đây mà" Nguyệt Nhã Nhu thấy Long Dực chọn món ăn, mở to đôi mắt, trên mặt lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ. "Sao trùng hợp vậy? Các món ăn này đệ cũng rất thích đấy” Long Dực cười nói. Kỳ thật Nguyệt Nhã Nhu đâu có biết, lúc này Long Dực đang thi triển “Tha Tâm Thông”, một trong Ngũ thần thông của Long Huyệt Bảo Điển. Tha Tâm Thông, tên như ý nghĩa, có thể đọc được ý nghĩ của người ta, trong sách nói rằng nếu đạt tới cảnh giới cao nhất thì có thể đọc đựơc những điều mà người khác chôn sâu tận đáy lòng. Tuy nhiên, Tha Tâm Thông này là thần thông hao phí linh lực nhiều nhất trong Ngũ thần thông, mỗi khi sử dụng, linh lực sẽ giảm hơn phân nửa, cho nên đến hôm nay Long Dực sử dụng nó là lần đầu tiên. Đêm nay, Long Dực đối diện với Nguyệt Nhã Nhu, hắn cũng không biết tại sao lại làm ra cái việc "lấy lòng mỹ nhân" như vậy, làm cho hắn phải vận dụng đến sáu thành linh lực để biết đựơc tâm ý mỹ nhân, ngoài việc biết đựơc mỹ nhân thích ăn gì ra, còn thu hoạch đựơc các thông tin khác như thích trang sức, thời trang…. như thế nào, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay. Long Dực gọi món ăn làm cho Nguyệt Nhã Nhu miên man suy nghĩ "trên đường đi học hắn ra tay giúp đỡ mình, bây giờ lại còn gọi các món ăn mà mình thích ăn nữa …… cái này có phải là duyên phận không nhỉ?" Nghĩ đến hai chữ "duyên phận, Nguyệt Nhã Nhu thẹn thùng đưa mắt liếc nhìn Long Dực, hai má đỏ lên. "Mặt nàng ta sao lại tự nhiên đỏ lên vậy nhỉ? Không biết nàng ta đang suy nghĩ cái gì vậy ta?" Long Dực lòng hiếu kỳ nghĩ thầm. Nếu vừa rồi sử dụng thần thông mà không hao phí quá nhiều linh lực thì Long Dực lúc này đã sử dụng tiếp thần thông để xem Nguyệt Nhã Nhu đang suy nghĩ cái gì rồi. Sau đó Long Dực thay đổi chủ ý , dù sao Tha Tâm Thông này cũng là dị thuật nhìn trộm tâm tư của người khác, dùng ít thôi, nếu không sẽ không hay ho gì. Bỗng nhiên, Long Dực cảm giác được luồng địch ý từ ngoài phóng vào mình, liền quay đầu nhìn ra thì thấy tên nam sinh mặc đồ tây đang dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn mình. Tên này vốn định dùng ánh mắt trước dọa Long Dực, sau là để thị uy, nhưng nhìn vào mắt Long Dực thì thấy mắt của hắn phóng ra luồng tinh mang xâm nhập vào cơ thể mình làm cho mình cảm thấy toàn là sát khí, thân thể chịu không nổi run cầm cập. Nguyệt Nhã Nhu ngồi bên cũng cảm thấy có gì không ổn, lập tức đưa mắt quan sát, sau khi thấy cái bản mặt của tên nam sinh mặc đồ tây thì sắc mặt hơi biến đổi, lập tức quay đầu về phía Long Dực, thấp giọng nói: "Long Dực, đừng nhìn hắn nữa, tên này rất xấu xa đó." "Hắn là ai vậy? Hình như có quen biết tỷ thì phải." Long Dực thấy Nguyệt Nhã Nhu có chút khẩn trương liền hỏi. "Đệ có nghe qua Tứ đại ác nhân của Quang Long đại học này chưa? Tên này tên là Tần Ngọc, là một trong tứ đại ác nhân đó. Hừ, hắn dựa vào quyền thế của gia đình đi khi dễ, ức hiếp ngừơi khắp nơi nên mới có cái biệt hiệu như vậy" Nguyệt Nhã Nhu nhỏ giọng kể. "Tứ đại ác nhân?" "Đúng vậy, đệ vào trường chưa lâu nên không biết đó thôi. Bọn chúng bốn người lập bè kết phái khi phụ người khác, cùng với xã hội đen không có gì khác biệt. Đặc biệt là đại nữ ác nhân, tên này còn xấu xa hơn, chỉ cần thấy người nào không vừa mắt, liền suốt ngày tìm kiếm biện pháp khi phụ người ta, cho nên nhiều sinh viên đặt cho cái biệt hiệu là 'Bá Vương Long'!" "Ác nhân cũng có nữ nữa hả tỷ?." "Ai, trường học có nhiều nữ ác nhân lắm a, đệ từ từ sẽ biết thôi” Long Dực nghe xong ngây người, đột nhiên lại nhớ tới thẩm tử (cô) của mình. Sau khi phụ mẫu mất đi, mình đến sống với thúc thẩm, bị thẩm tử mắng chửi suốt ngày, vậy đó có phải là " nữ ác nhân " không nhỉ?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang