[Dịch] Long Huyệt
Chương 36 : Ám Trợ
.
Tiễn Như Vũ nói không sai, quán này bán đồ nướng quả nhiên là nhất tuyệt, hương vị ngon không thể diễn tả, không loại thức ăn nào có thể so sánh.
Long Dực nhấm nháp hương vị của cái đùi dê nướng, hương vị làm người ta có cảm giác “tằng kinh thương hải nan vi thủy”, nghĩa là sau khi ăn xong đồ nướng tại đây, không thể dùng chỗ khác nữa.
Long Dực miệng đầy dầu mỡ, tán dương không ngừng, nghĩ thầm đợi đến kỳ nghỉ trở về Trùng Khánh, nhất định phải mua một chút đồ nướng ở đây mang về, để cho nghĩa phụ nghĩa mẫu được thưởng thức.
Hai người thịt ăn không ít, cũng uống không ít, mới chỉ nửa canh giờ, mười bình rượu đã uống hết bảy, tám.
“Long……Long Dực, huynh nói tửu lượng không cao mà? Định gạt đệ sao, đệ thấy tửu lượng của huynh còn ghê gớm hơn đệ nữa” Tiễn Như Vũ mặt đỏ hồng, cảm thấy hoa mắt, đã ngà ngà say.
Long Dực vì bản thân hoài dị năng nên luận về tửu lượng, có là ai cũng đừng mơ vượt qua được hắn. Chỉ thấy hắn vài lần vào WC, còn lại thì không phát hiện gì, cứ như ngừơi không uống vậy.
Hai người ăn no uống đủ, vừa mới thanh toán tiền, đang muốn đứng lên trở về khách sạn thì lúc này thấy một nhóm thanh niên khí thế hung hãn từ ngoài cửa tiến vào.
“Chính là tên đó! Các huynh đệ, lên! Gã thanh niên cầm đầu bước vào quét mắt một vòng, nhìn thấy một đôi nam nữ ngồi tại góc phòng phía bên phải, liền rút ra một cây dao giấu trên người vọt tới.
Những tên còn lại cũng rút dao ra, xông lên.
Xem ra, những tên này là có chuẩn bị mà tới đây.
“Có chém lộn hả? Ha ha, vậy đừng về vội, chúng ta đứng một bên xem náo nhiệt nào!” Tiễn Như Vũ tuy không có bản lãnh gì nhưng lai là kẻ ham thích náo nhiệt, thấy trước mắt sắp diễn ra đánh nhau làm hắn rất là hưng phấn.
Đôi nam nữ ngồi ở trong góc phòng cũng chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, cả hai đều rất xinh đẹp, từ thần thái cử chỉ thân mật của hai người có thể thấy được đó là một đôi tình nhân tình cảm mặn nồng.
Vai hai người dựa vào nhau, đang lặng lẽ tâm sự thì bị bọn côn đồ xông vào gây sự.
“Các ngươi là ai?” Người nam tử thấy tên thanh niên dáng vẻ hung ác bước tới, trên mặt khẽ biến sắc, đứng dậy che trước người tình của mình.
“Là ai hả? Hắc hắc, chúng ta phụng mệnh đại ca, phải phế ngươi!” Tên cầm đầu nói xong, nghiêng đầu hướng vài tên đồng bọn đánh mắt ra hiệu, thì bọn chúng liền xông lên dùng dao chém tới người nam tử.
Nguời nam tử tiện tay chụp lấy cái ghế dài bên cạnh, hét lên một tiếng, quét ngang ra, hai tên xông vào trước tránh không kịp, bị đánh ngã trên mặt đất.
“Ha ha, chiêu này gọi là Hoành tảo thiên quân, đánh rất tốt, tiếp đi, đánh bọn chúng đái ra quần luôn” Tiễn Như Vũ vỗ tay kêu to.
Ngay sau đó lại có một gã côn đồ bị người nam tử dùng ghế đập vào giữa bụng, ôm bụng ngã quỵ trên mặt đất, Tiễn Như Vũ lại hô lớn: “Chiêu này… gọi là gì đây? Vương bát đảo phiên? Ô quy bái thiên? Oh Ye, gì cũng được, thật lợi hại a!”
Hắn nói mấy câu đó rõ ràng là thiên về bên người nam tử, vì vậy bọn côn đồ nghe được tức giận, lập tức có một tên quay đầu lại hướng hắn trừng mắt.
“Tiễn Như Vũ, đệ không nên gây chuyện a” Long Dực thấp giọng nói.
Tiễn Như Vũ căn bản không để ý đến Long Dực, trừng mắt nhìn lại tên côn đồ nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, cẩn thận kẻo mắt ngươi bị người khác giẫm nát đó! Mẹ kiếp, bọn ngươi hơn mười người xông vào đánh người ta một nam một nữ, đây gọi là cái gì? Là ỷ mạnh hiếp yếu, lấy thịt đè người đó, lão tử ta đây khinh bỉ loại ngừơi như các một trăm lần, à không một ngàn lần mới đúng!”
Tiễn Như Vũ rượu vào sinh lớn mật, lời nói ra quả thực đầy “khiêu khích” đối với bọn côn đồ.
“Muốn chết hả!” Tên côn đồ giận dữ, chạy tới, tay vung đao chửi “Lão tử đây giết tên tiểu tử ngươi trước”
“Con mẹ nó!” Nhìn thấy con dao của tên côn đồ dưới ánh đèn lóe ra hàn quang, Tiễn Như Vũ nhất thời thoát khỏi cơn say, hai tay ôm đầu, múôn trốn vào dưới bàn ăn bên cạnh.
Long Dực thầm buồn cười, ngầm vận Bàn Nhược Tâm Kinh chân khí, dùng ngón cái và ngón giữa của tay phải cong lên bắn ra, tức thì một tia chân khí hướng cây dao của tên côn đồ bay đến, chỉ nghe”Bang” một tiếng, cây dao của hắn gãy đôi.
Tên côn đồ khựng lại, ngây ngốc.
Cây dao này của hắn được làm từ thép tinh luyện, có thể chém đinh chặt sắt mà không lưu lại dấu vết, làm sao mà bị gãy như thế? Mẹ ơi, có quỷ sao!
Thừa dịp hắn sửng sốt, Tiễn Như Vũ cong thân húc mạnh về phía trước, đầu đánh vào bụng của tên côn đồ làm cho hắn lùi về sau mấy bước
Tên côn đồ này đúng là xui xẻo, vừa bị đánh lui về phía sau thì chân của hắn giẫm lên một mẩu xương, chợt một cái , thân thể nhất thời ngã sấp về phía sau, đầu đập vào góc bàn gần đó, ngất đi.
Tiễn Như Vũ cười to nói: “Xem ngươi còn dám ra oai với lão tử không, lão tử cho ngươi lộn vòng mà ra oai! Oa ha ha ha."
“Quán nướng Tào Ký” vốn khách vào rất nhiều, nhưng một phen nhốn nháo như vậy, những kẻ nhát gan e sợ tai họa ập đến thân, đã sớm đào tẩu, kẻ lớn gan thì trốn một bên xem náo nhiệt.
Nhìn xuyên qua đám người hỗn loạn, Long Dực thấy đôi tình nhân kia bị đám côn đồ ép tới góc tường.
Mặc dù người nam tử cầm ghế dài trong tay ra sức ngăn cản, nhưng thứ nhất đối phương người đông thế mạnh, thứ hai lại muốn bảo vệ tình nhân của mình không cho nàng bị thương tổn, hai điều khó làm đựơc trong một lúc, nên cuối cùng bị hai tên côn đồ tìm được sơ hở, cánh tay trái với đùi phải bị chém trúng.
“A! Thừa Vân…..” Nữ tử nọ thấy người tình của mình bị thương, không khỏi thét lên, trên mặt thần sắc càng hoảng sợ.
Đúng lúc nguy cấp, Long Dực ra tay.
Hắn dùng tốc độ mắt thường khó phân biệt xuyên qua đám người hỗn loạn, xoay người che ở trước đôi tình nhân, sử ra một thức vừa mới học được của Thiên Phật Chưởng.
Hơn mười đạo kim sắc chưởng ảnh như thế núi lướt ngang, lực đạo trầm mãnh đánh ra làm bọn côn đồ hơn mười tên lần lượt trúng chưởng bay ra, rên lên hừ hừ, trong nhất thời không tên nào có thể đứng lên.
Long Dực đánh ngã bọn chúng xong lại dùng tốc độ âm thanh nhanh chóng trở lại bên người Tiễn Như Vũ.
Long Dực phóng ra phóng vào, tất cả động tác đều hoàn thành rất nhanh như tia chớp, cho nên mười tên côn đồ rốt cuộc không hiểu vì sao mà lại bị đánh ngã, chúng còn tưởng rằng đôi tình nhân kia đựơc thần linh phù hộ nữa.
Người nam tử biết có cao nhân đang âm thầm trợ giúp mình, giương mắt quan sát, muốn tìm cao nhân nọ để cảm ơn.
Lúc này trong quán hầu như khách đã chạy hết, chỉ còn lại Long dực, Tiễn Như Vũ, lão chủ quán cùng hai gã phục vụ thôi.
Theo quan sát, thì lão chủ quán cùng hai gã phục vụ sắc mặt tái nhợt nên không phải là cao nhân; còn lại Long Dực sắc mặt bình thản, nhìn không ra vẻ mặt gì; còn tên thanh niên đầu chẻ ngôi kia vẻ mặt cười cợt không thôi, dường như chuyện phát sinh trước mắt cũng không lo, chẳng lẽ là hắn giúp mình?
Bình luận truyện