[Dịch] Long Huyệt
Chương 3 : Tiểu Diệp bị xâm phạm
Người đăng: tieungunhi
.
Hai ngày sau, tại biệt thự Phong Vân Lục Hiệu.
“Chủ tịch, đã điều tra xong. Thiếu niên đó tên là Long Dực, là người thuộc khu vực trung sơn, năm nay 16 tuổi, phụ mẫu chết vào hai năm trứơc, sau đó sống với thúc thẩm. Vì bất hoà mà rời khỏi đó, hiện tại làm công việc quét dọn tại Đào gia diện quán ở phía bắc thành phố. Chủ tịch, ta thấy Long Dực phẩm tính rất tốt, hắn giúp đỡ tiểu thư hoàn toàn là tự nguyện, không hề có ý đồ gì cả.”
“Còn gì nữa không, có tra xuất ra hắn đã từng học qua võ công không? Hoặc là có dị năng đặc biệt gì không?”
“Không có…” Hắn sau khi bỏ học, lúc thì giúp thúc thẩm trông em, lúc thì làm việc nhà, không có gì đặc biệt. Chủ tịch, Long Dực chỉ là một thiếu niên 16 tuổi, quá trẻ, ta nghĩ hắn không có dị năng gì đặc biệt đâu. Hay là… để tôi cho người thử hắn?”
“Không đựơc. Dư quản gia, đã làm khổ ông trong 2 ngày qua, hãy nghỉ ngơi cho tốt đi. Công việc tiếp theo ta sẽ sắp xếp.”
“Dạ, Chủ tịch”
Mấy ngày này là ngày nghỉ thuộc tuần lễ vàng, vì vậy Đào gia dịện quán phải bận rộn đón tiếp một lượng lớn khách đến đây. Lão bản còn bận rộn suốt ngày, nói chi nhân viên, với Long Dực thì không có một chút thời gian nào nghỉ ngơi nữa.
Hôm nay là thứ bảy, trời đã về chiều. Mặc dù trời sắp đổ mưa nhưng vẫn nhiều khách đến quán gọi thức ăn.
Với lượng lớn khách hàng, mọi người làm việc cật lực. Diện quán lão bản hiện đang đứng tại bàn số 8 tiếp hai vị nam khách chu đáo, tự thân rót rượu cho khách.
Lão bản đúng là người có con mắt làm ăn. Hắn nhớ rõ hai vị nam khách này lần đầu tiên tới quán là 4 ngày trước và hiện đã tới đây liên tiếp cho đến hôm nay. Lão bản tiếp đãi khách hàng tốt như thế, thử hỏi muốn cho quán không đông khách cũng không đựơc a.
Bỗng có bốn năm quang đầu thanh niên (lại băng hói cua) bước vào quán, ngồi xuống bàn kêu lớn “ông chủ, mang bia đến, cho chút ít đồ nhấm luôn, anh em chúng ta hôm nay phải uống một bữa cho đã”.
Trong quán lúc này lượng khách rất đông, nghe đựơc tiếng gọi lớn của tên quang đầu thanh niên liền có thái độ khác thường, không ít khách khó chịu, lão bản thấy vậy đành mau mau đón tiếp để giảm bớt sự khó chịu của khách hàng.
“Có ngay, có ngay” lão bản thấy một số người không có thiện cảm, trong lòng cảm thấy không thoải mái, vội vã kêu cháu gái là tiểu Diệp mang ra mấy đĩa thịt bò, thịt gà cùng với vài món nguội đến cho bọn thanh niên.
Tiểu Diệp năm nay 14 tuổi, là cháu gái của lão bản, vì thành tích học tập không lý tưởng nên sau khi tốt nghiệp sơ trung bị cha mẹ mang đến đây, hy vọng làm việc kiếm được ít tiền.
Tiểu Diệp mang thức ăn đến cho bọn quang đầu thanh niên, sau đó xoay lưng quay đi thì bị một quang đầu thanh niên dùng tay chạm vào mông, hắn cuời nói “ hiện đang tuổi lớn, mông thật đàn tính a.”
“Đồ lưu manh” Tiểu Diệp cảm thấy bực mình chửi thầm, sắc mặt khó chịu quay đi.
Hai thanh niên ngồi tại bàn số 8 thấy được tình cảnh như vậy, ánh mắt lộ quang mang, một người liền đứng lên định bước tới bên bọn thanh niên quang đầu thì bị người kia kéo lại nói” Tiểu Lý, chúng là Quang đầu bang, đừng có sanh sự không cần thiết, mục đích của chúng ta là hắn”. Nói xong đảo ánh mắt về phía Long Dực đang làm việc.
Thanh niên quang đầu nghe xong khinh khỉnh hừ một tiếng, rồi cầm ly bia đang uống để xuống, vẻ mặt không hài lòng.
Hiện còn thiếu món canh cá cho bọn thanh niên, tiểu Diệp sợ lần nữa mang đến sẽ bị quấy rối nên đi loanh quanh chưa đặt xuống.
“Tiểu cô nương, đại ca của ta hỏi cô nương năm nay bao nhiêu tuổi, sao không lên tiếng vậy, trả lời mau?” Một tên thanh niên khác trong bọn đến bên tiểu Diệp trừng mắt hỏi.
Tiểu Diệp nhìn thấy ánh mắt hắn lộ hung quang, sợ hãi trả lới lắp bắp “ Mười… mười bốn”
“Mười bốn? Ha ha…như đã đoán. Đại ca, anh không phải là luôn thích những cô gái trưởng thành sao? Sao hôm nay lại quan tâm đến cô bé này vậy?”
“Mày thì biết gì!” Tên thanh niên được gọi là đại ca nói “ nếu như ta bảo bọc cô bé này hai hoặc ba năm thì sẽ có tư vị lắm đây”
Tiểu Diệp tay mang thức ăn chuẩn bị đặt xuống bàn thì tên quang đầu thanh niên dùng cặp mắt tà đạo của hắn nhìn vào ngực của cô, sau đó dâm đảng cười nói “tiểu cô nương, nàng như vậy mà là mười bốn tuổi sao, ta không tin. Nàng cho ta kiểm tra thử ngực của nàng, sau đó ta sẽ đoán được tuổi của nàng thôi” (hừ, làm như khám sức khỏe không bằng….)
“Á” Tiểu Diệp đột nhiên bị xâm phạm hét một tiếng, hai tay theo bản năng thu lại che chắn.
Tay cô đang cầm món canh cá, đột nhiên rút lại làm cho canh cá đổ vào tên thanh niên mặt sẹo đang ngồi làm hắn ướt hết.
Trông thấy cảnh này, đồng bọn của hắn cười lớn.
“Hừ” Tên thanh niên mặt sẹo đại nộ, đứng lên hung hăng chụp lấy tay tiểu Diệp nói “con quỷ nhỏ, mắt để đâu vậy hả, làm ướt hết quần của tao rồi, mau bồi thường đi”
Tiểu Diệp sợ hãi, run rẩy nói “ tôi.. tôi…”
Lão bản thấy tình thế không ổn, lập tức chạy đến nói “ vị đại ca này, xin bớt giận. Cháu gái của lão tuổi còn nhỏ, không biết chuyện. Đại ca là người lớn đừng chấp nhất trẻ nhỏ. Để tôi giúp đại ca lau chỗ bị ướt nha. Lần sau nếu có đến đây dùng bữa, lão sẽ miễn phí hết”
“Con mẹ nó, không được, hãy kêu nó giúp ta cởi quần ra và lau ngay tại đây. Khi xong, ta sẽ đi khỏi đây.” Tên thanh niên mặt sẹo tức giận nói.
“Cửu cửu (bác), hắn… hắn làm con đau tay quá. Tay con… ui.” tiểu Diệp bị tên thanh niên mặt sẹo dùng lực siết chặt tay làm cô đau buốt, nước mắt lăn xuống trên má, kêu lên.
Một số khách trong quán trông thấy bọn quang đầu thanh niên gây sự, không biết suy nghĩ gì, sau đó đặt tiền lên bàn rồi từ từ rời khỏi quán.
Hai nam khách ngồi tại bàn số 8 không có động tĩnh, vẫn bình thản vừa ăn uống vừa quan sát bọn quang đầu thanh niên.
“Đại ca à, hà tất phải làm khó trẻ nhỏ” Lão bản vẻ mặt cầu xin nói.
“Trẻ con??” tên thanh niên mặt sẹo đột nhiên cười nói “ ngực to như thế mà gọi là trẻ con à??”
Đột nhiên, tiểu Diệp thừa lúc tên mặt sẹo không đề phòng, dùng miệng cắn vào cánh tay của hắn làm cho hắn kêu “ai da” một tiếng thất thanh. Hắn đưa mắt nhìn chỗ bị cắn trên cánh tay đã in rõ 2 dấu răng, máu tươi đang chảy xuống.
“Dám cắn ta” tên mặt sẹo tức giận liền dùng tay còn lại tát vào mặt tiểu Diệp.
Cú tát quả là mạnh làm cho má tiểu Diệp lập tức sưng lên.
“Các ngươi là đồ lưu manh” Tiểu Diệp ôm mặt sưng húp khóc nói.
Tên thanh niên mặt sẹo quơ tay chụp lấy chai bia đã được khui trên bàn, đè tiểu Diệp xuống rồi đổ bia xuống đầu nàng, hung hăng chửi “mẹ kiếp, dám đụng tới lão gia à”
Lão bản tạm thời không biết làm sao, đứng chết trân tại chỗ, sắc mặt trắng bệch. Ông biết nếu đến cản lại sẽ làm cho đối phương thêm nộ khí, còn như dùng điện thoại báo cảnh sát thì có thể giải quyết tạm thời nhưng có thể bọn chúng sẽ trở lại trả thù thì tiệm của ông cũng kể như xong. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện