[Dịch] Long Huyệt

Chương 24 : Trùng xuất lang quần

Người đăng: tieungunhi

.
"Không xong, ta khuya như vậy vẫn chưa trở về, Cường ca nhất định sẽ nghĩ là ta xảy ra chuyện không hay, không biết Cường ca bây giờ đã về nhà chưa nữa hay còn đang tìm kiếm ta” Long Dực trong lòng hốt hoảng hoàng, vội vàng bật dậy. Long Dực không dám chậm trễ nữa, liền khoác tay từ biết bầy khỉ rồi phóng đi. Bầy khỉ nhìn Long Dực phóng đi cực nhanh dưới ánh trăng, phút chốc đã biến mất, dường như có chút tiếc nuối, đặc biệt là lão vua khỉ, vì cảm kích ơn cứu mạng của Long Dực, liền kêu to một tiếng thật to, trông giống đang tiễn biệt. Long Dực vận xuất linh lực lên đến mười thành, thi triển Thần túc thông vội vã trở về. Nếu Long Dực biết được tốc độ lúc này của hắn đã đạt đến mức kinh người, ngang với tốc độ âm thanh thì không biết hắn sẽ phản ứng ra sao nữa. Trong chớp mắt Long Dực đã đến được dòng sông lúc trước, hắn lúc này muốn thử xem Ngự không thuật của mình bây giờ đạt tới cảnh giới nào rồi, tức thì phóng người lên, bay xẹt qua. Cú nhảy này thật ghê ghớm, nhảy một cái đạt độ cao mười trượng, sau khi đáp xuống quay đầu lại đã không còn nhìn thấy sông suối gì nữa. Đối với việc biến hoá như vậy, Long Dực tự nhiên mừng như điên. Sắp đến chỗ cùng Lý Đại Cường ước định thì Long Dực bỗng nghe được một trận âm thanh do sói tru phát ra, trong đó hình như còn kèm theo tiếng hô cứu mạng. Long Dực liền chạy vội tới gần để xem, thì cảnh trước mắt làm hắn giật mình. Một bầy sói đang vây quanh dưới một gốc cây, đưa mắt nhìn kỹ thì thấy trên cây có 1 nhân ảnh, tay cầm ba chĩa, vẻ mặt hoảng sợ, thỉnh thoảng la lớn, đó không phải Lý Đại Cường sao? Trước đó Lý Đại Cường trở về nơi ước định với Long Dực, nhưng đợi hoài mà không thấy Long Dực đâu nên đi tìm. Hắn đã tìm kiếm xung quanh vài dặm nhưng không có vết tích, lúc này sắc trời đã gần tối, thì đột nhiên gặp đựơc 1 bầy sói, rồi đưa hắn vào hoàn cảnh khốn đốn như hiện nay. Lý Đại Cường mặc dù là cao thủ đi săn, trong tay lại có vũ khí nhưng bầy sói thì nhiều, lại hung tàn uy mãnh, thành ra dù có ba đầu sáu tay cũng ứng phó không nổi, chỉ còn chước cuối cùng chạy là thượng sách mà thôi. Hắn chạy đến cái cây này rồi leo lên tránh tạm, đợi trời sáng bầy sói sẽ tự động tản đi rồi sẽ về. "Cường ca, đệ về rồi nè" Long Dực không sợ bầy sói phát hiện , đứng gần đó vẫy tay kêu Lý Đại Cường. Lý Đại Cường nương theo ánh sáng của trăng nhìn về hướng phát ra tiếng gọi thì thấy Long Dực đang đứng cách bầy sói không hơn mười thước, không khỏi kinh hãi quát: "Dực đệ, mau leo lên cái cây bên cạnh, nhanh lên” Dù Lý Đại Cường rất nhanh lên tiếng nhắc nhở, nhưng bầy sói phản ứng còn nhanh hơn, trong chớp mắt đã có mấy con xoay người lại, hướng Long Dực hung dữ phóng tới. Lý Đại Cường biết Long Dực có luyện qua võ thuật, nhưng lực lượng của một người làm sao có thể chống lại bầy sói này đây? Hắn nghĩ nếu sớm biết hôm nay có nguy hiểm như vậy thì dù có nói gì đi chăng nữa cũng quyết không mang Long Dực theo. Thấy bầy sói đã phóng tới bên cạnh Long Dực, Lý Đại Cường trong lòng lộ vẻ sầu thảm, liền cúi đầu nhắm mắt, không đành lòng nhìn thảm cảnh xảy ra. "Đến đây, đến đây hết đi, để ta thử xem uy lực của Tụ nguyên thuật đã đạt đến mức nào rồi" Long Dực trong mắt xuất hiện một tia hưng phấn, tay phải quét ngang, một đạo vô hình khí công từ trong tay hắn sáng lên, bay ra hướng tới đánh trúng một con sói, con sói tức thì bị chẻ thành 2 đoạn, máu văng tứ tung. Long Dực sử dụng phong nguyên tố ngưng kết thành Phong nhận trảm tấn công, một chiêu xuất ra, mấy con sói còn lại cũng khiếp sợ uy phong, không dám vọng động. Nhưng bản tính sói trời sinh vốn hung tàn, nên trong chốc lát các con còn lại đã vây quanh Long Dực, trong mắt toát lên hung quang, có lẽ muốn trả thù cho đồng bọn. Lý Đại Cường ngẫu nhiên trợn mắt nhìn, thấy con sói chết bên cạnh Long Dực, nghĩ chắc hắn đã ra tay đánh chết nó, trong lòng cảm thấy vui vẻ hẳn lên, nhưng phút vui vẻ đó lại lập tức bị bầy sói bao phủ lần nữa. "Dực đệ, đừng có ỷ mình mạnh nha, mau lánh đi, đợi trời sáng là không còn việc gì nữa rồi” Lý Đại Cường lớn tiếng nhắc nhở. Long Dực cười hắc hắc, nhắm hướng Lý Đại Cường bước tới, cơ hồ không để ý bầy sói trong mắt, xem như không có vậy. Lý Đại Cường lại càng hoảng sợ hơn, thiếu chút nữa không cẩn thận từ trên cây rơi xuống, liền kêu lên: "Dực đệ, đừng có giỡn nữa, huynh biết đệ có công phu lợi hại, nhưng mà địch nhiều ta ít, lỡ chúng nhất loạt xông lên, đệ căn bản đối phó không được đâu" Lời còn chưa dứt, một con sói trong bầy liền ngửa mặt lên trời tru 1 tiếng, dường như con sói này là con đầu đàn. Âm thanh này chính là âm thanh phát lệnh tấn công con mồi, vừa nghe tiếng tru các con còn lại đồng loạt phóng tới Long Dực với trạng thái điên cuồng. Lý Đại Cường một lần nữa lại nhắm mắt. Hắn dám chắc là Long Dực khó thoát kiếp nạn này. Hắn liền yên lặng lầm rầm niệm bài kinh do mẫu thân dạy, thầm cầu chúc cho Long Dực bình an vô sự thì chợt nghe một tiếng kêu thảm không ngừng vang vọng bên tai, liền tò mò mở mắt ra nhìn, thì thấy Long Dực đang đứng dưới gốc cây mình đang trốn, còn bầy sói thì thê thảm nằp xếp lớp . "Trời ơi, thật không thể tin nổi, ta mơ hay tỉnh đây” Lý Đại Cường trợn mắt há hốc mồm. Bầy sói chết gần phân nửa, rốt cục đối với Long Dực sinh ra nỗi khiếp đảm, con sói đầu đàn lúc này lại tru lên 1 tiếng nữa, dẫn các con còn sống sót chạy sâu vào rừng, chốc lát đã biến mất trong bóng đêm. "Cường ca, xuống đây đi, mọi việc đã ổn rồi” Long Dực mỉm cười, hướng lên cây nhìn Lý Đại Cường nói. Lý Đại Cường chậm rãi leo xuống, lúc chạm đất, hai chân run rẩy không thôi, chẳng biết là bị bầy sói làm cho khiếp sợ hay là vì nhìn thấy cảnh Long Dực sát lang (giết sói), thân thể cơ hồ đứng thẳng không yên. "Cường ca, chúng ta hãy nhanh trở về nhà nào, giờ này chắc cả nhà đang nóng lòng đợi chúng ta đó” Long Dực nói xong liền nắm tay Lý Đại Cường thi triển Thần túc thông kéo đi. Lý Đại Cường cảm giác được khi Long Dực kéo mình đi, chân mình không chạm đất, lúc đầu tốc độ còn chậm nhưng dần dần càng lúc càng nhanh, dọc theo đường đi hắn kinh ngạc đến nỗi hoàn toàn chết lặng. Khi về đến nhà, Lý Đại Cường thấy người thân của mình đang tụ lại một chỗ, khóc lóc than vãn. Long Dực hỏi ra thì mới biết, trước đây trong thôn cũng đã từng có mấy thanh niên vào núi đi săn, không biết vì nguyên nhân gì mà sáng hôm sau mọi người vào núi tìm kiếm đã thấy xác bọn họ bị dã thú cấu xé. Hôm nay Lý Đại Cường cùng Long Dực cũng rơi vào tình huống như vậy, nên mọi người mới khóc lóc than vãn. Nhìn thấy hai người bình yên vô sự quay về, phụ mẫu và thê nhi của Lý Đại Cường mới tạm nín khóc. Lý Đại Cường không có thuật lại việc mình và Long Dực gặp sói, sợ bọn họ nghe xong sẽ sợ hãi, đêm nay khó lòng mà yên giấc nên chỉ nói là 2người trên đường đi săn cảm thấy mệt mỏi nên kiếm chỗ nghỉ chân, nói xong đưa mắt nháy với Long Dực Long Dực hiểu ý phụ hoạ theo. Sau đó 2 người cùng nhau dùng bữa tối rồi đi nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, mẫu thân của Lý Đại Cường chuẩn bị điểm tâm, kêu hắn vào gọi Long Dực ra cùng dùng. Đẩy cửa phòng của Long Dực ra, Lý Đại Cường phát hiện không có ai trong phòng, trên giường chỉ có một bức thư và một số tiền. Lý Đại Cường đi đến nhặt bức thư lên thì thấy trong thư viết: “Tạm biệt cả nhà, cám ơn cả nhà đã giúp đỡ nhiệt tình trong hai ngày qua, không có gì đền đáp, chỉ có số tiền này gửi lại, mong nhận cho. Hẹn gặp lại.” Lý Đại Cường thở dài một tiếng, cuống quít cầm lấy thư củng tiền chạy ra báo cho người nhà. "Ôi, tuổi trẻ nông nỗi, chưa chào tạm biệt đã đi rồi. Nếu lại lạc đừơng nữa thì làm sao?" Mẫu thân của Lý đại Cường vừa nghe hắn thuật lại câu chuyện, cảm thán nói. "Mẫu thân yên tâm, con sẽ đi tìm đệ ấy liền” "Đại Cường, con mang số tiền trả lại cho cậu ấy. Chúng ta giúp người là làm việc thiện tích đức, không thể nhận tiền được” "Con biết rồi, mẫu thân." Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang