[Dịch] Long Huyệt
Chương 22 : Khu xà
Người đăng: huntercd
.
Chạy tới nơi đã ước định cùng với Lý Đại Cường, thì Lý Đại Cường đã ở đó đợi một lúc rồi, dưới chân hắn còn có mấy con gà lôi đỏ.
"Huynh đệ, thật là giỏi, tay không mà bắt được nhiều như vậy! Ngươi xem ta này, nếu không nhờ súng săn, lần này rất có thể là tay không mà về" Thấy Long Dực xách về nhiều thứ, Lý Đại Cường nhịn không được mà khen ngợi.
"Ta chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi, chỉ do may mắn. Hắc hắc…" Long Dực ngoài miệng khiêm nhường, trong lại thầm nghĩ nếu thời gian thoải mái, mình bắt nhiều hơn nữa cũng không phải là vấn đề.
Hai người đem thú săn được vừa cười vừa nói quay về sơn thôn.
Bởi vì còn muốn tiếp tục tìm kiếm Long Huyệt, lại thương tình lão khỉ già, ngày hôm saug, Long Dực lại lôi kéo Lý Đại Cường, lại yêu cầu cùng với hắn vào rừng săn thú.
Cũng giống như ngày hôm trước, hai người ước định thời gian và địa điểm], chia nhau đi.
Vừa chạy tới sường núi, chỉ thấy phía đối diện một mảng đen thui, số lượng khỉ đông gấp mấy lần ngày hôm trước, hình như là trong một đêm, khỉ khắp ngọn núi này đều tập trung ở đây.
Long Dực tung người bay ra phía sau núi, lập tức lũ khỉ vây lại thành hình bán nguyệt, giống như là muốn đưa hắn vào trong sơn động gần đó.
Long Dực trong lòng nghi hoặc, đi vào trong sơn động, mới phát hiện con khỉ già cứu hôm qua đang nằm trong đó, đang nằm trên một lớp cỏ dại mềm mại.
"Ha ha, lão khỉ này thật là, ta bảo không cho nhảy tới nhảy lui, nhưng cũng không có nói là một chút cũng không thể!" Long Dực cười ngồi xổm xuống khám cho lão khỉ già, thấy vết thương đã cơ bản khép lại, vui vẻ nói: "Không sao rồi, ngươi bây giờ có thể tự do hoạt động".
Lão khỉ già đã một đêm không nhúc nhích, quả thực sắp phát điên lên rồi, nghe vậy vẻ mặt phấn chấn, "Chi" một tiếng hoan hỉ, từ đệm có dại bật dậy, nhảy nhót bên trong động.
"Nếu ngươi đã không việc gì, ta cũng an tâm. Ta còn có chuyện phải làm" Long Dực đứng dậy đi ra ngoài động.
Mới đi được vài bước, lão khỉ già đã đuổi theo kéo ống tay áo của hắn.
"Sao thế…" Long Dực nhíu mày.
Lão khỉ dắt hắn ra ngoài động, đưa tay chỉ về dãy núi phía Bắc, trong miệng không ngừng kêu lên "Chi chi".
Long Dực rung động hỏi: "Ngươi có ý gì… Muốn ta theo ngươi qua bên đó sao?"
Lão khỉ vui vẻ gật đầu.
Long Dực cười ha ha nói: "Ngươi nói xem, ngọn núi bên kia có cái gì đẹp mắt? Nếu không ta sẽ không đi, lãng phí thời gian!"
Lão khỉ gãi đầu gãi tai một hồi, đột nhiên vẻ mặt vui vẻ, đưa tay chỉ về phía cây cổ tùng lớn.
"Ồ, hiểu rồi, ngươi muốn dẫn ta xem cây, phải không?"
Lão khỉ hai mắt sáng lên, nhảy qua nhảy lại, hiển nhiên muốn giải thích với Long Dực là bản thân cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
Long Dực thầm nghĩ: "Ngọn núi này khắp nơi đều là cây cối, có cái gì cần xem chứ. Ừm, có thể con khỉ này muốn ăn đào, bên kia có lẽ có cây đào".
Hăn vốn không muốn đi, nhưng trông vẻ mặt chờ mong của lão khỉ, lại không đành lòng cự tuyệt, chỉ phải than thở: "Được rồi, ta cùng ngươi đi một chuyến, bất quá nói cho đúng, chúng ta đi nhanh về nhanh!"
Lão khỉ mừng rỡ, giơ giơ tay lên, chỉ đạo lũ khỉ đi trước dẫn đường, Long Dực đi theo phía sau, băng qua ngọn núi, đi tới một sơn cốc đá nằm ngổn ngang.
Điều làm Long Dực cảm thấy kinh ngạc chính là, trong cốc này ngoại trừ có một gốc cây cao chừng hai thước mọc những quả nhỏ, thì xung quanh không có bất kỳ cây cỏ gì.
Cái cây này cành lá sum xuê, trên mọc đầy những quả lạ nhỏ lóng lánh giống như bồ đào, tỏa ra mùi thơm nồng đậm, ngửi thấy làm cho lòng người rung động.
Lũ khỉ nhìn thấy những quả nhỏ trên cây, trong mắt lộ ra vẻ tham lam, chỉ là hình như sợ hãi cái gì đó, chỉ dám nhìn từ xa xa, không dám tiến tới hái.
"Ngươi dẫn ta đến nơi này, là muốn cho ta thấy cái cây này, là muốn mời ta ăn quả trên cây này?" Long Dực mỉm cười hỏi lão khỉ.
Lão khỉ làm ra vẻ đang ăn, sau đó cúi người nhặt lấy một hòn đá nhỏ dùng sức ném tới cái cây. Lũ khỉ thấy nó làm thế, đều bắt chước, lấy đá ném vào cái cây, phát ra những tiếng lốp cốp.
"Thật kỳ quái, tại sao lại ném cái cây đó? Trông bộ dáng sợ đầu sợ đuôi, tựa như cái cây này có thể lừa người được không bằng" Long Dực thầm buồn bực.
Đột nhiên lũ khỉ xao động, lão khỉ đứng lên chỉ vào cái cây.
Long Dực tập trung nhìn lại, chỉ thấy một con rắn nhỏ ngũ sắc đang chậm rãi bò trên cây, bò quanh cái rễ cây, có thể là cảm giác được "Ngoại địch" xâm lấn, con rắn nhỏ cất cao người lên, "Xì xì" lè lưỡi ra thị uy.
Lxu khỉ hiển nhiên cực kỳ sợ hãi con rắn nhỏ này, thấy như vậy, kêu lên chi chi đồng loạt lui về phía sau.
Lão khỉ nọ kéo kéo Long Dực, chỉ chỉ vào vết thương trên đùi, sau đó lại chỉ về phía con rắn nhỏ.
Long Dực chợt nói: "Hiểu rồi, vết thương trên đùi ngươi chính là bị con rắn nhỏ này cán. Hắc hắc, ta đoán nhất định là do ngươi tham ăn, muốn ăn những quả trên cây này, kết quả là bị con rắn nhỏ này cắn, đúng không?"
Lão khỉ gật đầu.
Long Dực lại nói: "Ngươi dẫn ta đến đây, là muốn ta giúp đuổi con rắn nhỏ này đi, để ngươi có thể hái quả trên cây này, đúng không?
Lão khỉ gật đầu không thôi.
Long Dực cười nói: "Ha ha, lão khỉ nhà ngươi thật là giảo hoạt, lại biết dùng kế mượn đao giết người! Xin lỗi, ta trước nay đối với con rắn này không oán không cừu, tại sao lại đi phá nó? Mặc kệ! Ta mặc kệ!" Nói rồi làm bộ muốn đi.
Lão khỉ nọ tựa hồ nôn nóng, dùng sức kéo ống tay áo hắn, lúc lắc liên tục, tựa hồ cầu xin hắn trợ giúp.
"Uy, ta nói với khỉ đại ca, ngươi đừng kéo tay áo ta được không? Đừng dùng sức kéo nó nữa. Được rồi được rồi, ta giúp ngươi là được rồi" Long Dực lắc đầu cười khổ.
Lão khỉ rất là hưng phấn, dùng "tiếng khỉ" nói với lũ khỉ chung quanh "chi chi" một hồi cái gì đó, lũ khỉ chung quanh nhất thời mừng rỡ.
Long Dực dời thân nhặt những viên đá nhỏ, chậm rãi đi tới trước cái cây rồi dừng lại, cầm nhxng viên đá nó trong tay ném liên tục về phía trước, lần nào cũng trúng vào thân rắn.
Con rắn nhỏ bị đau, hung tính đại phát, bỗng nhiên thân thể bắn tới, giống như tia chớp phóng về phía Long Dực.
Lão khỉ trốn ở xa xa đã nếm sự khổ sở từ con rắn nhỏ, biết sự lợi hại của nó, nhịn không được kêu lên, có ý nhắc nhở Long Dực.
Long Dực dùng Tụ nguyên thuật tập kết phong nguyên tố trong không khí, quanh người lập tức xuất hiện "Phong thuẫn" phòng ngự vững chắc, con rắn nhỏ nọ đang phóng tới vừa nhanh vừa mạnh, giữa không trung như đụng phải một bức tường khí vô hình, nhất thời rơi xuống trên mặt đất.
"Tiểu độc vật, nhanh đi đi!" Long Dực không đợi con rắn nhỏ nọ tiếp tục, chuyển “phong thuẫn” thành " phong nhận ", vận dụng chém xuống mặt đất bên cạnh con rắn nhỏ , " phụp phụp " hai tiếng vang lên, đất đá văng lên. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện