[Dịch] Long Huyệt
Chương 20 : Linh hầu sơn
Người đăng: tieungunhi
.
Qua cuộc nói chuyện, Long Dực biết được Nguyệt Nhã Nhu xuất thân trong 1 thư hương thế gia (gia đình học giả). Nàng sở dĩ muốn đến trường sớm là vì có vài người bạn học mời đi du ngoạn, nhưng không ngờ lại gặp bọn côn đồ, tuy nhiên may mắn gặp được Long Dực ra tay giúp đỡ, nếu không thì đã uất ức rồi.
"Sư tỷ, chả trách đệ cảm giác được trên người tỷ phát ra một loại thư quyển khí (khí chất của học giả) a, nguyên lai phụ mẫu tỷ đều là học giả, thật là ngưỡng mộ"
"Còn đệ? Đệ học ngành quản lý, chẳng lẻ phụ mẫu đệ không phải mở công ty kinh doanh sao?"
"Đệ ……" Long Dực nhất thời không biết nên nói như thế nào, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi nói: "Đệ xuất thân tại vùng núi hẻo lánh, phụ mẫu đã qua đời nhiều năm, sau đó đệ được nhận làm nghĩa tử. Thành thực mà nói, đệ có được ngày hôm nay là do nghĩa phụ và nghĩa mẫu ban cho. Đệ rất biết ơn họ."
"Xin lỗi, tỷ không biết phụ mẫu đệ đã qua đời…." Nguyệt Nhã Nhu nói.
"Không sao đâu"
"Đệ đã giúp tỷ lần này, đợi sau khi đến trường, tỷ mời đệ ăn bữa cơm để cảm tạ nha"
Long Dực hiện tại không biết được Nguyệt Nhã Nhu là một trong các mỹ nữ top ten tại trường đại học Quang Long. Cho đến bây giờ chỉ có nam sinh trong trường mời nàng dùng bữa thôi chứ nàng không hề mời ai cả. Lần này nàng chủ động mời hắn thật là phước ba đời a. (ôi uớc gì….)
"Đệ còn có chút việc phải làm, chút nữa sẽ xuống xe trước" Mặc dù được mỹ nữ quí mến, nhưng Long Dực không quên đựơc chuyện phải tìm kiếm long huyệt (thật ngu mà…), gãi đầu nói "Đợi khi khai giảng, chúng ta gặp lại hãy nói nha. A a, đến lúc đó đương nhiên là đệ sẽ mời tỷ dùng bữa"
Nhắc tới thức ăn, Long Dực liền nghĩ ngay tới thẻ tín dụng quốc tế trong túi.
Thẻ tín dụng quốc tế này là Nhậm Đạo Viễn giao cho Long Dực trước khi khởi hành. Nếu có thẻ này thì ở tất cả các ngân hàng trên thế giới đều có thể rút tiền. Về phần trong thẻ có bao nhiêu tiền thì Nhậm Đạo Viễn không có nói cho Long Dực biết, ông chỉ nói đủ chi phí cho 4 năm học đại học mà thôi. Long Dực hiện trong người tiền mặt cũng có mấy nghìn tệ, đây là chi phí để đi đường.
"Ah, đệ có việc ư?" Nguyệt Nhã Nhu cảm thấy thất vọng, "có việc cần làm thì thôi vậy, để sau khi vào trường rồi hãy tính”
Xe khách hiện tại đã rời thành phố được hơn trăm cây số, vừa ngừng lại chút cho hành khách xuống xe. Long Dực cũng trong số đó, trước khi xuống xe hướng Nguyệt Nhã Nhu nói: "Sư tỷ, đệ xuống trước nha, hẹn gặp lại.”
Nguyệt Nhã Nhu khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Long Dực chằm chằm, có lẽ muốn ghi nhớ trong tâm khuôn mặt của hắn thật kỹ chăng?
"Ừm, hẹn gặp đệ tại trường".
"Tạm biệt tỷ, hẹn gặp tỷ tại trường" Bước tới cửa xe, Long Dực quay đầu lại mỉm cười với Nguyệt Nhã Nhu rồi vẫy tay tạm biệt.
Nguyệt Nhã Nhu đưa mắt nhìn Long Dực bước xuống xe, trong lòng cảm thấy trống rỗng như thiếu một cái gì đó.
Long Dực bước dọc theo con đường thẳng phía trước, một lúc sau thấy ven đường có một đường mòn dẫn lên núi, rồi chuyển hướng bước đi.
Long Dực bước đi khoảng 30 dặm, cuối cùng cũng thấy được một thôn nhỏ, bước đến hỏi thì đựơc dân trong thôn cho biết núi này gọi là “Linh Hầu sơn”.
Họ nói rằng theo truyền thuyết trên linh hầu sơn có rất nhiều khỉ, đặc biệt có một con khỉ sống lâu năm có được tính người, nên núi này mới có tên là "Linh Hầu".
Long Dực trong lòng mừng thầm, nghĩ rằng nếu thú còn có thể thông linh được, vậy thì xem ra nơi đây chắc chắn phải có linh khí, mà nơi có linh khí thì tất phải có long huyệt.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Long Dực cáo biệt và nhắm hướng linh hầu sơn bước tới. Quả nhiên, vào sâu một chút đã thấy nhiều đàn khỉ ở trên cây. Bọn chúng hình như cũng thấy được hắn, kêu loạn lên.
Long Dực mỉm cười, vẫy tay hướng bọn khỉ đang kêu ra vẻ chào hỏi.
Long huyệt bình thường đã không dễ tìm được, huống chi là muốn tìm chí âm, chí dương long huyệt, điều này càng khó khăn gấp vạn lần.
Long Dực tìm kiếm đã nửa ngày, dấu chân cơ hồ đã in khắp một nửa linh hầu sơn, kết quả không như ý, nên không khỏi cảm thấy uể oải.
Thấy sắc trời đã tối, Long Dực bắt đầu lo lắng tới chỗ ngủ, liền muốn trở về cái thôn phía trước kiếm chỗ tá túc, thì lúc đó gặp đựơc một vị thợ săn bước đến.
Người thợ săn thân hình khỏe mạnh, tay cầm một cây ba chĩa , trên người mang nhiều thỏ và gà rừng, hình như vừa mới bội thu.
Long Dực cùng người thợ săn nói chuyện. Từ người thợ săn Long Dực biết được từ đây đi về hướng đông khoảng mười dặm cũng có một thôn làng. Người thợ săn gọi là Lý Đại Cường, là dân của thôn đó.
Nghe thấy Long Dực nói vào đây du ngoạn rồi bị lạc đường, Lý Đại Cường phóng khoáng liền hứa cho Long Dực ngủ tạm tại nhà mình một đêm, hôm sau sẽ dẫn hắn xuống núi, Long Dực luôn miệng cảm tạ.
Đương nhiên những lời này là do Long Dực tự biên tự diễn, nếu nói thật thì với những lời như "Âm, Dương long huyệt", "tu luyện linh lực", dám chắc Lý Đại Cường khi nghe xong sẽ cho là hắn bị điên.
Hai người sau khi nói chuyện, liền chuyển thân trở về thôn của Lý Đại Cường.
Người nhà của Lý Đại Cường đối với Long Dực rất là nhiệt tình, còn đặc biệt chuẩn bị bữa tối phong phú tiếp đãi, sau khi dùng bữa xong còn chuẩn bị cho Long Dực một phòng để nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Lý Đại Cường chuẩn bị tiễn Long Dực xuống núi, nhưng Long Dực lại nói "Cường ca, cảnh sắc của linh hầu sơn này đệ còn chưa thưởng thức hết mà, ca có thể cho đệ ở trọ tại đây vài ngày nữa không?"
Lý Đại Cường hào sảng cười nói: "Đương nhiên được, ca chỉ sợ đệ ở không quen nơi này mà thôi." Hắn thấy Long Dực khí chất bất phàm, thân mặc y phục đắt tiền, liền đoán rằng Long Dực là một người có gia thế lớn a.
Long Dực cười nói: "Đệ cũng xuất thân từ nghèo khó, không có gì đâu. Với đệ mà nói vậy là tốt lắm rồi. À, Cường ca, hôm nay ca có đi săn không? Nếu có, cho đệ đi theo với.”
"Đựơc. Hy vọng hôm nay kiếm được nhiều thú, rồi “nhậu” ^^ một bữa cho đã. À, chờ huynh một chút ……" Lý Đại Cường chạy vào phòng, lấy ra dây thừng, ba chĩa và các dụng cụ khác.
"Trong núi có nhiều dã thú, đệ cầm thanh ba chĩa này phòng thân" Lý Đại Cường nói xong đưa cho Long Dực.
"Đệ có luyện qua võ thuật, gặp dã thú cũng không sao." Long Dực cười nói " không biết linh hầu sơn này có nhiều heo rừng không, nếu gặp đệ giúp ca săn 1 con đem về.’
Long Dực lúc sống tại quê của hắn, chung quanh cũng toàn núi non. Hắn trong lúc tu luyện các thuật trong Long Huyệt bảo điển, đã từng kiếm động vật thử chiêu, trong đó có cả heo rừng. Nhưng lúc chưa luyện thành ngẫu nhiên gặp một con heo rừng quá lớn, đánh không lại bị nó rượt đuổi chạy trối chết. Đây cũng là kỷ niệm đáng nhớ của hắn.
"Heo rừng? Cái này khó đây! Mặc dù thịt của heo rừng rất ngon, nhưng nó vô cùng hung dữ, ca bình thường sẽ không săn đâu. Nè, đệ …… đệ thật sự có luyện qua võ thuật? " Lý Đại Cường nhìn đánh giá Long Dực, trong lòng bán tín bán nghi.
Long Dực nói: "Ca không tin hả, vậy đến đây đệ cho ca xem cái này"
Mắt thấy bên trái có một hòn đá to, Long Dực liền bước đến, vận xuất linh lực, hét một tiếng, tay phải đánh vào, hòn đá liền vỡ đôi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện