[Dịch] Long Huyệt
Chương 17 : Khiêu Dược thăng cấp
Người đăng: tieungunhi
.
Nhậm Đạo Viễn cười lớn, nói với Long Dực " từ lúc con trở thành nghĩa tử của ta, thì chức danh vệ sĩ của con không cần làm nữa. Nhớ lấy, sau này con phải trợ giúp cho Thiên vũ quản lý vụ việc của Phong vân tập đoàn. Ai, ta già rồi, tương lai của Phong Vân tập đoàn phải dựa vào các con thôi”
" Không, không, không" Long Dực đưa song thủ lên quơ qua quơ lại nói " con ngay cả sơ trung còn chưa tốt nghiệp, làm sao có thể quản lý việc gì được, con không làm đâu "
" Long Dực đệ không được rồi. Chưa tốt nghiệp sơ trung sao? Ha ha, đệ xem tỷ tỷ của đệ đây, học đại học tại trường đại học Havard nổi tiếng trên thế giới đó nha" Nhậm Yên Nhiên từ khi biết Long Dực sinh sau cô vài ngày nên rất đắc ý vì đựơc làm tỷ tỷ.
Long Dực sắc mặt đỏ lên nói : " Lẽ ra đệ đã tốt nghiệp sơ trung rồi , nhưng sau khi phụ mẫu đệ mất, thúc thẩm lại không cho đệ chi phí để đi học, còn đệ thì không thể làm ra tiền, chỉ có biện pháp duy nhất là phải nghỉ học thôi”
Nhậm Đạo Viễn nhìn thần sắc của Long Dực, hỏi " Long Dực, con có còn thích đi học không?”
" Dạ, con rất thích"
" Con có muốn đi học lại không?"
" Có " Long Dực nói " con thường mơ đựơc học đại học, đó là mục tiêu duy nhất của con”
"Đi học có gì hay, thật vô vị , một chút lạc thú cũng không có " Nhiệm Yên Nhiên bĩu môi nói " tự do tự tại là chuyện tốt nhất, có thể ngủ cả ngày, đi shopping, tối lại xem tiết mục ngôi sao trên ti vi…ah , đây là mơ ước của nhiều người a " (con nhỏ này…ta thua)
“Hừ, nói bậy bạ. Nếu như người nào trên thế giới này cũng có ý nghĩ như con thì không biết thế giới này sẽ ra sao nữa” Nhậm Đạo Viễn đưa tia mắt giận dữ nhìn con gái nói.
Nhậm Thiên Trụ, thường bị muội muội gọi là "thư ngốc tử " (mọt sách), đồng thời gian lên tiếng : " đi học, đọc sách có gì không tốt? Cổ nhân thường nói “thư trung tự hữu nhan như ngọc , thư trung tự hữu hoàng kim ốc .. Ha ha ?? "
" Nhị ca , muội thấy huynh xem sách đã đạt cảnh giới tối cao rồi, nào là xem sách như ngọc, lại còn hoàng kim? " Nhậm Yên Nhiên không dám cùng phụ mẫu tranh luận, nhưng nàng không sợ nhị ca, lập tức xuất ngôn phản bác.
Nhậm hiên Trụ thấy muội muội nhìn hắn trừng mắt, bộ dạng lộ ra sát khí, liền cười nói " Tiểu Nhiên, đấu khẩu thì nhị ca đây cam bái hạ phong. Thôi, thôi, muội đừng nhắm tới ta nữa”
Nhậm Đạo Viễn biết hai huynh muội thường hay tranh luận, không để ý, quay sang Long Dực nói " nếu con muốn tiếp tục đi học , ta sẽ hoàn thành tâm nguyện cho con. Ta có quen biết với một trừơng phổ thông, ngày mai ta sẽ đến gặp hiệu trưởng nói vài câu, sớm cho con nhập học. Con nghĩ sao? "
" Thật quá tốt rồi " Long Dực sắc mặt hoan hỉ, không nghĩ được chính mình có thể được tiếp tục được đi học.
Nhậm Yên Nhiên cười nói " học trung học nhị , tam niên cấp (khoảng lớp 8, 9) chỉ có hài tử 13, 14 tuổi học thôi, nhưng đệ lại gần 17 tuổi rồi, cùng tiểu hài tử đọc sách, học tập…ha ha, đệ đúng là lão hài tử mà ! Thiết nghĩ, nếu như đệ không có thành tích tốt, thì đệ không sợ mất mặt à?" (chuyên gia bàn ra)
" Đệ không phải người thông minh, chỉ biết nỗ lực hết mình mà thôi, nhất định sẽ không mất mặt” Long Dực tự tin nói.
Kỳ nghỉ đã hết, Nhậm Yên Nhiên phải sang Mỹ tiếp tục học đại học của nàng, còn Long Dực thì đạt đuợc như ý nguyện, vào học trung học tam niên cấp, cùng tiểu hài tử đọc kinh thư..
Đúng như Nhậm Yên Nhiên đã nói, Long Dực 17 tuổi học tại đây đúng là lão hài tử , cao hơn các bạn đồng học một cái đầu, nhưng không vì thế mà nản chí hay mắc cỡ, cũng không phát xuất dị năng, chỉ biết vùi đầu khổ học mà thôi.
Vì tu luyện Long Huyệt Bảo điển nên Long Dực toàn thân kinh mạch quán thông, tâm trí đại khai, tiếp thu tri thức với tốc độ ánh sáng. Hai tháng sau đã tốt nghiệp.
Thông báo cho nghĩa phụ Nhậm Đạo Viễn xong, Long Dực đến phòng đào tạo đề xuất học vượt, từ sơ tam niên cấp trực tiếp thăng nhập cao trung nhất niên cấp.
Mỗi lớp, Long Dực chỉ cần 2 – 3 tháng thời gian là hoàn thành. Tháng năm năm tới,Long Dực sẽ thi vào đại học. (biến thái)
Một năm học xong 4 lớp với thành tích xuất sắc, Long Dực làm cho phu phụ Nhậm Đạo Viễn rất ngạc nhiên, chỉ biết nói hắn là thiên tài mà thôi.
Nhậm Đạo Viễn muốn cho Long Dực giống Nhậm yên nhiên, đến đại học Havard học chuyên ngành kinh tế, nhưng Long dực chỉ muốn học đại học trong nước thôi nên Nhậm Đạo Viễn cũng không miễn cường, lại còn cổ vũ hắn, đây cũng là lợi ích đối với Phong Vân tập đoàn trong tương lai.
Qua một năm mài luyện cùng nỗ lực, Long Dực đã đạt được ước mộng thưở thiếu thời, và bây giờ Long Dực không còn là một thiếu niên quê mùa nữa, tất cả đều thay đổi, hắn hiện tại đã quen đựơc nếp sống tại thành phố phồn hoa này rồi.
Mặc dù hiện thời Long Dực là thành viên của Nhậm thị gia tộc, có thể gọi gió có gió, gọi mưa có mưa nhưng Long Dực vẫn là Long Dực, hắn vẫn giữ đựơc bản tính trời sinh không thay đổi, đó là không khinh miệt người nghèo mà bắt quàng làm họ với người phú quý, vẫn chất phát thuần lương như trứơc.
Cuộc thi vào đại học kết thúc, Long Dực quả nhiên không phụ lòng kỳ vọng của nhiều người, đạt danh hiệu thủ khoa và bước chân vào trường đại học Quang Long.
Trường đại học Quang Long đặt tại Bắc Kinh, tuy là mới mở cỡ 10 năm trở lại đây nhưng với đội ngũ giảng viên giỏi, làm cho trường đại học phát triển, nhanh chóng trở thành một trường nổi tíếng trên toàn quốc, thu hút được nhiều sinh viên ưu tú, danh tiếng dần lan rộng thậm chí còn ngang hàng với các trường đại học nổi tiếng trên thế giới (trường cũng biến thái)
Tin tức Long Dực vào được trường đại học Quang Long cũng truyền tới tai Nhậm Yên Nhiên đang du học tại Mỹ, dù nàng không thể bỏ học ngang để trờ về nhưng vẫn gọi điện chúc mừng Long Dực, hứa sẽ mời Long Dực ăn một bữa siêu cấp khi trở về nứơc.
Ngày Long Dực nhận tin đựơc vào trường đại học Quang Long, Nhậm Đạo Viễn cùng với thê tử Triệu Mạn Lệ, Nhậm Thiên Vũ mỗi người đều tặng cho Long Dực một món quà, trong đó đáng giá nhất là bích ngọc chỉ hoàn (nhẫn ngọc) có khắc một chữ “Dực” ở trên mặt.
Long Dực biết rằng bích ngọc chỉ hoàn này là tín vật của Nhậm gia, dùng cực phẩm bích ngọc làm nên. Phu phụ Nhậm Đạo Viễn, Nhậm Thiên Vũ , Nhậm Thiên Trụ , Nhậm Yên Nhiên đều có một chiếc, không tưởng đựơc người như mình bây giờ cũng có được một chiếc như vậy.
" Long Dực , chiếc bích ngọc chỉ hoàn này là ta vì con mà đặc biệt làm ra” Nhậm Đạo Viễn vừa nói vừa tự thân đeo nhẫn cho Long Dực "gia tộc chúng ta có 6 chiếc bích ngọc chỉ hoàn, tất cả đều làm từ một khối ngọc. Con mà đeo nó thì dù bất luận tới đâu nhìn thấy nó hãy nhớ về gia đình, chúng ta cùng Phong Vân tập đoàn ủng hộ con hết mình”
" Dạ, con hiểu rồi” Long Dực cung kính nói.
Triệu Mạn Lệ cười nói "Long Dực, một tuần nữa là đến sinh nhật thứ 18 của con. Còn Thiên Trụ vài hôm nữa sẽ du lịch trở về, lúc đó gia đình chúng ta ngồi lại, cùng chúc mừng sinh nhật con, đồng thời nhân dịp này cũng sẽ chúc mừng luôn việc con đựơc vào trường đại học Quang Long danh tiếng, con thấy có được không?”
" Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, con muốn …. con muốn….”
" Muốn cái gì con cứ nói ra, toàn là người trong nhà, đừng nên do dự, cứ nói” Nhậm Đạo Viễn nói.
" Con muốn đến trường sớm hơn“
Nhậm Đạo Viễn ngạc nhiên nói " Tại sao lại phải vội vã đi như vậy? Hiện tại thời gian nhập học còn khoảng 20 ngày nữa mà. Chờ đến ngày khai giảng con cứ đáp máy bay đến đó, chỉ mất có 2 tiếng là đến rồi”
" Con muốn sử dụng thời gian 20 ngày đó để đi bộ đến Bắc Kinh (nghe chóng mặt…..). Con muốn trải nghiệm và thưởng thức phong thổ nhân tình trên đường đi. "
" Ah , đi bộ " Triệu Mạn Lệ ngạc nhiên nói lớn "từ đây đến Bắc Kinh lộ trình hàng ngàn dặm. Trời ơi, không đựơc không được, có nói gì cũng không để con đi, vạn nhất lại tổn hại đến thân thể. Cũng không biết đựơc trên đừơng có bao nhiêu chuyện không ngờ xảy ra”
" Mẫu thân, cứ để Long Dực đi đi mà. Mẫu thân yên tâm đi, người không nhớ Long Dực có khả năng đặc biệt sao, bom còn không sợ thì còn gì có thể gây hại cho đệ ấy nữa " Nhậm Thiên Vũ nhìn liếc mắt nhìn Long dực, cười nói.
Long Dực gật đầu nói " Nghĩa mẫu đừng lo, nếu con mệt con có thể đón xe buýt đi mà. Thời gian 20 ngày là đủ cho con rồi”
" Khi nào con đi? " Nhậm Đạo Viễn hiểu tính Long Dực nên không nói gì thêm.
" Ngày mai " Long Dực đáp " con đã xem ngày rồi, ngày mai là 16, xuất hành rất tốt”
Nhậm Đạo Viễn nói : " Đựơc rồi, Cứ theo ý con" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện