[Dịch] Long Huyệt
Chương 12 : Phong Ba
Người đăng: tieungunhi
.
"Anh làm sao vậy, chỉ hơn 100 nghìn thôi mà" Nhậm Yên Nhiên cười hi hi nhìn Long Dực, rồi quay qua bảo nhân viên "giúp ta mang y phục đến bãi đậu xe, chúng ta chờ ở đó”
"Tiểu thư, cô vui lòng đến quầy thu ngân thanh toán dùm ạ” Người phục vụ đưa tay chỉ hướng quầy thu ngân cho Nhậm Yên Nhiên.
Vừa nghe hai chữ “thanh toán", Long Dực tóc tai gần như dựng đứng, đưa mắt nhìn Nhậm Yên Nhiên.
"Ah, ta không có mang theo thẻ ngân hàng, để ta ký nợ vậy” Nhậm Yên Nhiên tùy miệng đáp lại .
" Xin lỗi tiểu thư, theo quy tắc không thể ký nợ được" Người nhân viên nở nụ cười chuyên nghiệp nói "nếu như có gây cho tiểu thư chuyện gì không đúng, xin tiểu thư vui lòng bỏ qua. "
"Ta chỉ là trả sau thôi mà, có cái gì không được”.
"Xin lỗi tiểu thư, nếu như tiểu thư không thanh toán thì không thể mang y phục đi được ạ"
"Ngươi….ý ngươi là khi dễ ta không có tiền. Ngươi có biết ta là ai không? " Nhậm Yên Nhiên sắc mặt thay đổi, lớn tiếng nói.
"Tiểu thư, bất quản cô là ai đi nữa, thì cô phải hiểu quy tắc mua bán chứ"
"Hừ, ta hôm nay không mang theo tiền, ngươi xem có thể mang chúng nó theo ta về nhà lấy tiền không? "
Người nhân viên thấy Nhậm Yên Nhiên lai giả bất thiện, nhỏ nhẹ nói: "tiểu thư, nếu như cô cứ cố chấp như vậy, ta sẽ gọi bảo vệ tới"
"Gọi bảo vệ. Ngươi giỏi lắm, kêu nhanh lên" Nhậm Yên Nhiên nhíu mày, nói " bất quá ta hy vọng trước khi gọi bảo vệ tới, thì tốt nhất hãy gọi người quản lý của Ích Đô thương xá tới đây! Các ngươi cũng biết mà, nếu như có khách hàng bất mãn cái gì đó thì có thể gặp mặt quản lý để trao đổi mà phải không?"
" Được, ta sẽ gọi cho người quản lý đến đây”
Một lát sau, người quản lý Ích Đô thương xá Triệu Đắc Chí vội vã chạy đến.
" Ah, ông là quản lý ở đây à. Ông gọi là Triệu…Triệu....gì nhỉ ? " Nhậm Yên hiên nhớ lại 3 năm trước, trong ngày cưới của ca ca mình Nhậm Thiên Vũ , có hàng trăm vị khách là lãnh đạo cao cấp trong Phong Vân tập đoàn đến dự, ngoài ra lúc đó có một người trung niên dường như là phó phụ trách của một công ty nào đó ở phía nam, không ngờ hiện nay lại bị điều đến đây làm quản lý của Ích Đô thương xá.
" Tệ nhân Triệu Đắc Chí. Xin hỏi tiểu thư là… " Triệu Đắc Chí sau khi nghe báo cáo có một nam một nữ đang gây náo loạn tại khu thời trang, trong tâm không dám chậm trễ vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của thương xá, liền vội vã đến đây.
Ông ta thấy Nhậm Yên Nhiên nhận ra ông ta, liền dùng ánh mắt quan sát cô, chỉ có cảm giác quen quen không biết gặp đâu, nhất thời ông hỏi lại. .
Ba năm trước tại lễ cưới, Nhậm Yên Nhiên chỉ mới 14, 15 tuổi. Hôm nay đã trưởng thành thành đại cô nương, cả con người thay đổi quá nhiều, Triệu Đắc Chí trong nhất thời cũng không nhận ra được cô là ai.
" Nè, thấy ông đầu lớn não to vậy thì trí nhớ phải tốt lắm chứ, sao lại mau quên vậy. Triệu Đắc Chí, ông không nhận ra gì hay sao? " Nhậm Yên Nhiên vừa nói vừa đưa tay phải lên, nơi tay có đeo một chiếc Bích Ngọc chỉ hoàn (nhẫn) quơ qua quơ lại trước mặt người quản lý.
" Ah " Triệu Đắc Chí vừa nhìn thấy bích ngọc chỉ hoàn, miệng tự nhiên phát ra một tiếng "nhiên" , trong tâm chấn động nói lắp bắp "cô là Nhậm …..tam tiểu thư ? "
" Ừ , ba năm trước trong ngày đại ca ta kết hôn , ông có kính rượu cho đại ca. Lúc đó ta ngồi ở một bên, chỉ là ông không có chú ý thôi " Nhậm Yên Nhiên cười cười nói.
" Ai, ta thật là…..mắt ta dường như yếu đi nhiều rồi, nếu không có tam tiểu thư đề tỉnh, ta cũng không có nhớ được a…quả thật là già rồi. Ba năm không gặp, tam tiểu thư cao lớn quá , lại quá xinh đẹp thì làm sao ta nhận ra được" trước mặt nhiều nhân viên và khách hàng, Triệu Đắc Chí cúi đầu ,cung cung kính kính nói với Nhậm yên nhiên.
"Triệu quản lý, nhân viên của ông thật không đơn giản a, động một chút là gọi bảo vệ. Ông nói đi, vậy sao mà làm ăn được. Những người như vậy, làm sao ông có thể thuê được nhỉ?" Nhậm Yên Nhiên vửa nói vừa liếc nhìn cô nhân viên, thấy cô ta lúc này cúi đầu, sắc mặt đỏ lên, trong tâm không khỏi đắc ý.
Triệu Đắc Chí biết rằng Nhậm tam tiểu thư này là bảo bối của chủ tịch, thật không thể đắc tội a, thầm nghĩ: "Dư Liên à Dư Liên, mặc dù điều cô làm rất đúng, là vì lợi ích của thương xá, nhưng cô lại bất cẩn đụng chạm tới Nhậm tam tiểu thư. Cô phải biết rằng thương xá này là của Nhậm thị a! Ai, xảy ra chuyện như vậy, ta cũng không khả năng bảo vệ cô rồi. "
" Tam tiểu thư giáo huấn rất đúng,ta nhất định nghiêm túc xử lý" Triệu Đắc Chí đã quyết định "xá tốt bảo xa " (thí chốt bảo vệ xe), liền quay sang cô nhân viên nói: " Dư Liên, ngày mai cô đến phòng kế toán lĩnh lương, sau đó…cô biết phải làm sao chứ ? "
Dư liên không nói lời nào, hay tay ôm mặt khóc, xoay người chạy đi.
Mục kích tình cảnh xảy ra , Long Dực cũng thấy Nhậm Yên Nhiên trứơc đó có phần vô lý, nhưng bất quá hắn cũng biết được Nhậm Yên Nhiên xuất thân phú quý, nên đứng đó không xen vào, nhưng đến khi Dư Liên bị tên Triệu Đắc Chí đuổi việc, thì hắn không nhịn được nữa, liền chuyển thân cản Dư Liên, nói: " Cô đừng đi.
"Anh ….anh muốn gì ? " Dư Lên ngước nhìn hắn, liền nhận ra đây là người thiếu niên đi theo Nhậm Yên Nhiên, sắc mặt có vẻ căm phẫn và sợ hãi hỏi.
"Cô đừng hiểu lầm, ta đến để giúp cô mà, cô cùng ta qua đây", không do dự, Long Dực nắm tay Dư Liên cùng đi đến trước Triệu Đắc Chí nói " Triệu quản lý, cô ta không có làm gì sai cả , sao ông lại đuổi cô ta? Hiện tại không phải dễ kiếm việc làm, ông nể tình giữ cô ta lại đi "
Triệu Đắc Chí kinh ngạc, không biết thiếu niên này có quan hệ gì với Nhậm Yên Nhiên, liền cười cười đáp lại, ánh mắt chuyển sang Nhậm Yên Nhiên, chờ cô ta lên tiếng .
Nhậm Yên Nhiên thấy Long Dực cầm tay dư liên, thì trong tâm cũng không biết tại sao lại nổi nóng, liền nói: "Cô ta không tôn trọng khách hàng, Triệu quản lý đuổi cô ta là đúng rồi. Long Dực, anh giúp cô ta, thế anh không thấy được những gì xảy ra nãy giờ sao? "
"Không thấy?” Long Dực buông tay Dư Liên ra, lắc đầu nói "Tiểu Nhiên , ta không thấy được cô ta không tôn trọng chúng ta ở điểm nào cả. Chúng ta đến đây mua y phục không trả tiền là không phải a. . Nếu ta là quản lý ở đây, ta nhất định sẽ biểu dương cô ta, chứ không đuổi cô ta đâu.”
" Anh….anh … " Nhậm Yên Nhiên gần như tức điên, nói " cô ta vô lễ với bổn tiểu thư, đây là sự trừng phạt nho nhỏ của bổn tiểu thư thôi. Thế thì sao? Hừm, nếu không muốn bị đuổi, thì tối thiểu phải hướng bổn tiểu thư xin lỗi một tiếng chứ.”
Long Dực nghe vậy, liếc nhìn Dư Liên, rồi trả lời " Tiểu Nhiên, cô hãy tưởng tượng xem nếu cô là người bán y phục, cô phải làm sao khi có khách mua hàng mà không trả tiền? Nếu muốn nói xin lỗi thì người nói câu đó phải là chúng ta mới đúng.”
Lời của Long Dực phát ra làm cho toàn bộ người xung quanh đều nghe đựơc, nhiều người cũng thấy được sự tình, tiền nhân hậu quả ra sao. Dư Liên đứng bên Long Dực ánh mắt toát ra sự cảm ơn.
Nhậm Yên Nhiên cảm thấy như muốn điên lên, nói với Long Dực " Long Dực, anh không có lương tâm, nhân gia đây hảo tâm đưa ngươi đi mua y phục , anh …anh lại không … còn giúp người ngoài nữa chứ?" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện